Không biết có phải vì nàng tên Trâm,
mà tôi cứ mơ hoài làn tóc thả
Không biết có phải vì câu vàng đá,
mà tóc nàng mãi xoả phủ bờ vai
Mái tóc thề!
Tóc nàng buông xõa phủ bờ vai
kẹp chiếc Trâm yêu chãi dọc dài
óng ả vờn bay man mát biếc
mượt mà gợn sóng ngất ngây say
một làn suối mộng gieo thương nhớ
ngàn sợi tơ duyên kết tháng ngày
tóc hởi trao chăng lời thệ ước
buông dài tóc xoã , giữ tình ai.
...NT...
Mái tóc xanh em trao về chốn ấy
Của người thương xa gửi đến người thương
Từ trăng ôm mộng
Khoác mảnh tơ tình trĩu nặng vai
Đời thêm lã lướt quãng mơ dài
Thênh thang lối nhõ đôi lòng hẹn
Chếch choáng men nồng một giấc say
Bẻ mảnh trăng thơ cài sóng nước
Xuôi dòng lá thắm dệt đêm ngày
Sao trời lấp lánh ôm bờ nhớ
Ánh mắt thu huyền lạc bước ai
TA
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2007 15:29:50 bởi Song Anh >