Phải đâu là mẹ của anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ một đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu cơn nắng, dốc đường quen
Chợ xa mẹ lại ngược lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa...
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi lo âu nhọc nhằn
Hạt tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa tình yêu mẹ bao dung
Giữa lòng thương mẹ mênh mong không bờ.
Chắt chiu tự những ngày xưa
Mẹ sinh anh... dể bây giờ cho em.
(sưu tầm)