Mùa thu lá bay anh đã đi rồi
Người nỡ quên sao?
Người nỡ quên sao mộng tình đầu?
Ân tình xưa đó biết về đâu?
Để em sầu vương trăng lẻ bóng
Xót xa đêm tàn đếm giọt châu.
Người nỡ quên đi, quên thật sao?
Thề xưa nguyện ước bao dạt dào
Mà nay phũ phàng người quay gót
Để cõi lòng ai hoá hanh hao.
Người nỡ ra đi, đi thật sao?
Như cánh chim bay đến phương nào?
Em hoá lá vàng chiều thu rớt
Ôm mộng tương phùng ở kiếp nao.
TRÁCH CHI NHAU ? Trách chi nhau bao lỗi lầm quá khứ Đã xa rồi từ dạo bước em đi Đừng quay lại đừng thêm chút nghĩ suy Ta cứ thế một khi tình oan trái Đời em đã mang thân người con gái Bước đường đời trải gấm lụa chờ ai Anh chỉ là một đứa, đứa con trai Còn ấu trĩ mây bay ngoài cửa lớp Em ra đi trên dòng đời choáng ngợp Nhớ làm gì? Sum hợp nữa làm chi? Để mình anh mang một chữ "sầu bi" Đem đi miết trên cuộc đời giả tạo Thôi em nhé dừng nụ cười gượng gạo Bước qua nhau chẳng một chút nói chào Trên trần đời sóng vỗ mãi dâng cao Ta đâu biết khi nào ta gặp lại
Nợ sầu Người cứ mơ đi ngày bình yên Em nào mong đời hết ưu phiền. Tình đến rồi tan theo cơn gió Em ngồi vẽ lại mộng niềm riêng. Có lẽ nào sầu giăng triền miên Tím cả hồn em một nỗi niềm Trọn đời đa mang tình oan trái Tơ lòng nhung nhớ dệt sầu miên. Ân tình ta chẳng nợ gì nhau Chỉ nợ lòng nhau một nỗi sầu. Chén rượu đắng thay lời từ tạ Nợ sầu này xin trả kiếp sau.
Trích đoạn: NganGiang
Nợ sầu
Người cứ mơ đi ngày bình yên
Em nào mong đời hết ưu phiền.
Tình đến rồi tan theo cơn gió
Em ngồi vẽ lại mộng niềm riêng.
Có lẽ nào sầu giăng triền miên
Tím cả hồn em một nỗi niềm
Trọn đời đa mang tình oan trái
Tơ lòng nhung nhớ dệt sầu miên.
Ân tình ta chẳng nợ gì nhau
Chỉ nợ lòng nhau một nỗi sầu.
Chén rượu đắng thay lời từ tạ
Nợ sầu này xin trả kiếp sau.
NGƯỜI CỨ... Người cứ ra đi nếu bình yên Còn tôi ôm hết những ưu phiền Mộng lòng nay đã tan thành khói Còn gì cho nữa nỗi niềm riêng Người cứ yêu đi mộng thuyền quyên Còn tôi tim ấp ủ lời nguyền Theo bao năm tháng còn chưa nhạt Một kiếp đèo bồng kiếp truân chuyên Người cứ mơ đi giấc triền miên Còn tôi đêm lẻ mộng ảo huyền Hai giấc mơ nay về hai ngả Đâu còn chung lối tiếng huyên thuyên Người cứ vui đi sống như tiên Còn tôi tâm gởi chốn cửa thiền Tim không còn đập không vội vã Để lòng thanh thản chút thiêng liêng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2008 12:48:36 bởi James Jee >
Có lẽ nào? Có lẽ nào anh giận em đến thế? Nhìn em đi mà chẳng nói nửa lời Bao dấu yêu xa vắng trên bờ môi Để mình em âm thầm lau lệ rớt. Em bước đi nghe cõi lòng giá buốt Mộng tình xưa, say đắm đã sang trang Dấu yêu xưa giờ đây hoá bẽ bàng Em cay đắng nghe cõi lòng tan nát. Dòng lệ vương trên bờ môi mặn chát Con đường tình nay mãi mãi không anh. Bởi vì đâu tan vỡ giấc mộng lành? Bởi vì đâu ân tình chia hai lối? Nay mình em trên đường đời sầu tủi Từng chiều buông lạnh giá nỗi cô đơn Có lẽ nào chỉ một phút giận hờn Tình đôi ta trọn đời trong xa cách?
Có lẽ nào?
Có lẽ nào anh giận em đến thế?
Nhìn em đi mà chẳng nói nửa lời
Bao dấu yêu xa vắng trên bờ môi
Để mình em âm thầm lau lệ rớt.
Em bước đi nghe cõi lòng giá buốt
Mộng tình xưa, say đắm đã sang trang
Dấu yêu xưa giờ đây hoá bẽ bàng
Em cay đắng nghe cõi lòng tan nát.
Dòng lệ vương trên bờ môi mặn chát
Con đường tình nay mãi mãi không anh.
Bởi vì đâu tan vỡ giấc mộng lành?
Bởi vì đâu ân tình chia hai lối?
Nay mình em trên đường đời sầu tủi
Từng chiều buông lạnh giá nỗi cô đơn
Có lẽ nào chỉ một phút giận hờn
Để tình ta trọn đời trong xa cách?
TIỄN BƯỚC NGƯỜI ĐI Anh không giận không hờn gì em hết Vì tình mình đã chết bởi bôn ba Bao dấu yêu giờ còn lại xót xa Bờ môi đắng nhạt nhòa đôi dòng lệ Em bước đi đường em đi là thế Còn mình anh để lại giấc mơ hoang Mộng tình xưa say đắm đã sang trang Em cay đắng? Cõi lòng anh tan nát Lời hứa cũ nhắc lại chi? Đắng chát Giờ đâu còn, đã khác biệt hơn xưa Bởi vì đâu trời bỗng đổ cơn mưa Như đưa tiễn người vừa đi vội vã Còn không em một mối tình từng đã Ôm chặt vào lòng và quá nâng niu Nhưng cuối cùng cũng cất bước phiêu diêu Tiễn em đi quạnh hiu đời xa vắng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2008 12:41:02 bởi James Jee >
Tiễn người sang ngang
Người ta nên lứa nên đôi
Còn ta thì mãi chơi vơi một mình.
Vần thơ say đắm ân tình
Gửi trăng gửi gió phiêu linh mơ màng.
Người lên kiệu thắm sang ngang
Có hay ta ngóng lòng mang nỗi sầu.
Ân tình nay gửi sông sâu
Tiễn người, ta nén một câu giận hờn.
Người đi xây mộng lầu son
Một đời ta mãi héo hon cõi lòng.
Bao giờ Thu đến bên song
Để ta gom lại nhớ mong cuối mùa?
EM CỨ QUÊN ĐI Em bước sang sông đã đi rồi Con đường trên bến chỉ mình tôi Em vui đâu nhớ ngày xưa đó Tôi để trong tim nỗi bồi hồi Em đã cùng ai vẹn câu thề Còn tôi lời hứa thấy chán chê Em đâu kể đến ngày ân ái Nay đã chôn vùi những nhiêu khê Em bước trên đời cứ vui tươi Má em cứ thắm miệng em cười Đâu hay đâu biết còn ai đó Chết lặng bên đời kí ức bươi Thôi em cứ thế đừng nhìn lại Cứ để tim này nó sã chai Không còn luyến tiếc tình xưa nữa Cứ để tháng ngày sẽ phôi phai
Giận
Thế là em giận tôi rồi
Một lời chẳng nói, bỏ tôi một mình.
Thế là héo nụ hoa xinh
Thế là nắng tắt sân đình giữa trưa.
Thế là lối hẹn bơ vơ
Gốc đa đầu xóm còn chờ ai đây.
Diều bay cao bỗng đứt dây
Đảo chao theo gió đu mây rụng rời.
Thế là tàn mộng tim tôi
Hoá vần thơ úa bên đời ngóng em.
Gửi lòng theo gió đêm đêm
Quấn quanh em vợi nỗi niềm cô đơn.
Em ơi nếu có giận hờn
Chỉ vờ thôi nhé để thương càng nồng.
Thấy chữ ký mới biết là người quen. Chúc Ngân Giang năm mới hạnh phúc!
Xuân bên em
Em có nghe chăng tiếng đất trời vào xuân
Lời rộn ràng từ cỏ cây hoa lá
Trước thềm xuân ai ửng hồng đôi má
Long lanh mắt cười sao thương quá đi thôi.
Em có nghe chăng tiếng bước xuân bồi hồi
Mầm cựa mình gọi nhành non thức giấc
Phút hoan ca giao hòa tình trời đất
Ngất ngây, nồng nàn ươm mùa về thắm tươi.
Kìa em ơi, hoa pháo tỏa rợp trời
Nở trong ta muôn ngàn hoa mộng ước
Để tương lai trong ngày mai thân thuộc
Ta thấy cuộc đời tươi sáng, đáng yêu hơn.
Giao thừa Mậu Tý 2008
Cô đơn
Có khi nào cô đơn như đêm nay
Ta thả hồn lang thang nơi xa lắm
Tự ru mình trong khoảng không vắng lặng
Khoảng không nào vô tận chẳng có tên.
Giọt cà phê lặng lẽ rớt vào đêm
Tô không gian một màu đen lễnh loãng
Khói thuốc vờn bay, ảnh hình nhập nhoạng.
Phiêu lãng, bềnh bồng nỗi khắc khoải mong manh.
Rồi chút cà phê lễnh loãng cũng vơi nhanh
Những ảnh hình cũng tàn theo khói thuốc.
Cô đơn về đâu trong đêm dài thân thuộc?
Ta có tìm thấy mình trong lễnh loãng, xa xăm.?..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 13:49:41 bởi NganGiang >
Biển và em Biển rì rào ngàn năm hát mãi Khúc đơn côi bát ngát mênh mông Nỗi nhớ mong theo sóng cuốn mịt mùng Mênh mang thế, suốt một đời lẻ bạn. Em cô đơn trên bãi dài vắng lặng Tự ru mình trong nỗi nhớ đơn côi Bao yêu thương theo gió cuốn lưng trời Say đắm xưa chỉ còn trong dĩ vãng. Biển và em hai nỗi niềm thầm lặng Hai nỗi buồn mãi mãi chẳng gọi tên Bên biển xanh em mơ phút êm đềm Biển có em ấm lên niềm hi vọng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2008 12:05:25 bởi NganGiang >
Chẳng thể Trái đất này dù có rộng có dài
Nhưng ta chẳng thể trốn khỏi mình, ta biết
Những u sầu đêm từng đêm da diết
Nhắm mắt rồi sao còn thức chong chong.
Chẳng dấu nổi mình đâu, chẳng dấu nổi cõi lòng.
Dù ta có vờ như đang vu vơ câu hát
Dù ta có vờ như đã trở thành người khác
Thì nỗi buồn vẫn len lén quanh đây.
Chẳng thể trốn đi đâu dù đất rộng đường dài
Ta đành mang nỗi buồn ra nhấm nháp
Sao cồn thêm một nỗi niềm khao khát
Như mơ hồ mà khắc khoải khôn nguôi.
Chẳng thể trốn mình đâu, chẳng thể trốn khỏi người.
DÒNG SÔNG BẠC
Thân tặng Ngân Giang
Anh ru tình trên một dòng sông bạc Lấp lánh sao trời trên thác ưu tư Ngân hà ơi sao anh thấy hình như Em thấp thoáng về từ trong kí ức Anh ru mộng giữ quãng đời thao thức Sức mạnh nào đã xé nát con tim Lời yêu thương trên đời chút nổi chìm Để anh mãi tìm về trong dĩ vãng Lời ru đó em nhớ hay quên lãng Em có còn mối tình lặng vương mang Để phong trần anh cất bước lang thang Ru tình lỡ bằng cung đàn tuyệt vọng Dòng sông bạc gió thổi ùa lồng lộng Bay mất rồi những giấc mộng ngày xưa Để trời chiều chợt bỗng đổ cơn mưa Để anh cứ nhớ người xưa trong mộng
Xót xa cũng một chữ tình
Xót xa cũng một kiếp người
Vương chi tình ái để đời đắng cay.
Hương hoa thoang thoảng đâu đây
Lắt lay nỗi nhớ đong đầy đêm đêm
Xuân về mà mộng nào êm
Vật vờ kiếp lá qua đêm úa tàn.
Tháng ngày lạnh lẽo trần gian
Còn đâu mắt biếc điểm trang nụ cười.
Lời xưa đã lạnh bờ môi
Chim đàn mỏi cánh cuối trời xa xăm.
Sầu buông lỗi nhịp cung cầm
Gieo chi mãi khúc trăm năm bẽ bàng
Trăm năm mộng ước tình tan
Tiếng tơ thổn thức sầu chan đêm trường.
Ta là chi giữa vô thường
Lạc vòng khổ luỵ vì vương chữ tình.
Đam mê đày kiếp ba sinh
Đắm say đoạ cõi ái tình bể dâu.
Nỗi nhớ dòng sông Thân tặng James Jee Em đắm mình trên dòng sông bạc Tưởng thấy anh trong bóng dáng Ngân Hà Lấp lánh sao hay nỗi nhớ ngàn xa Cháy trong em muôn đời niềm say đắm. Em thao thức từng đêm dài vắng lặng Kí ức tình nồng ấp ủ mãi trong tim Dòng sông xưa ru mộng ước êm đềm Đam mê ấy gọi con tim trăn trở. Nay dòng đời một mình em bỡ ngỡ Tìm đâu còn hình bóng ấy xa xăm Cung đàn ngân se sắt nỗi âm thầm Niềm nuối tiếc suốt ngàn năm vang vọng. Dòng sông buồn ru tình ta thầm lặng Dù tan rồi mộng ước của ngày xưa Anh vẫn trong em ấm một niềm mơ Ngày mai đến có nhau trên sông bạc.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: