Bạn totochan,
Ở đâu đó, người ta nói "nghèo là một cái tội", và người ta tủi thân vì thấy mình nghèo. Cái nghèo bạn nói là nghèo vật chất. Vâng, nhiều khi đồng tiền xoay mòn tâm hồn chúng ta cũng vì nó. Ngày hai buổi cơm, áo cũng làm mình tối tăm mặt mày. Và phải, người dân mình nghèo lắm. Đi đâu cũng thấy người nghèo, có bao nhiêu trong túi cũng xuất ra cho, đến một lúc mình không còn cảm giác thương hại người nghèo nữa, mà là thương hại cho chính bản thân mình. Vì mình cũng nghèo bạn ạ.
Nhưng còn một thứ khác mà tôi thấy bạn không nghèo, mà ngược lại bạn rất giàu. Bạn giàu tình cảm, bạn giàu nhân ái. Như vậy thì bạn giàu hơn các tay triệu phú rồi đấy bạn ạ.
Trên thực tế, không có những phép tiên, không có những điều ước như trong truyện cổ tích. Nhưng có sự nhiệm màu trong cuộc sống. Hỏi ai không hề lo lắng từng phút giây một cho cuộc sống. Chính bản thân mình, có khi chỉ còn đúng tiền nhà cho tháng tới, lo đến đêm ngủ không được, lo đến thức trắng đêm. Hay có những lúc mình đã từng sống nhờ vào những phần ăn phân phát từ những lòng hảo tâm tại trại tị nạn. Ấy thế mà mình vẫn tồn tại, vẫn sống. Có nhiều lúc nhớ lại những giây phút trơ vơ đó, mình không biêt sức mạnh nào đã dẫn dắt mình đi và vượt hết cả những cái khổ mà không thể nói ra lời đâu bạn ạ.
Chính ở những hoàn cảnh khắc nghiệt đó, nó làm cho mình quay ngược lại những ngày tháng mình có đầy đủ hơn, và chính lúc đó mình mới thấy "Ta nợ ơn đời rất nhiều". Không thể trả hết nợ cho đời, nên không hề oán trách đời, mà là "cám ơn đời" rất nhiều.
Thôi thì, áo có rách thì vá mà mặc. Mai này có chút đỉnh thì may cái mới mà mặc. Không ai giàu ba họ, cũng chẳng ai khó ba đời. Vui lên bạn ơi.
Ps. Xin phép được vào nhà bạn hàn huyên đôi dòng. Xin thứ lỗi nếu có lời gì không làm bạn bằng lòng.
Chân thành.