Mùa thu lá bay anh đã đi rồi
Một giọt rơi thấp thỏm
Ươm muôn hoa nẩy mầm
Giọt va thành vách lõm
Ươm cuộc tình trăm năm
Người không qua mộng tưởng
Mà đến từ đời thường
Mắt da nâu hiền hậu
Nhẹ nhàng gây yêu thương
Ơ này thu tóc ngắn
Sao làm mưa bâng khuâng
ơ này em đầm trắng
Nhớ ai mà trắng ngần
9Ngốc
NẮNG SÀI GÒN Em tìm anh giữa Sài Gòn đỏ nắng Lối em qua xanh thẫm tán me già Nghe bồi hồi bước chân trên phố lạ Anh là ai giữa muôn mặt lướt qua... Bước lang thang ngỡ đâu đây nắng hát Công viên chiều bao đôi lứa bên nhau Em trống vắng câu thơ không vần điệu Thầm hỏi lòng: anh đang ở nơi đâu? Nắng lung linh trên phố dài xao xác Chộn rộn người giữa tất tả ngược xuôi Chợt ước ao thêm bàn chân chung lối Để mưa qua không ướt mắt em cười... Sài Gòn ơi mãi khắc ghi kỉ niệm Dẫu bàn tay chưa nắm lại một lần Em khẽ gọi tên anh trong nỗi nhớ Để xa rồi vẫn màu nắng vẫn bâng khuâng…
Hứa sẽ im lặng với sầu hận bi thương
Em hãy mang vẻ đẹp tinh khôi đi khỏi
Để anh một mình, mộtvẻ, bìnhthường
Ghìm chặt ân hận đầy tim chật chội
- Chạm đến bến bờ
bến bờ lạc mất
- Chạm đến nỗi niềm
nỗi niềm sướt mướt
Khẽ viết ước mơ ra giấy trắng
Sợ ngàn thu bắt tội ngoan đồ
Trốn trong vỏ áo màu vô sắc
Vội chối từ ruồng rẫy cơn mơ
XIN LỖI SYDNEY Ta gặp em trong trái mùa giá rét Sydney ơi, phong đỏ lối tương phùng Muốn ôm trọn hình em trong cánh áo Lời tình nào cho thỏa những nhớ mong Ta bâng khuâng nghe chiều rơi trên lối Nghe con tim vọng nhịp sóng xô bờ Mênh mang lắm nỗi niềm ai da diết Xanh màu trời hay thăm thẳm giấc xưa... Chiều quanh co, gió lùa xao xác nắng Tay trong tay mà chẳng dám trao lời Em có hiểu lòng tôi như cỏ rối Thổn thức lời mà chẳng thể lên môi... Sydney ơi, có fải chăng định mệnh Để muôn sau còn vọng khúc tình buồn... Ta nợ em thêm ngàn lời xin lỗi Gửi lại chiều dang dở tiếng yêu thương...
Thời gian qua
cứ ngỡ đã một kiếp người
Không còn em, tôi chỉ là cái bóng xanh xao
Dật dờ vô định trong tháng ngày mất hết ý nghĩa
…
Không còn ngày nào trước mặt
Không thể đảo ngược mặt trời
Ta gắng sống cho những ngày đã khuất
…
Quá khứ thật đẹp phải không em?
Tương lai mơ hồ
Hiện tại không như mong muốn
Ý nghĩ mập mờ tìm về luận lý giản đơn
Phải chăng
Thời gian trôi qua
Khiến con người khô héo cùng những thú vui giản dị của cuộc đời
Đến khi chỉ còn là phiến đá
Lạnh lẽo và nghiệt ngã..
TÌNH MỀM Tình mềm như sợi mưa bay
Đong đưa vuốt ve đêm dài
Tay ôm lạnh căm vào mộng
Ước ngồi bên nghe sầu lay
Tình mềm như màn sương giăng
Bình minh co ro e rằng
Gom mình thành giọt trĩu nặng
Lắt lay rụng xuống tan hoang
Tình mềm như làn nắng mai
Tràn lên sưởi ấm muôn cây
Lá hoa đâm chồi nẩy lộc
Tình mềm như hơi bàn tay
Ngốc
Nắng phai màu tươi tháng bảy
Mưa đong đưa rơi xa hơn
Ta mệt nhoài bao khắc khoải
Nghe thu choáng ngộp trong hồn
Hương nồng ơi bàn tay nhỏ
Như gần đây mà xa xăm
Muốn nghe hơi trầm môi đỏ
Cho buồn lây cảm thương thầm
^Ngoc
THÁNG BẢY YÊU THƯƠNG
Em ướt lạnh nghe mưa về tháng bảy. Nỗi nhớ mong cứ đau đáu theo mùa Từng chiều về nghe mưa giăng trên lối Lá rơi đầy phủ kín dấu chân xưa… Như con sông sóng cuộn dâng mùa lũ Cánh buồm anh chở cả giấc mơ em Em khắc khoải bên bến đời lầm lụị Tìm mong manh trong kí ức thật hiền… Em vẫn gửi nhớ thương vào tháng bảy Dẫu bão giông còn vần vũ bên mùa Bằng lăng vẫn tím hồng trên lối hẹn Khúc hợp cầm trong da diết tiếng mưa Em ru mình khúc tình thơ tháng bảy Vần yêu thương gieo chan chứa tâm hồn Mơ một ngày trong vòng tay tương ngộ Tháng bảy nồng nàn, tháng bảy yêu thương…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2014 00:41:37 bởi NganGiang >
HỜN Tình yêu ơi anh dậy rồi
Trong đêm qua mơ thấy người
Cười nghiêng nghiên làm sao rơi
Tình mong manh thành sương mơi
Tình yêu ơi anh nhớ mà
Từ hôm kia không ngại ngần
Đừng hờn chi cho bâng khuâng
Cười lên cho tim lâng lâng^^
Ngốc
THƯỜNG LÀ…
Thường là mùa thu đi qua
Mình còn ngồi hiên mưa sa
Xem đông bay bay la đà
Che vừa nơi thu phôi pha
Thu này cũng y như răng
Lạnh mềm trên da hơi căng
Ta buông trôi bao nhọc nhằn
Sóng tình gợn lên lăn tăn
Thường là tình yêu không tên
Dạt dào mong manh lênh đênh
Đôi khi dạt trôi dập dềnh
Tuổi đời nhiêu khi hay quên
Thường là ngày ta bên nhau
Buông chiều khi mây giăng cao
Đêm lên khắc khoải muôn màu
Khuya vào cơn mơ lao xao
Ngốc
THỨ 7 CHỦ NHẬT
Chiều về thứ sáu
Chia tay hoang hoài
Ai ngờ thứ bảy
Đôi niềm hanh cay
Ngày dài vô tận
Đêm sâu mịt mùng
Lòng ai thăm thẳm
Xa xôi muôn trùng
Ta đếm chủ nhật
Mỗi khắc mỗi giây
Thời gian rất thật
Mong mau qua ngày
Tinh mơ mưa phủ ngoài hiên
Thềm sương thấm lạnh ướt mềm tâm can
Người đang say giấc mơ màng
Hụt vòng tay với thênh thang dặm dài
Tình mềm như sợi mưa mai
Mộng đời là những hoang hoài tháng năm
Ngốc
xem hình nhớ chuyện......xưa
TÓC THU Hà Nội đến mùa man mát hơi Thu Ta nghe trong gió vị của vùng là mốc Mùi thơm hương ngan ngát từng thớ tóc Sợi ngắn hoe màu vàng vọt thu trôi Ấy thế mà người chẳng chịu phai phôi Lần giận dỗi ấy như bồi hồi vương lại Cắt bỏ nỗi lòng tóc dài xa mãi Ta bỗng ngỡ ngàng nét đẹp tháng năm Đôi ba hôm kiểu tóc thay lần Như làm mới dung nhan hiển hiện Gương mặt hơi tròn vừa nét cổ điển Cười mềm mềm thu quyện gió tàn phai Ơ thu này ơ thu này mình huề nhé ...^ Ngốc
ANH ĐÃ MANG CẢ MÙA THU EM ĐI (...người ra đi ...còn riêng em chênh vênh tháng ngày...) Anh đi rồi mùa thu chợt bơ vơ Phố vẫn đông sao lối về lạnh giá Em bỗng nhiên như trở thành xa lạ Ngơ ngác chiều ướt lạnh những cơn mưa... Em tìm đâu trong cả những giấc mơ Để níu tay ôm lại ngày qua mãi Có phải chăng tình yêu em khờ dại Khát khao hoài mùa xa vắng anh mang... Kỉ niệm xưa trong kí ức miên man Cuộn sóng sâu dưới mặt sông phẳng lặng Vườn nhà ai nở cành hoa phong trắng Em ép trong lòng những khắc khoải nhớ nhung... Biết đến đâu là yêu thương tận cùng? Để được nói cùng anh lời tình em sâu lắng Này mắt, này môi, này vòng tay say đắm Kí ức vẹn nguyên niềm hạnh phúc diệu kì... Anh đã mang cả mùa thu ra đi...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: