Whitney, my love by Judith McNaught
silly01 01.07.2007 03:02:20 (permalink)
0
Whitney, My Love,
Tác giả Judith McNaught
 
  1985
 
  Nhớ về Michael- người bạn, người chồng, người yêu của tôi.
 
Nước Anh  
 
 1816
 
Chương một
  
Khi đang du hành tao nhã trên chiếc ghế cứng, đung đưa theo con đường thôn quê đầy vết bánh xe, Phu nhân Anne Gilbert dụi má vào  vai chồng và thở một hơi dài thiếu kiên nhẫn. “Cả giờ nữa ta mới tới nơi, vậy mà sự hồi hộp rõ ràng đã gặm nhấm em. Em cứ tự hỏi Whitney lớn lên sẽ như thế nào.”
 
Bà chìm vào yên lặng và nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ, miền quê nước Anh trôi qua tràn đầy nhựa sống, bao phủ bởi màu hồng cây mao địa hoàng và màu hoa vàng  của cây mao lương, cố hình dung cô cháu gái bà chưa gặp trong  gần 11 năm.
 
"Cô bé sẽ rất đẹp, như mẹ cô. Và cô cũng sẽ có nụ cười của mẹ, tính tình dịu dàng và dễ thương của chị ấy..."
 
Ngài Edward Gilbert ném một cái nhìn hoài nghi về phía vợ. "Tính tình dễ thương?" ông cười vẻ không tin. "Đó không phải là những gì cha cô bé nói trong thư."
 
  Là một nhà ngoại giao làm việc cho toà lãnh sự Anh ở Pari, Ngài Gilbert là bậc thầy của những gợi ý, ám chỉ, những mẹo thoái thác, những lời bóng gió, và những mưu mô. Nhưng trong cuộc sống cá nhân, ông thích thoải mái với những sự thật trần trụi. "Cho phép anh nhắc em nhớ lại", ông nói, mò mẫm trong túi áo và lôi ra bức thư của cha Whitney. Ông đẩy gọng kính lên sống mũi, và lờ đi cái nhăn mặt của vợ, ông bắt đầu đọc:
   
" Kiểu cách của Whitney là một sự sỉ nhục, tư cách con bé đáng bị khiển trách. Nó là đứa con gái nghịch ngợm đến mức là sự tuyệt vọng với tất cả mọi người nó biết và là nỗi xấu hổ của tôi. Tôi van xin ngài mang nó tới Pari, với niềm hy vọng ngài sẽ thành công hơn với đứa con ngoan cố của tôi"
 
Edward cười khúc khích. "Cho anh xem chỗ nào nó viết cô bé dịu dàng đáng yêu."
 
 
Vợ ông nhận xét vẻ cáu kỉnh. "Martin Stone là một người đàn ông lạnh lùng, không cảm xúc, người đó không thể nhận ra sự dịu dàng và tốt đẹp của Whitney! Chỉ cần nghĩ đến cái cách ông ta quát cô bé và tống cô về phòng ngay sau đám tang người chị quá cố của em."
Edward đoán nhận vẻ nổi loạn của vợ, ông choàng tay quanh vai bà để tỏ thiện ý hoà giải.
"Anh không yêu mến ông ta hơn em, nhưng em phải công nhận là, khi vừa mất người vợ trẻ, lại bị cô con gái tố cáo trước 50 người, vì đã nhốt mẹ cô bé trong một cái hộp không thể trốn ra, thì còn bị bối rối hơn."
 
  
"Nhưng Whitney vừa mới 5 tuổi!" Anne nóng nảy phản đối.
"Đồng ý. Nhưng Martin đang rất đau buồn. Bên cạnh đó, như anh nhớ, thì không phải do lỗi ấy mà cô bé bị nhốt. Sau đó, khi mọi người tập trung trong phòng, cô bé đã hăm doạ sẽ mách tội chúng ta tới Chúa nếu chúng ta không thả mẹ cô ra ngay lập tức.
  
Anne mỉm cười. " Cô bé thật nghị lực, Edward. Em đã nghĩ trong một khoảnh khắc những vết tàn nhang nhỏ sẽ nhảy khỏi mũi cô bé mất thôi. Chấp nhận đi- cô bé thật kỳ diệu, và anh cũng nghĩ như vậy"
 
 
 "Ừ, phải," Edward ngượng ngùng đồng ý. "Anh đã nghĩ thế."
  
Khi nhà Gilbert đi xuyên vào bất động sản Stone, một nhóm nhỏ thanh niên đang đợi trên bãi cỏ phía nam, nhìn thiếu kiên nhẫn về phía xa một trăm yard. Một mái tóc vàng mượt bé nhỏ, với chiếc váy diềm đăng ten hồng, đang thở dài theo cách phô bày lúm đồng tiền rất quyến rũ. "Anh đoán thử xem Whitney định làm gì?" Cô hỏi chàng trai tóc sáng đẹp trai bên cạnh.
 
Nhìn xuống đôi mắt xanh lục mở lớn của Elizabeth Ashton, Paul Sevarin mỉm một nụ cười mà Whitney có thể mất đôi chân để thấy. "Cố kiên nhẫn đi, Elizabeth," anh ta nói.
 
  "Tôi chắc chắc là không ai trong chúng ta có ý tưởng mờ nhạt nhất về chuyện cô ấy định làm, Elizabeth ạ ," Margaret Merryton ác độc nói. "Nhưng cô có thể khẳng định đó sẽ là cái gì đó thật ngu ngốc và nhục nhã."  
 
 
 "Margaret, hôm nay chúng ta đều là khách của Whitney," Paul mắng. "Em không biết tại sao anh có thể bảo vệ cô ấy, Paul," Margaret chứng tỏ sự hằn học. "Whitney đang tạo ra một scandal kinh khủng bằng cách chạy theo anh, và anh biết điều đó!"
  
 
 "Margaret!" Paul ngắt lời. "Anh nói là đủ rồi." Thở một hơi dài cáu kỉnh, Paul Sevarin cau mày khó chịu. Whitney đã tổ chức một màn trình diễn của bản thân bằng cách chay theo anh ta, và gần như tất cả mọi người trong vòng mười lăm dặm vuông đều nói về chuyện đó.
 
  Lúc đầu anh ta thú vị nhẹ nhàng khi phát hiện bản thân là mục tiêu của khuôn mặt gầy  có nụ cười dễ thương, nhưng sau đó Whitney bắt đầu bám theo anh dai dẳng với tinh thần quả quyết và chiến lược khôn khéo chói sáng của một nữ Napoleon Bonaparte.

Nếu anh rời khỏi khu đất nhà mình, anh hầu như có hy vọng được gặp cô trên đường đi tới chỗ anh. Như thể cô có những điểm theo dõi từng di chuyển của anh, và Paul không còn thấy cái mê đắm cuồng dại trẻ con cũng như vẻ ngây thơ hay vui nhộn từ cô nữa.
 
Ba tuần trước, cô đã theo anh tới một nhà trọ địa phương.  Trong khi anh đang thích thú dự định nhận lời rỉ tai từ con gái ông chủ quán trọ mời gặp lại cô ta trong vựa cỏ khô, anh thoáng ngước lên và thấy một đôi mắt lục sáng quen thuộc đang nhìn trộm anh qua cửa sổ. Ném vại bia xuống bàn, anh ra ngoài, tóm lấy khuỷu tay Whitney, đặt cô lên ngựa một cách không lịch sự, ngắn gọn nhắc cô nhớ rằng cha cô sẽ tìm cô khắp nơi nếu cô chưa ở nhà khi đêm xuống.
 
 Anh hiên ngang quay vào trong và gọi thêm một vại nữa, nhưng khi con gái chủ nhà trọ lướt nhẹ ngực cô lên cánh tay anh một cách khêu gợi trong lúc đổ đầy bia và Paul đột ngột mơ thấy cảnh anh nằm mắc vào cơ thể trần trụi gợi tình của cô ta, một đôi mắt màu lục chăm chú nhìn hiện ra từ một cái cửa sổ khác. Anh đành ném tiền lên chiếc bàn gỗ ván,  đủ để xoa dịu vết thương nhạy cảm của cô gái đang hoảng hốt, rồi rời đi -- chỉ để
chạm trán lần nữa với tiểu thư Stone trên đường về nhà mình.
   
Anh bắt đầu có cảm giác như một người đàn ông bị săn đuổi khi mọi bước chân đều dưới sự giám sát, và cơn giận dần lên tới đỉnh điểm. Và giờ đây, Paul cáu kỉnh nghĩ, anh đang đứng dưới mặt trời tháng tư rực rỡ, cố gắng vì vài lý do mờ mịt nào đó để bảo vệ Whitney khỏi những lời chỉ trích cô hoàn toàn xứng đáng được hưởng.
 
Một cô gái xinh đẹp, nhỏ hơn những người khác trong nhóm vài tuổi, liếc nhìn Paul. "Em nghĩ em sẽ đi xem cái gì đang giữ chân Whitney," Emily Williams nói. Cô nhanh chóng cắt ngang bãi cỏ và  đi theo hướng hàng rào trắng sạch sát bên chuồng ngựa. Xô cánh cửa đôi lớn, Emily nhìn xuống hành lang rộng tối tăm xấu xí với những ngăn chuồng ở cả hai bên. "Tiểu thư Whitney đâu?" cô hỏi người coi ngựa đang chải lông con ngựa thiến có màu nâu đỏ.
 
"Ở trong đó, thưa tiểu thư." Trong ánh sáng mờ tối, Emily nhìn khuôn mặt đầy màu sắc của anh ta khi anh gật đầu ra hiệu về phía cánh cửa kề sát phòng ăn.
  
Với cái liếc nhìn bối rối về người coi ngựa nhuộm màu đỏ máu, Emily gõ nhẹ lên cánh cửa được chỉ định và bước vào bên trong, và hoá đá trước hình ảnh chào đón cô: đôi chân dài của Whitney Allison Stone được bỏ vào trong một cái quần bó nâu thô xỉn, dính chặt đáng ngạc nhiên với cặp mông gầy, được buộc túm ở thắt lưng bằng một sợi dây thừng dài. Phía trên chiếc quần cưỡi ngựa, cô mặc một cái áo lót nữ mỏng.
 
"Bạn chắc chắn không định đi ra ngoài mà ăn mặc như thế phải không?" Emily há hốc kinh ngạc.
 
Whitney bắn một tia nhìn hài hước qua vai cô cho người bạn  đang sửng sốt. "Tất nhiên là không, Mình cũng sẽ mặc một cái sơ mi nữa."
"Nh-Nhưng tại sao?" Emily tiếp tục liều lĩnh.
"Bởi vì mình không nghĩ là đủ thích hợp để xuất hiện trong áo lót, ngớ ngẩn,"  Whitney hào hứng trả lời, giật lấy trên mắc cái  sơ mi sạch của người coi ngựa và cho tay vào ống. 
  
"Th-thích hợp? Thích hợp gì cơ? " Emily lắp bắp. "Hoàn toàn không thích hợp khi bạn mặc một cái quần cưỡi ngựa của đàn ông, và bạn biết điều đó!"
 
"Đúng vậy. Nhưng mình không thể cưỡi con ngựa đó thật giỏi mà không có yên, và mạo hiểm để váy mình  nổ bung quanh cổ được, phải không?" Whitney hớn hở cãi lý trong khi cô buộc mái tóc dài bất kham vào một cái nơ cố định sau gáy.
  
"Cưỡi ngựa không yên? Bạn không có ý nói bạn sẽ cưỡi ngựa dạng chân chứ? - cha bạn sẽ từ bạn nếu bạn làm điều đó lần nữa."
  
"Mình sẽ không cưỡi ngựa dạng chân. Mặc dù," Whitney khúc khích cười, "Mình không thể hiểu tại sao đàn ông được phép làm vậy, trong khi chúng ta- những người lẽ ra được xếp vào phái yếu hơn- phải ngồi lơ lửng một bên, cầu nguyện cho sự sống của mình."
  
Emily không bị đánh lạc hướng. "Vậy bạn định làm gì?"
 
"Mình chưa từng nhận ra bạn là một quý cô tọc mạch, tiểu thư Williams," Whitney trêu bạn. "Nhưng để trả lời câu hỏi của bạn, mình định sẽ cưỡi đứng trên lưng ngựa. Mình đã xem  ở hội chợ, và mình đã luyện tập từ hồi đó. Lát nữa, khi Paul thấy mình làm tốt thế nào, anh ấy sẽ-"
  "Anh ta sẽ nghĩ bạn điên, Whitney Stone!  Anh ta sẽ nghĩ rằng bạn chẳng có mảy may ý thức lễ nghi lịch sự, và rằng bạn chỉ đang thử một cái gì đó nữa để thu hút sự chú ý của anh ta. Nhìn chiếc cằm hất lên ngoan cố của người bạn, Emily đổi cách khác. "Whitney, làm ơn nghĩ đến cha của bạn. Ông sẽ nói gì nếu ông tìm ra?"  
  
 
 Whitney ngập ngừng, cảm thấy sức mạnh từ cái nhìn lạnh lùng kiên quyết của cha như thể nó đang bao trùm cô trong phút giây này. Cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra chậm rãi, trong khi liếc nhìn ra ngoài cái cửa sổ nhỏ, về phía nhóm người đang đợi  trên bãi.
  
Chán nản, cô nói, "Cha sẽ nói như mọi lần, mình  làm ông thất vọng, rằng mình là sự ô nhục cho ông và cho ký ức về mẹ mình, rằng ông hạnh phúc vì bà không còn sống để thấy mình đã trở thành cái gì. Sau đó ông sẽ dùng nửa giờ đồng hồ nói cho mình biết quý cô hoàn hảo Elizabeth Ashton là như thế nào, và rằng mình nên được như cô ấy."
  
 
 "Tốt thôi, nếu bạn thực sự muốn gây ấn tượng với Paul, bạn có thể thử..."

-------------
(đây là mình tự dịch từ bản tiếng Anh, trình độ có hạn, rất mong mọi người thứ lỗi, nếu mình được gửi bài này ở đây, thì rất cám ơn mọi người)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2007 05:03:41 bởi silly01 >
#1
    trongtdh 11.02.2009 11:33:42 (permalink)
    0
    Bạn dịch hay lắm, tôi mới bắt đầu đọc truyện này, nếu dịch thêm nữa thì Post lên nhé!
    #2
      Ct.Ly 11.02.2009 21:55:17 (permalink)
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9