Mùa thu lá bay anh đã đi rồi
Trích đoạn: James Carlos
TÌNH ĐỜI Đời là thế đó người ơi Theo tình tình chạy trốn thời tình theo Được gì cho chút vui reo Được gì cho chút đời gieo neo buồn Đời có lắm lúc lệ tuôn Tình có lắm lúc người buông tay rồi Lời than âm ỉ nổi trôi Còn đâu ngày tháng tình tôi ngút ngàn Đời là kiếp sống lang thang Thương cho cái cảnh trái ngang tình đời Sóng to thuyền nhỏ giữa khơi Vụn chèo khéo chống để chơi vơi hoài Đời là con tạo chuyển xoay Đời là cái kiếp đổi thay tình sầu Tình là điệp khúc mưa ngâu Đời là một chữ âu sầu thiên thu Ngân Giang ơi! Tình đời là thế đó, thơ là thẩn...thẩn là thơ mừ
Xin đừng chua chát thế anh
Lòng nàng chắc cũng chỉ mành rối tung.
Ai xui trời nổi bão giông
Để cho lá rụng, cành không, hỡi trời?
Bơ vơ một mảnh trăng côi
Đêm đêm vàng võ giữa trời bao la.
Tình yêu ai nỡ chia xa?
Người đi, kẻ ở xót xa nỗi buồn.
Tình thơ trao gửi vẫn vương
Biết bao giờ dịu vết thương lòng này?
Lá rơi đau buốt lòng cây
Cũng đành đau xót chờ ngày xuân sang.
Mong sao tình vẹn, nghĩa toàn
Đôi lòng tìm lại vô vàn thương yêu.
Anh ơi !
Em gọi anh mà se sắt nỗi lòng
Khi ngọn gió mang chiếc lá đầu tiên
Ra khỏi hư vô... ra khỏi bến đợi chờ
Để cho heo may nồng nàn hương bưởi
Con ve cũng kêu tiếng kêu tất tưởi
Vội vàng đi nhường lại gió mùa Thu
Dưng mà anh không hiểu
Lại vẫn ra đi ngược lại cánh chim trời...
Chơi vơi em...chơi vơi câu gọi...
Càng se sắt lòng, anh ạ !
Em buồn không???
09/8/07!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/60341EB621594D3989D98156D95BDEAA.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2007 07:37:02 bởi BichPhuong >
Một mùa thu lá bay
Không gió, lá rơi đầy
Vương gót ai trên lối
Ai chờ ai mắt cay.
Lại một mùa lá bay
Không gió, lá rơi đầy
Lìa cành sao xa xót
Nào dám trách ai đây?
Thu lại đến làm chi?
Xót cuộc tình chia li
Xa người buồn biết mấy
Bao giờ hết sầu bi?
Xin đừng chua chát thế anh
Lòng nàng chắc cũng chỉ mành rối tung.
Ai xui trời nổi bão giông
Để cho lá rụng, cành không, hỡi trời?
Bơ vơ một mảnh trăng côi
Đêm đêm vàng võ giữa trời bao la.
Tình yêu ai nỡ chia xa?
Người đi, kẻ ở xót xa nỗi buồn.
Tình thơ trao gửi vẫn vương
Biết bao giờ dịu vết thương lòng này?
Lá rơi đau buốt lòng cây
Thì xin cũng gắng chờ ngày xuân sang.
Mong sao tình vẹn, nghĩa toàn
Đôi lòng tìm lại vô vàn thương yêu.
CHUYỆN ĐỜI Ai biết được nông sâu tình cách trở Cứ ngỡ rằng người thật dạ yêu thương Đem con tim buộc vào chốn tình trường Ôm mối hận vấn vương ngàn muôn kiếp Đời đâu dễ bước đi nhiều duyên nghiệp Bước đường tình thiêm thiếp giấc mơ say Rồi giật mình tỉnh giấc thấy đắng cay Ta chợt khóc cho đời sao thay đổi Nhiều đêm vắng âm thầm ngồi bó gối Nghĩ chuyện gì tất cả đổi hư vô Còn lại gì ngoài những đợt sóng vô Cứ vồ vập bao nhiêu lần ngây ngất Lòng tự hỏi tình yêu ai chân thật Ai dối lừa ai chất chứa đớn đau Biết làm sao để hai đứa có nhau Đừng lừa dối đừng làm đau lòng nhé
Đời là kiếp sống lang thang
Thương cho cái cảnh trái ngang tình đời
Sóng to thuyền nhỏ giữa khơi
Vụn chèo khéo chống để chơi vơi hoài
Suy tư
Bao năm tháng qua ta vẫn mãi đi tìm
Sự bình yên trong cuộc đời sóng gió
Một trái tim đơn côi, một tâm hồn lệ nhỏ
Ta có còn là mình trong những suy tư? Ta còn mình ta hoá vẫn là ta
Đừng vội vàng sau cuộc tình mưa gió
Lau lệ sầu cho tâm hồn mở ngỏ
Đón tình yêu trong một mùa sau. Tiếng vọng thời gian vẫn thì thào bên ta
Về một lòng tin không phai màu theo năm tháng
Ta không thể khóc, buồn hay chán nản
Dù hạnh phúc xa vời, ta vẫn phải là ta! Buồn làm chi khi cuộc đời là thế
Bình yên vẫn bình yên đấy thôi!
Sao cứ ước mình không là gió
Xua mây đi, tan hết khổ đau? Và để ta vẫn suy tư cùng ta
Về cuộc đời với những buồn - vui nặng trĩu
Trong sóng gió hay bình yên, ta đã hiểu
Phải giữ lòng tin sáng mãi trong tim!!!
Thu chết Em đi qua đời tôi Như một tiếng lá rơi rất khẽ Như tiếng gió trở mình rất nhẹ... Mà sao Vàng úa cả mùa thu Vỡ nát một giấc mơ... Để lại mình tôi Chênh vênh nỗi mong chờ da diết... Em ơi, em có biết Thu đã chết trong tôi.
Trích đoạn: NganGiang
Thu chết
Em đi qua đời tôi
Như một tiếng lá rơi rất khẽ
Như tiếng gió trở mình rất nhẹ...
Mà sao
Vàng úa cả mùa thu
Vỡ nát một giấc mơ...
Để lại mình tôi
Chênh vênh nỗi mong chờ da diết...
Em ơi, em có biết
Thu đã chết trong tôi.
Em cũng không ngờ như thế
Hoàng hôn xa ngái căng chiều
Hồ Tây gợn sóng tình yêu
Để cho Trấn Quốc làm "nhàu hoàng hôn " !
Thân chào Ngân Giang nhe, bữa nay ghé gởi một chút... mùa thu lá bay em đã đi rồi... Ngân Giang đừng cười nhe, chúc Ngân Giang vui vẻ có thêm nhiều mùa thu mới nữa nhé!


Thu Khóc Cho Ai
Mùa Thu lá bay em đã đi rồi
Bỏ lại riêng Thu những gì ứa lệ
Đêm cô đơn trên nẻo vẫn đi về
Khóc sang mùa, Thu vẫn đắm lệ rơi
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2007 01:43:03 bởi hobac >
Nhớ mùa lá anh đi !
Anh đang đi lang thang trên bãi sông
Mùa lá rụng đang đau lòng con nước
Lá vàng bay lả tả xuống sông này
Sông có say, hồn nước có say không?
Sao sóng vỗ không còn theo nhịp gió
Sao dồn dập ngắt đi trong hơi thở
Để thời gian vương vấn với thời gian
Để mùa lá bay... cho nõi nhớ dần lan
Tỏa bóng đổ nhẵng nheo cành trụi lá
Nỗi buồn đó sao mà nhớ quá....
Thời gian đi tênh nhẹ chẵng hề chi
Mùa Thu lá bay anh ơi, đã nói gì ???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2007 13:35:48 bởi BichPhuong >
Suy tư
Bao năm tháng qua ta vẫn mãi đi tìm
Sự bình yên trong cuộc đời sóng gió
Một trái tim đơn côi, một tâm hồn lệ nhỏ
Ta có còn là mình trong những suy tư?
Ta còn mình ta hoá vẫn là ta
Đừng vội vàng sau cuộc tình mưa gió
Lau lệ sầu cho tâm hồn mở ngỏ
Đón tình yêu trong một mùa sau.
Tiếng vọng thời gian vẫn thì thào bên ta
Về một lòng tin không phai màu theo năm tháng
Ta không thể khóc, buồn hay chán nản
Dù hạnh phúc xa vời, ta vẫn phải là ta!
Buồn làm chi khi cuộc đời là thế
Bình yên vẫn bình yên đấy thôi!
Sao cứ ước mình không là gió
Xua mây đi, tan hết khổ đau?
Và để ta vẫn suy tư cùng ta
Về cuộc đời với những buồn - vui nặng trĩu
Trong sóng gió hay bình yên, ta đã hiểu
Phải giữ lòng tin sáng mãi trong tim!!!
NGẪM Ngẫm chuyện đời như nước chảy mấy trôi Suy một kiếp bồi hồi ân và oán Cho một thưở ôi ta sao chán ngán Chuyện tình đời năm tháng cứ phân vân Nghĩ thêm sâu thêm một chút ngu đần Thà làm kẻ quên thân quên tất cả Để không có khi nào ta sa ngã Ngẫm chuyện đời ta cứ mãi suy tư Và từ đó ta đúc kết hình như Thế giới ấy lọc lừa từ trong trứng Quá thơ dại nên ta đành chịu hứng Những trái sầu những trái đắng tình yêu Ngẫm sự đời có tất cả bao nhiêu Cứ mãi mãi tiu đìu theo ngày tháng Rồi tối tối suy tư cho đến sáng Ngẫm sự đời lãng đãng kiếp trần ai JC vẫn vui đó, vẫn buồn đó có sao đâu Ngân Giang, đời phải có chua cay ngọt bùi mừ, đúng hông? 
Heo may
Sớm lạnh sương giăng
Heo may về se sẽ
Chấp chới lay trên tán phượng non dịu nhẹ
Mong manh...
Thu đã về Hà Nội đó anh
Gọi bâng khuâng lòng em dòng kí ức
Chiều Nguyễn Du
Hoa sữa vương chân bước
Xốn xang lòng
Nỗi khắc khoải không tên.
Mùa thu của em, ai đã đặt tên?
Để heo may về xôn xao bao kỉ niệm
Dẫu biết rằng chỉ còn trong hoài niệm
Nhưng sao lòng
Vẫn thương nhớ heo may... R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2007 01:41:03 bởi BĂNG NGUYỆT >
Mùa Thu lá bay...em đã đi sao?
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/7F6D0A003AA0413E83215930AA7A5C4A.jpg[/image]
Mùa thu sao lại là mùa lá bay...(?)
Để cánh mỏng cuối cùng đơn chiếc
Để khoảng trời xanh trong như mắt biếc...
Gởi nhớ nhung vào những đám mây trôi !
15/8/2008!
Điều khó nói Có một điều anh chẳng dám nói ra Nhưng em cảm nhận được bằng con tim mình rất thực. Chỉ thế thôi cũng đủ làm cõi lòng đau nhức. Dự cảm không lành Dự cảm xót xa... Em hiểu rằng một cái gì đó trong anh đã qua Chút cảm xúc mỏng manh đã vỡ òa Tan chảy trong anh thành bọt sóng Tan chảy trong em thành vết thương lòng trĩu nặng. Khắc khoải đêm nay ta bên nhau sao thốt nhiên xa xôi quá. Trời đầu thu mà sao nghe buốt giá. Ánh trăng vô hồn Lạnh giá niềm đau. Thôi, anh chẳng cần nói gì nữa đâu Để ta phải nhìn nhau thêm một lần bối rối. Lá vàng rơi đâu vì thu đến vội. Tình phai tàn đâu phải lỗi do ai.. Khắc khoải đêm nay Sao đêm quá dài Để ta phải đớn đau trước một điều khó nói... *** Bài đã được đưa vào Thư Viện***
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2007 01:32:44 bởi BĂNG NGUYỆT >
Hà Nội vào Thu...
Hà nội vào Thu rồi anh ơi!
Sương giăng đã kín một phương trời
Cỏ may óng ánh ban mai sớm
Chấm lặng bên hồ bóng lá rơi!
Hà Nội từ nay lại nồng nàn
Hương sữa đan cái bóng Hòang Lan
Cành Liễu một thời buồn cô quạnh
Tung tỏa bông đùa...bay tóc em !
Năm tháng Thu về vẫn căng đầy
Vần vũ bồi hồi... tuổi thơ ngây
Anh ơi ! Nhớ nhé lời Thu gọi...
Anh về Hà Nội... tay trong tay !
8/2007 !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: