BẤT GIẢI HỒNG TRẦN Một đoạn sâu dày, một đoạn lung lay
Một đoạn bâng khuâng, vóc ngọc hao gầy
Tình tựa tràn dâng, ý như phối ngẫu
Một mảnh hồng trần, rơi trong mê say
Lòng muốn sa đà, hồn muốn trăng hoa
Người ở trong tim, hằn dấu phai nhòa
Bằng những im lìm, khẽ lên rung động
Tan nát nỗi niềm, lên cơn chu ngoa
Động niệm kiên trì, niệm động ai bi ?
Tháo nút tâm tư, khúc mắc xuân thì
Hay thắt chặt từ niềm dâng khoái lạc ?
Một chút ậm ừ, trăm năm sân si
Ta gói tấc lòng, không gói mênh mông
Và gói trăm năm, vào giấc tang bồng
Gói cả duyên thầm, vào đêm thấm lạnh
Sưởi ấm khi tầm mưa loang thu đông
Ai thốt nghẹn lời, đêm thốt chơi vơi
Tiếng vọng cầu kinh, không thốt nên lời
Thấp thoáng ảnh hình, như ảo như thật…