Con đường Mây Trắng
Đã Đến- Đã Về Lai như xuân mộng bất đa thời Khứ tựa triều vân vô thỏa xứ... (Hoa phi hoa) Lời ca thoảng nhẹ giữa đời Reo trên ghềnh đá bước người vân du Mắt tìm trong cõi thiên thu Chút màu sương khói hương mù nẽo thơ... Nhặt từng viên đá bên đàng Ai xây nhịp bước lỡ làng nét tâm Ngất ngây một thuở hương trầm Dáng hoa lãng đãng gọi thầm cố nhân Duyên thương vượt mấy dặm ngàn Gót hài năm cũ thênh thang cõi lòng Mênh mông một chút say nồng Ảo hư ôm trọn tấm lòng giá băng Đến trong màu gió muộn màng Nghe mưa rơi rụng trăng tàn đáy khuya... Thác reo hòa khúc nhạc chiều Suối mơ đồng vọng tiếng tiêu hoang đường Thương ai một kiếp hoang lương Nữa đời ôm mộng vô thường lãng du Tâm đan mở ngõ tình ru Trăng vào nguyệt động tuyệt mù bóng hoa Thương ai bước nhỏ chơi vơi Gửi nơi ảo mộng hoa rơi động vàng Về trong âm vọng bàng hoàng Dáng ai thinh lặng bên đàng hoang vu... Lên non nhặt đóa hoa tàn Ép vào lòng đá khẽ khàng nỗi đau Xuống non uống trọn mạch sầu Tìm nơi huyền ảo nhiệm mầu thời gian Áo xưa bay giữa trầm luân Hương vàng trao lại phù vân bên đời Bàng hoàng tiếng hạc xa khơi Ngàn thông dẫn bước chơi vơi dặm dài Nhà ai dấu cũ hương phai Ngỡ như trong gió nét ai thẩn thờ... Lặng nghe tiếng vọng thiên thu Trống không một nỗi phù du ngậm ngùi Trăng xưa đồng vọng tóc thề Hỡi ai đã đến - đã về nơi nao!?... vad R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2008 12:43:12 bởi BĂNG NGUYỆT >
Trăng xưa đồng vọng tóc thề
Hỡi ai đã đến - đã về nơi nao!?...
Lênh đênh bước thấp bước cao
Cõi thiên thu biết chốn nào khởi đi
Tóc tơ trăng gió xuân thì
Hoa đồng cỏ nội đền nghì trúc mai
Thoắt quên thoắt nhớ thoắt say
Mây ngày xưa trắng đường nay ngậm ngùi
Thất thanh tiếng hạc ngang trời
Trăng vàng nhỏ lệ bời bời nhớ nhung
Tình đan mỏng mảnh âm chùng
Nửa giây tơ đứt não nùng tiếng ngân
Ai qua khỏi bước phong trần?
Ai đi ai đến ai tần ngần quên?
Chân không hụt hẫng lương duyên
Bụi hồng thắm lệ thuyền quyên ngỡ ngàng
Kiếp đào hoa trót vương mang
Cau xưa tâm thắm mùa sang vẫn nồng
Nhe tênh một sợi tơ hồng
Nâng lên mà cằt, cay không men trầu
Tình đi tình đền nơi đâu
Ai đi ai đến bến sầu nơi nao?
Mùa xưa còn biếc trăng sao
Lời thiên thu vọng đẫm bao ngậm ngùi
.(chút ảo tâm chia với mây trắng)
Có Là Mưa Rơi Người ơi, Kẻ viễn xứ Thích mộng du. Khi anh đến, Hong lại ngọn lửa hồng ngày cũ Em bỗng là mưa rơi, Đưa ta vào nơi chốn ảo hư. Giọt mưa trong đêm Rơi nhẹ lưa thưa Đã vở tràn thương nhớ Một biển xanh mênh mông vời vợi... Tiếng chuông trong gió Lồng lộng hương buồn thăm thẳm ngàn dâu. Chuông nguyện rung rinh Thấm đẫm hồn xa Tiếng mưa trong đêm Thiết tha gào thét Chạm vào góc kín cuộc đời Òa vở một bóng ma Chuông vang vọng Thinh không Chuông gọi mời réo rắt Nếu mưa rơi rơi về nẻo ấy Hãy rửa dùm ai tàn phai đôi mắt Lòng bất chợt nghe vọng về hơi thở Cõi thanh xuân vẽ mộng bên người Sẽ chỉ là ngàn sóng xa khơi Ngân vọng đời đời... Người hỡi! bv
Thinh không
Chuông gọi mời réo rắt
Nếu mưa rơi rơi về nẻo ấy
Hãy rửa dùm ai tàn phai đôi mắt
Lòng bất chợt nghe vọng về hơi thở
Cõi thanh xuân vẽ mộng bên người
Sẽ chỉ là ngàn sóng xa khơi
Ngân vọng đời đời...
Sóng vỗ mênh mang như hương tình đời muộn màng
Nước biếc trăm năm âm vang dào dạt sống muôn ngàn năm
đời là mây trôi hay nước cuốn
giọt mưa nghẹn ngào khóc giữa muôn trùng khơi
tình ngàn đời lên men sức sống
và ngào ngạt sóng dâng đầy vơi
hạt mưa rung
tiếng chuông vô âm
ướt
tim đời
(chúc mây trắng hạnh phúc)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2007 03:52:32 bởi Ngọc Lý >
Trích đoạn: mây trắng
Đã Đến- Đã Về
Lai như xuân mộng bất đa thời
Khứ tựa triều vân vô thỏa xứ...
(Hoa phi hoa)
Lời ca thoảng nhẹ giữa đời
Reo trên ghềnh đá bước người vân du
Mắt tìm trong cõi thiên thu
Chút màu sương khói hương mù nẽo thơ...
Nhặt từng viên đá bên đàng
Ai xây nhịp bước lỡ làng nét tâm
Ngất ngây một thuở hương trầm
Dáng hoa lãng đãng gọi thầm cố nhân
Duyên thương vượt mấy dặm ngàn
Gót hài năm cũ thênh thang cõi lòng
Mênh mông một chút say nồng
Ảo hư ôm trọn tấm lòng giá băng
Đến trong màu gió muộn màng
Nghe mưa rơi rụng trăng tàn đáy khuya...
Thác reo hòa khúc nhạc chiều
Suối mơ đồng vọng tiếng tiêu hoang đường
Thương ai một kiếp hoang lương
Nữa đời ôm mộng vô thường lãng du
Tâm đan mở ngõ tình ru
Trăng vào nguyệt động tuyệt mù bóng hoa
Thương ai bước nhỏ chơi vơi
Gửi nơi ảo mộng hoa rơi động vàng
Về trong âm vọng bàng hoàng
Dáng ai thinh lặng bên đàng hoang vu...
Lên non nhặt đóa hoa tàn
Ép vào lòng đá khẽ khàng nỗi đau
Xuống non uống trọn mạch sầu
Tìm nơi huyền ảo nhiệm mầu thời gian
Áo xưa bay giữa trầm luân
Hương vàng trao lại phù vân bên đời
Bàng hoàng tiếng hạc xa khơi
Ngàn thông dẫn bước chơi vơi dặm dài
Nhà ai dấu cũ hương phai
Ngỡ như trong gió nét ai thẩn thờ...
Lặng nghe tiếng vọng thiên thu
Trống không một nỗi phù du ngậm ngùi
Trăng xưa đồng vọng tóc thề
Hỡi ai đã đến - đã về nơi nao!?...
vad
vad là Bạch Vân ( Mây Trắng), bv phải không? Thơ bạn hay lắm, chúc bạn sáng tác đều đặn và mỗi ngày một hay hơn!
Tóc Gío Sương Phai Tương tư nhất dạ mai hoa phát Hốt đáo song tiền nghi thị quân... Lô Đồng Bên thềm xưa Nắng gọi niềm thương nhớ Người ở bên song đăm đắm Bạc trắng lòng Nương theo cánh gió Đùa trên mượt mà cỏ êm Khúc thiên thu ngàn sao mở lối Hoa thiên thần hé nụ mềm môi Phơi tóc hoàng hôn Tình nơi hiu quạnh Tuyết giá mịt mờ U uẩn đóa trà mi Hái hoa rừng ai nghiêng làn mắt biếc Ngắm môi hồng người nhớ mãi màu son Non xanh xa khuất bóng mây ngàn Hồn chim buồn trôi dạt tình thơ Mơ nơi người lữ thứ U uất khối tình si Chạnh lòng vá chiếc tâm đan Nào hay sương gió phai tàn nét mai Đông mơ níu bóng xuân phai Ngỡ ngàng tưởng dáng hình ai bên thềm. Vương Anh Đào
Mây Trắng cám ơn những xẻ chia thật ấm lòng của Ngọc Lý, chúc an vui nhé!
Chiều lạnh Một chút lạnh rồi thật nhiều buốt giá Bỗng chiều nay lạnh cóng phố nhà ai Ánh nắng reo ca từng giọt tơ ngà Ôi tựa tuyết hoa vạn cánh bạch mai Phủ lấp nơi nao một màu trắng xóa Gửi lại mây trời phương nam viếng bạn Nghe hồn buồn lệ trào dâng trên má Nỗi lạnh nào tê cóng tận thịt da Chiều nắng rực trong võ vàng lạnh quá Nhân ảnh lung linh chợt đến chợt về Hương cuối đông tàn một thuở phôi pha Mấy nẽo trời xưa động suốt giang hà Chiều quê hương gởi chút nắng mờ xa Ấm nồng nàn quyện mây trời se lạnh Mượn gió xưa thổi đến miền viễn xứ Mộng phương trời bạn ấm mãi tình ta. bv
Nguyên Đỗ ơi, Mây Trắng quá sung sướng vì lời của bạn ,nó động viên mình nhiều lắm! Mong bạn luôn hạnh phúc.
Tháng Giêng mây bay Bạch vân thiên tải không du du... Thôi Hiệu Không phải mưa rơi sao nghe lòng thổn thức Chiều ngang trời ai ngơ ngẫn vớt mênh mông Giăng mắc khoan hòa khúc vui buồn hồi ức Điệu ru dịu êm tha thiết nhớ muôn trùng Sao vạch núi sông âm dương ngăn mờ khuất Để nghìn năm trôi thơ thẩn một vầng trăng Vọng hư ảo lung linh một phút vô thường Tóc ai xanh tơ mỏng mảnh thả mây giăng Bên rừng xưa người thoảng hát điệu phù vân Tháng giêng xuân ta trải lòng bên gió cuốn Dậy sóng tình mây xôn xao nỗi nhớ ngàn Bến bờ vĩnh cửu nước nhẹ còn xanh trôi... (18.12... đã xa) bv
Dậy sóng tình mây xôn xao nỗi nhớ ngàn
Bến bờ vĩnh cửu nước nhẹ còn xanh trôi...
y thương hải bạch vân lưỡng tương huyền tuyệt
nhân sinh tự thế nhi bất đắc nhât tri kỷ
túng sử thiên tuế miên trường tại hựu
hà vi tai?
thấp thoáng bóng mây lồng bóng nước giang hồ kỳ thoại vẫn trăm năm trong hồ mây thẹn dường u uất cách nhau khuất khuất vạn không gian .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2007 23:23:51 bởi Ngọc Lý >
Nét người còn một độ tiêu dao Nửa cơn trường mộng khúc miên âm Gieo hư ảo dột lòng ai đau Nhớ tà dương một thuở nguyệt cầm bv
Nét người còn một độ tiêu dao
Nửa cơn trường mộng khúc miên âm
Gieo hư ảo dột lòng ai đau
Nhớ tà dương một thuở nguyệt cầm
bv
ảo âm ảo mộng ảo tình
ngàn năm thoảng một chút hình như mây
hạnh là một phút say say
phúc là giũ hết duyên này cho tan
nhớ chi dìu dặt tiếng đàn
e giây tơ cũ đã tàn theo mơ
sao còn tiếc mối duyên hờ?
ai chôn hoa cuối đêm mờ sương trăng
lệ rơi nửa giọt khẽ khàng
thấm trong mây nước bàng hoàng thiên thu
.
* Ai cười vang vọng giữa đất trời Hồn ai tâm lảnh lặng thinh không Tử sinh nữa kiếp mãi chơi vơi Gió trải ngàn mai nỗi mênh mông *
Lời người bay giữa cõi nhân gian Thắp sáng ngàn sao nơi sỏi đá Tim hồng sắc thắm nắng thiên đàng Hoa ướp phiêu du trải mộng ngà bv
Nắng Xuân Sơn Xuân tàm đáo tử ti phương tận Lạp cự thành hôi thủy lệ can... Lý Thương Ẩn Nhặt tơ trời hong vàng cơn mộng cũ Giũ rêu xanh ấp ủ dáng thơ xưa Năm ấy ơn người gởi gió tình thu Khúc hoan ca gieo nụ biếc tầm xuân Ánh hồng phai một thuở trải bụi mù Phương trời xa mây trắng rắc nghìn năm Cỏ khô nung giăng lòng người cô lữ Lạnh tàn tro ướp giữa buổi hoàng hôn Nắng xuân sơn rọi sáng đáy sông Hằng Mảnh phù vân nhẹ vướng cánh chim bằng Thả trong nắng màu ba đào xuân sắc Thời gian nan người mở hội phong vân Lối cũ tim hồng lòng chợt bâng khuâng Gió sương rơi day dứt những muộn màng Cho vườn xưa chổi dậy bóng thanh tân Để ngàn năm mây trắng mãi tình xuân bv
Cung Đàn ấn nguyệt
Đường về thấp thoáng hoàng hôn
Nghe trong lặng lẽ gọi hồn tháng năm
Mắt nâu vương mãi u trầm
Bến xưa nước chảy với ngàn bâng khuâng
Nhịp cầu ngày ấy còn ngân
Vẫn còn đọng lại mấy tầng trời xanh
Dáng nào áo lụa mong mênh
Bước nào gửi lại gập ghềnh vai em
Mắt xanh người chạm êm đềm
Trên bờ hiu quạnh ngọt mềm hương môi
Tóc thơ trải giữa tay người
Lững lờ bay mãi bên đời lênh đênh
Áo ai nhạt nắng chông chênh
Sao còn thăm thẳm bên thềm bóng xưa
Nghe trong thơ thẩn gió đưa
Tay ai vuốt nhẹ hạt mưa vai người
Thì thầm tiếng vọng xa khơi
Thương em hoa thắm một đời hồng nhan
Hồn thơ người hỡi ân cần
Nhẹ nhàng cởi mảnh phong trần tìm nhau
Vườn thơ lạc lối đêm thâu
Đào nguyên mở ngõ tình vào thiên thu
Người về rải bước tương tư
Trăng vàng gối mộng nhẹ ru tơ trời
Linh sơn trong cõi chơi vơi
Cùng ai thơ thẩn rong chơi tấc lòng
Mấy vòng núi sập long đong
Nghe tiên ném đá thả hồn gió bay
Bên người phiêu lãng trời tây
Một vùng non nước rọi đầy bóng ta
Bôn ba mấy nẻo giang hà
Tình ai nhuộm thắm hương ngà em xưa
Đông Hồ ấn nguyệt xa đưa
Mộng tràn Hồ đọng nữa đời tìm nhau
Ơn người nghìn dặm tình sâu
Trượt lòng mây trắng nhiệm mầu thời gian
Ấm nồng người cũng gian nan
Dệt thơ lưu dấu âm ngàn vọng xa
Vương Anh Đào
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2008 14:51:25 bởi BĂNG NGUYỆT >
Thoảng Nét Liêu Trai Tình ơi, có phải là tình Muôn trùng năm cũ ẩn hình duyên thơ Bóng ai bên sóng ngẩn ngơ Dõi lòng bến gọi xanh xao suối nguồn Dáng kiều thả bước chân buồn Ôm miền cố quận hoa mòn dấu xưa Lênh đênh hồn gởi mây đưa Chạm lòng lữ thứ cho vừa nhớ thương Thuyền trăng mấy độ tà dương Ngược dòng vĩnh cửu hoài hương tấc lòng Duyên ngầm thổi ngọn gió đông Trời nam biển bắc nguyện lòng tái sinh Lệ người vương vấn điêu linh Mưa Ngâu nối nhịp gởi tình vai anh Hạt thương hạt nhớ long lanh Lao xao áo mộng bên mành hư hao Hốt nhiên êm dịu nỗi đau Anh về bước giữa biển sầu nhân gian Dìu ai trong điệu lỡ làng Bên ai tóc muộn đếm hàng lá rơi Hong vàng hương nhớ chơi vơi Chiều bên núi Cấm cùng người sánh đôi Phật cười nở nhụy vành môi Lung linh hư ảo vá trời khổ đau Người trong vời vợi canh thâu Hương trầm thăm thẳm một màu liêu trai Thinh không vang vọng tình ai Ảo huyền trải gió chưa phai đất trời…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: