Khi em thoáng qua đời tôi
Làm tơi bời nghìn thu lá vàng.....
Mùa lá rụng trong vườn se sắt
Trong xanh bầu trời vàng độ khóm hoa
Khẳng khiu cành trơ trụi nhạt nhòa
Em buồn nặng tim mình thuơng vô vọng
Nhưng cái tuổi đời này em phải sống
Để một mùa lá rụng... giữa bình yên !
Đầu Thu về em Đêm tĩnh lặng và thời gian tĩnh lặng Bên hiên nhà gió nhè nhẹ hơi sương Anh đứng giữa một khoảng trời im ắng Gởi về em khoảng yên lắng đầu Thu. Đêm dịu êm soi trong vì sao đêm Khói thuốc vờn bay, lá vàng xao xác Trăng trên cao lung linh như khúc nhạc Cả một đêm thức trắng để đợi Thu. Cả một đêm thức trắng gọi tên em Gọi nhè nhẹ cho sáng nay Thu tới Gọi tên em trong một đêm diệu vợi Gió trở mình, lãng đãng lá heo may. Sớm mai thức dậy hẳn em sẽ hay Giấc mộng đêm qua in hình ai say đắm.
Trích đoạn: Hà Nội Phố
Khi em thoáng qua đời tôi
Làm tơi bời nghìn thu lá vàng.....
Nhưng anh ơi, tình Thu sao yên ả Vẫn rực vàng một màu sắc yêu thương. Bên nhau nhé anh, ta chung một con đường Con đường hoa nhuộm ân tình cõi mộng.
Trích đoạn: NganGiang
Cảm xúc về em
Đêm khuya nghe tiếng hát Khánh Ly
Lời ca như dĩ vãng dội về
Giọng ca khắc khoải mang niềm nhớ
Có thể nào quá khứ là lãng quên?
Tiếng vọng thời gian tan vào trong đêm.
Tình ai xưa sáng ảnh hình quá khứ
Trái tim đau vì tình yêu dang dở
Vượt trùng dương, tình nguyên vẹn mênh mang.
Khánh Ly ơi, đời chua xót bẽ bàng
Thời gian trôi có vơi đi nỗi nhớ?
Có bao giờ giọng ca thôi trăn trở?
Có bao giờ thôi khắc khoải tình xưa?
Quá khứ quanh em như một giấc mơ
Giữa đời thường, như hư như thực
Nỗi đau dở dang làm con tim day dứt
Tình yêu không tròn, nức nở lời ca em!!!
TRỐN CHẠY KÍ ỨC Đêm khuya vắng giọng ai đang nức nở Tiếng tơ buồn vụn vỡ giữa đêm thâu Lời trách than cho một mối tình đầu Nay hai ngã thôi âu sầu vĩnh biệt Để tất cả lại sức cùng lực kiệt Bám víu vào oanh liệt những ngày xưa Để dĩ vãng chợt về giữa ban trưa Cho tình ái mối duyên thừa sống lại Đã lắm lúc nhiều lần tôi cố chạy Để đổi thay kí ức của một đời Nhưng làm sao? Cuộc đời quá chơi vơi Sợi tơ vướng làm rơi con tim nhỏ Thôi còn gì xót xa đưa lá cỏ Biển nhớ về tình nhỏ có ai hay Điệu tango điên trong mối tình này Ôi một cõi đi về nay muôn kiếp
Mùa Thu lá bay em đã đi rồi!
Đã thành một thời xa vắng
Cuộc sống đâu còn bắng lặng....
Một chiếc lá rơi
Làm tan chảy mùa Thu...
Heo may ôm cái thân gày
Cành cây trơ trọi...
Con chim sâu tự nhiên không thể nói...
Chỉ biết hót lời
da diết của mùa Thu !
06/8/2007!
Nhớ cố nhân !
Gió lộng thuyền trăng giữa đại ngàn
Ta về ngơ ngẩn trong chiều tan
Tìm dấu môi hôn chầm chậm lướt
Chút nắng cuối ngày dõi mắt buông
Đêm nay thao thức với gió trăng
Vô tình lá rụng cõi thiên thu
Gió khóc gió than vì cô lẻ
Trăng buồn trăng khuyết một niềm đau
Chén này ta uống nhớ Cố Nhân
Mong cho con tạo trôi mau dần
Mong ngày tái ngộ không xa mãi
Thu chẳng vô tình đếm lá rơi
Lệ buồn vương giọt đắng bờ môi
Mỏi mắt người đi bến chơi vơi
Gió lộng thuyền trăng chờ gọi mãi
Trên bến Giang Đầu ta nhớ ai ?
Uống trăng Lý Bạch còn ngây ngất
Say khúc Trường Giang mộng thu tàn
Mạc Tử chàng ơi ! trăng rao bán
Muôn đời ai khóc gọi Tố Như
Nặng gánh tình chàng thu gửi lại
Đêm tàn gảy khúc biệt hành xưa.
Bài đã đưa vào Thư Viện
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2007 01:57:32 bởi BĂNG NGUYỆT >