lời thư cuối
namtuocbongdem_lfo 01.07.2007 09:45:07 (permalink)
trong những ngày hè vừa qua mình đã lục tìm lại trong kí ức mong manh của mình và mình đã tìm thấy những dòng kí ức về bạn .khi ấy mình đã ko đủ can đảm để nói ra ,để cho bạn hiểu mình hơn .nhưng khi ấy cơn hoảng loạn trong mình đã ngăn cản những lời nói của mình.Và giờ đây mình cảm thấy rằng mình đã đủ niềm tin để có thể gởi cho bạn những dòng chữ này của mình.

Có thể rằng trước đây bạn đã nghĩ về mình khác rất nhiều và có lẽ vẫn là như vậy nó ko hề thay đổi ngay cả ánh mắt đầu tiên khi còn chập chững bước chân vào lớp 10 và mình chợt nhận ra rằng cuộc sống của mình ko thể thiếu vắng bạn.
Bạn có biết rằng ko có gì đau khổ hơn khi người ta viết một lý do nào đó mà bắt buộc họ phải xa rời những gì mà họ yêu thương những cái mà họ gọi là cuộc sống.Nhiều lúc mình đã nghĩ rằng mình ko nên tồn tại trên thế gian này.Và mình chắc chắn rằng khi người ta cảm thấy rằng họ đã dần thấy một nửa cái thế giới mà họ đang đi tìm kiếm ,mà họ đang mong đợi.Đó thật là quý giá.Vậy mà tại sao họ lại ko thể nói ra câu :"vừng ơi..." để rồi khi họ nhìn thấy cái nửa kia người ta mới thấy là tuyệt vọng.Sống hay chết là tỉnh hay mơ người ta cũng ko rõ nữa.
con người của mình cũng như vậy .ko phải do mình hèn kém mà ko dám đi lên,nhưng nào có ai hiểu cho mình ,nào có ai nói cho mình biết trên đời ko chỉ có như vậy.
có một lần thật bất chợt mình đã đọc đuợc một bài thơ trong đó có câu:
"anh muốn đến mở cửa tình nhưng đời cản trở
ai muốn nghĩ mình yêu kẻ sở khanh"
đúng vậy! có ai muốn nghĩ mình yêu kẻ sở khanh ko? nào có ai muốn nghĩ như vậy chứ! chỉ có điều họ chưa hề hiểu nhau .họ có cố gắng hiểu đâu nên họ cứ sai lầm và đánh giá.ai cũng có lúc lầm lỗi,ai cũng có lúc xúc phạm vô tình.
thật là khó đúng không? chỉ vì cái mà ai cũng có đó là lòng tự ái,nó mạnh mẽ vì nó bảo vệ cho cái tôi của chính mình.lại đau lòng ngẫm ra thì cũng la để xua dịu lòng tự ái đang bốc cao hung dữ như thú hoang.
từng có người nói: "ko phải người ta trưởng thành mới được yêu mà nguoi ta yêu để trưởng thành" và mình đã cảm nhận cái cảm giác ấy ,cho dù bên ngoài mình có luôn vui tươi ,luôn vui vẻ nhưng khi mình trở lại với chính mình thì thật là...đã mất đi một điều gì đó mà ko dám goi tên.và mình đã cố tình phủ nhận nó,mình đã cố tình xoa dịu nó nhưng càng cố lại càng cảm thấy day dứt hơn.
nếu bạn có tình cờ đọc được những dòng chữ này bạn có thể giận mình hoặc coi mình chưa từng tồn tại hoặc khinh thường một thằng tài hèn sức mọn như mình.thì mình vẫn cảm ơn bạn vì tất cả những gì bạn đã gửi đến mình hay những gì mình cảm nhận được từ bạn.
một cô gái 18 tuổi có nhiều suy nghĩ chín chắn hơn so với chàng trai tự xưng là bạn.ban ko cần suy nghĩ nhiều thì cũng đã hiểu mình muốn nói gì rồi.thế giới có thể ko sinh ra tình yêu nhưng nếu ko có tình yêu thì thế giới cũng ko thể tồn tại được.
người ta bảo thủ vì lòng tự ái và lòng vị kỉ nhưng nếu người ta ko tự ái thì ko bao giờ nguời ta có thể yêu thật lòng .người ta muốn nói cho mọi người biết rằng mình đã dễ dàng vượt qua trong khi người khác ko bao giờ quên được.họ nói rằng nếu họ ngã thì ko đau chỉ vì họ ko muốn người khác cười họ mà thôi.
đã bao giờ bạn tự hỏi rằng :có một người đi qua đời bạn thật tự nhiên và nhẹ nhàng nhưng lại làm cho cuộc sống của bạn bị đảo lộn và bạn ko còn là chính bạn nữa? từng có người nói :"khi người ta thấy đau vì người khác còn nhiều hơn cho chính mình thì người đó đã ở mãi trong tim ta rồi" đau tuy ko rơi nước mắt nhưng tâm hồn ko héo mỏi mòn,nỗi đau do tình yêu gây ra tuy ko lam chết người nhưng sẽ ko bao giờ có thể chữa lành được vì nó đã in sâu trong tâm hồn va người ta lại sợ bị lừa một lần nữa.
mặc cảm tội lỗi khi mình bị cho là kẻ lừa dối còn ghê tởm hơn nhiều nhưng nó có thể dược chấp nhận khi ko thể làm gì khác hơn để thay đổi.bởi có thể sẽ có người cho rằng tình yêu sẽ vượt qua mọi cản trở của cuộc sống nhưng lại ít người khi mà suy nghĩ chưa đủ chín chắn thì lại cho rằng cuộc sống như là cổ tích.
hai quan niệm đó nếu cùng tồn tại trong một tâm hồn hoặc sẽ làm cho nguoi ta mâu thuẫn với chính mình rồi kết tội cho một kẻ khác hoặc sẽ làm cho người ta lạc lối trong cơn say ảo mộng.
sẽ có lúc nào đó ta ko hiểu nổi mình ta ngỡ ngàng nhận ra còn quá ích kỉ ta sẽ tiếc khi ko còn cách sửa chữa ta dằn vặt chính mình vì ta ko sống đủ.khi nước mắt ta rơi khi người đàn ông khóc hoặc sự nghiệp ko thành hoặc ta bị mất người phụ nữ của đời ta,khi đó ta giết chính ta.
sờ lên ngực nghe con tim mình đập,máu còn dồn cho mắt sáng căng ra ta vẫn nguyện phải sống đừng quá ít,vẫn phải làm vẫn phải học vẫn điên và vẫn đi lên ta còn phải nhìn mặt trời của buổi sớm,còn soi mình trong dòng đời trôi lặng lẽ hay sóng gió.
mình đã viết ra đây những dòng kí ức về một thuở xưa nghĩ lại cũng là một kỉ niệm đẹp mình vẫn luôn cầu chúc cho mọi người và chính mình được sống vui vẻ .đôi khi cũng nên giống AQ bằng lòng với tất cả
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9