Mùa thu lá bay anh đã đi rồi
Đêm dài thăm thẳm Mờ mịt sương giăng Không gian trăn trở Mơ bóng chị Hằng... Gió quên lối gió Trăng bỏ đường trăng Có cơn mưa lạnh Giăng hồn căm căm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2014 14:33:25 bởi NganGiang >
Bước dài lạc lối, không tìm ra điểm đến ngày mai
Cố đeo bám giấc mơ hư ảo
Làm điểm tựa nuôi dưỡng xác thân cằn cỗi rã rời
Chợt biến thành một thứ ích kỷ nhỏ nhen chỉ biết nghĩ cho riêng mình
Gió đưa xơ xác đêm mềm
Trăng khuya quằn quại uốn liềm nhớ thương
HÀ NỘI BỒI HỒI CHỢT HÓA CỐ ĐÔ Hà Nội bồi hồi chợt hóa cố đô Khi em về mang hồn anh đi mất Thu bỗng chơ vơ Đông sang rất thật Cái lạnh cứa hồn cứa da trong đêm Em duyên xinh như gió thu mềm Xào xạc đến ru đời anh thấm mát Hà Nội chưa lần đưa hương sữa ngát Mà tiếng nói em ngào ngạt hương trầm Răng trắng cười mềm nước da ngâm ngâm Kín đáo bâng khuâng mỗi lần e lệ Ôi duyên thế, em này, sao duyên thế Có biết rằng anh xao xuyến vô vàn Sài gòn mỗi lần gió bắc đưa sang Mang hơi lạnh cứ ngỡ em vừa tới Bao lâu đủ một chặng đường chờ đợi Một kiếp nha, dẫu ước vọng mơ hồ Hà Nội bồi hồi chợt hóa cố đô Em ra về mang hồn anh đi mất Ngốc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2014 17:21:55 bởi 9NGỐC >
HÀ NỘI BỒI HỒI VẮNG BÓNG ANH... Hà Nội đông bồi hồi vắng bóng anh Hương sữa muộn nhuộm đường chiều cô quạnh Anh xa rồi, ai vòng tay ủ ấm Góc quán quen còn ngỡ bóng vai kề... Sài Gòn anh những đêm dài lê thê Ánh đèn khuya nghiêng bờ vai cô lẻ Bản tình ca dặt dìu trong gió nhẹ Vọng phương em khúc hát đọng ân tình... Ngày vẫn về trên mỗi sớm bình minh Dẫu nắng mưa, dẫu mùa sang lạnh giá Có phải yêu thương sẽ cho nhau tất cả Một niềm tin, một khao khát không sờn Dường xa nhau nỗi nhớ như nhiều hơn Mênh mang quá bến bờ kia vời vợi "Bao lâu đủ một chặng đường chờ đợi?" Để đông sang Hà Nội ấm tương phùng…
Đã lâu rồi anh chưa trông thấy em Chiều nay được nhìn lại dung nhan ấy Em vẫn vậy Chỉ là hanh hao hơn chút ít thôi! (chỉ mình anh thấy nhé ^^) Nghe xót xa và một chút bồi hồi Chợt thấy sợ hãi thời gian chóng vánh Muốn thật mau thật mau qua giá lạnh Để đôi mình sẽ bên nhau ngày xuân Hà Nội là em, tươi sáng, trong ngần Cười như thu dịu mát trời nắng hạ Nào có chông gai hay muôn ngàn sỏi đá Mà ước mơ sao nức nở không lời Ước mơ bên nhau dù năm tháng cuối đời.. Ngốc
Hôm ấy trời trong với nắng nồng
Quán trưa đê vắng gió sông hồng
Áo đầm bông trắng tinh khôi quá
Để mát ven bờ gió lở sông
Chừng ấy là men hương rượu hồng
Rượu và bầu chén vẫn tươi hồng
Mà hồn du khách say rộn rã
Bởi ý say tình say nhớ mong
Còn nữa là em môi đượm hồng
Tình như lơ đễnh mắt veo trong
Tựa như chiêm ngưỡng thời xuân ấy
Ngốc
CÓ EM RỒI, NƠI ẤY HÓA QUÊ HƯƠNG Có em rồi nơi ấy hóa quê hương Mình chung đôi qua phố phường nơi ấy Bước trĩu nhịp tim hàng cây run rẩy Nắng cuối đông đưa đẩy gió xuân về Anh thấy nụ cười rạng lên môi tươi Choàng tay vuốt tóc chơi vơi ngã rẽ Phố cũ sang ngang nhịp đời rất trẻ Xuân ngát xanh trời mây vẽ hoa tim Nhịp sống cuốn mình xa quá trắng đêm Em mới chiều đây hoàng hôn về mất Hơi ấm mùa đông còn nguyên rất thật Nhịp nhịp chan hòa ngây ngất yêu thương Có em rồi, nơi ấy hóa quê hương 9Ngốc
THIÊN HẠ VÔ SONG
(Lời ca khúc
Thiên Hạ Vô Song do ca sĩ Jane Zhang thể hiện)
Vượt qua những buồn vui của thế gian
Có chàng bên cạnh cùng nhau phiêu bạt
Vượt qua khắp núi xanh hoang dã nguyên sơ
Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê, tình yêu này trên đời chỉ có một
Bóng gươm, sóng nước
Chỉ là thoáng qua
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê, tình yêu này trên đời chỉ có một
Nếu vẫn còn có bạn chung tình cùng ta phiêu bạt
Dung mạo có hao mòn cũng khó mà quên
Khó mà quên...
TÌNH NỒNG THIÊN THU “Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê, tình yêu này trên đời chỉ có một” Vẫn còn đây phảng phất hơi thở của yêu thương Như đốm lửa giữa mùa đông cứ thắp lên trong tim em nồng ấm Em muốn nắm tay anh cùng đi bên nhau giữa ngày đông gió lộng Đi mãi ...đi hoài ... cho tới tận cùng của những ấm áp yêu thương... Mình đã đếm bao nhiêu bước chân cô đơn giữa đời thường Để những phút giây bên nhau bỗng trở thành bài tình ca đầy lãng mạn Ta khắc trong tim nhau lời yêu thương chẳng bao giờ phai nhạt Cho hôm nay... cho ngày mai... cho những cánh lan sẽ bừng nở trong đời… Dù thời gian vô tình vẫn cứ mải miết trôi Đông Hà Nội vẫn giấu nắng sâu trong những tháng ngày đợi chờ xa cách Hơi thở yêu thương còn ấm nồng mắt môi em giữa mùa sang giá lạnh Một chút nồng nàn … đủ sưởi ấm thiên thu… Và tình yêu vốn chỉ là phù du Khi hai ta gặp nhau dường như định mệnh đã bắt đầu xoay chuyển Em chẳng biết ngày mai ra sao, và tất nhiên anh cũng không thể biết Nhưng chúng mình cùng biết một điều: ta mãi mãi có nhau…
Không gian lạnh cơn gió đùa lơi lả Thấm vào hồn ngỡ em đã về bên Choàng tay ôm lấy êm đềm Khẽ lên rung động môi mềm ngất ngây Khi một thoáng đắm say vừa hết Giấc chập chờn mờ ảo như sương Mới hay giấc mộng vô thường Dậy lên nỗi nhớ người thương đáy lòng Ôi em ơi mình không chung bước Mà tâm hồn mộng ước bên nhau Ước sao khi đến bạc đầu Còn nguyên giấc mộng bền lâu tháng ngày Về đây em mình xây khát vọng Mảnh vườn tình yêu ngóng trông em Trăm năm là nghĩa lâu bền Địa đàng là ý chông chênh vẫn tròn “Nếu lúc ấy anh vẫn còn yêu em” nhỉ ^^ Câu đơn giản mà nghe nhói buốt tim đêm Ngốc
CHIỀU CUỐI NĂM Gió mơn man đông lạnh tàn Lá rụng rời đưa mùa sang Bước chơi vơi chiều mịn màng Niềm nhẹ nhàng nghe òa vang Như có em choàng vai mềm Đi ngông nghênh dài qua đêm Nhớ chông chênh lòng nặng tìm Dâu yêu thêm nhiều lên tim Nắng hoàng hôn lay động hồn Làn gió quyện xuân van lơn Chiều tắt lịm mây chập chờn Chờ tối vờn đêm sâu hơn Em là nhành lan bên anh Làm mùa xuân thơm mong manh Ôi bâng khuâng tình chòng chành Dạt dào hanh khô lên xanh Nhớ nụ cười thu tỏa nắng Đẹp rạng ngời hoa tinh anh Ngốc
HÀ NỘI QUAY VỀ THEO BÓNG HOÀNG HÔN Em quay về theo bóng hoàng hôn Để lại sau lưng nụ cười Hà Nội Cho anh ấp ôm mỗi tối Con đường sau ngày mai một lối hoang tàn Sau ngày mai đường đời rộng thênh thang Phải vượt qua khó khăn muôn vàn không ngơi nghỉ Anh... anh phải đi thế nào em nhỉ..? Lạc lõng, bơ vơ, mơ em chung bước bên đời Ba nghìn sáu trăm lần hoàng hôn chơi vơi Giấc mơ em đến rã rời năm tháng Như đêm đen chợt bừng lên ánh sáng Bóng dáng nụ cười ngời rạng môi son Hà Nội quay về theo bóng em hoàng hôn Ngốc
Em là màu sắc trong đêm,
Chìm vào giấc mơ yên lặng
Sâu trong tim anh êm đềm
Nụ cười rạng ngời tỏa nắng
Thế giới cạn khô giọt lệ
Bởi nụ cười em khoan thai
Ánh mắt thẳm sâu dâu bể
Như vĩnh hằng dấu hình hài
Nhẹ như làn sương mong manh
Bình minh không còn vết tích
Hơi thở tràn dâng ngọt lành
Nỗi niềm xưa thành phế tích
€)
Ngốc
Hãy đến bên anh thỏa bao ước nguyện Hãy đến bên anh thắm lại tình xanh Nghe thương nhớ dâng trào MÙA BÊN NHAU Ngày tháng xa nhau xót xa nỗi niềm như gió lốc Nay bình yên trả lại cho anh son sắt chung lòng Chuỗi ngày tràn đầy ý sống Và yêu thương mênh mông Hãy đến đây em tình ta ấm lại Hãy đến đây em thương nhớ không lời Mình làm mùa thu nơi hạ vừa đến Mình làm mùa xuân nơi đông buông lơi Em không biết rằng em ở khắp mọi nơi Em có nhận thức rằng trên đường anh qua em ở khắp mọi ngã rẽ? Anh không biết vì sao và tự bao giờ Vì sao giá trị hơn cuộc đời là một khoảnh khắc nhẹ rất nhẹ..
Ngốc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2015 11:45:01 bởi 9NGỐC >
LỜI CHIỀU VỀ Em rạng ngời mong manh như là hoa Bước trầm đều tinh khôi hơn chiều sa Nên đôi khi chu ngoa lời thật thà Mà vào hồn êm êm và mượt mà Từng lời nào bâng quơ như chiều sâu Mà từng lời chua cay hơn sầu đâu (1) Nghe yêu thương quắt quay lòng gục đầu Cơn mưa đêm sắt se niềm lụy sầu Tình thật mềm mong manh như chiều vơi Và thật hiền êm rêm mưa thềm rơi Giang đôi tay nâng niu tình trọn đời 9Ngốc
chú thích: (1) lá sầu đâu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: