Trích đoạn: mây trắng
Nghiêng bóng thu sang
có phải thu sang anh gọi em
nên màu lá úa chợt vàng ươm
bâng khuâng nhặt lá gom nhung nhớ
một chút u hoài vương mắt đêm
lãng du cánh gió nào vương tím
mà đọng cơ hồ lay áo xưa
một khoảng âm vang tình thấm lặng
vẽ lại dung nhan nỗi đắm chìm
thôi ước mùa sau người trở laị
cho tóc em dài thả phù vân
chiều buồn ai nhặt lá thu sang
rồi trải hồn thơ mộng chớm phai
có phải thu về anh nhớ em
nên nghe chiều gió lao xao vỡ
em bóng thu vàng nơi khói sương
u uẩn lòng phai hương tịnh yên ...
Mây Trắng
Bởi tại chiều thu... Bởi thu hiu hắt bởi thu buồn
bởi vàng tư lự nắng hoàng hôn
bổng dưng làn gió dừng chân lại
lững lơ mây cũng ý bồn chồn…
vẫn tự ngàn xưa mỗi thu về
gió thường rủ rỉ khúc tình quê
tầng không mây trằng thường xao xuyến
vạt nắng chân mây cũng não nề
rồi vẫn tầng không mây bay đi
nghe trong gió thoảng tiếng thầm thì
núi xa sương khói mờ đôi mắt
sông đầy hiu hắt dưới tà huy…
rồi mỗi thu về lại nhớ em…
như hương hoa quế ở bên thềm
thoảng đưa rồi thoảng theo làn gió
trong bóng thu tàn thu vô biên…