Nhớ lại chuyện của mình ! version 1&2
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 49 bài trong đề mục
BichPhuong 22.07.2007 13:08:25 (permalink)
Ngày...tháng...
Em hồi hộp rồi anh àh ! Sao anh không nói gì với em đi! Trong cái hồi hộp này có cả cái em lo: Sợ anh hôm ấy sẽ đến mà không nói với em! Rồi anh lặng nhìn em...lặng ngồi nghe...lặng lẽ ra về...lặng lẽ nhìn em sà vào tay bạn bè khi hòan thành nhiệm vụ của mình...lặng lẽ ra về trong tay vẫn còn bó hoa rực rỡ tỉa tót cẩn thận...lặng lẽ lên xe đi đi mãi không bao giờ trở lại!
Anh có biết không!...Nếu như anh đến nghe em báo cáo thì chắc chắn anh được nghe đâu. Vì em không thể anh àh!
Sao anh hứa chắc chắn là không đến...để em phải nghĩ điều ngược lại!?...
Mà thôi! Anh im lặng thế thì không biết cái gì sẽ xảy ra... Nhưng em vẫn có điều mâu thuẫn...là không...không dến nhé anh!
#31
    BichPhuong 22.07.2007 22:29:17 (permalink)
    Ngày...tháng...
    Thật bất ngờ phải không anh!?...Bất ngờ và mâu thuẫn , nhưng lại có lý cho anh đó. Em không muốn và không thể gặp anh vào cái ngày căng thẳng và mệt mỏi đó.Và như vậy tốt cho mọi người, cho anh, cho em, cho cái tình huống không được có phải không anh! Anh có tưởng tượng nổi vì sao không? Cũng chỉ vì điều em không hề nói với anh, kể cả chị em...không nói em đang ở trạng thái nào. Mà sao anh cũng không hỏi lại lấy một câu.... mà chỉ muốn gặp em để chia sẻ thôi, là sao vậy?...Em không giận anh về chuyện đó, chỉ vì em muốn thế hơn anh àh!
    Thế rồi cái ngày báo cáo của em cũng đã qua ! Cái ngày ý nguyện của em xem như đã thực hiện được... Em chắc cũng mãn nguyện lắm. Mà không hiểu sao....Đủ sức đi báo cáo mà không thể chát thảo với anh một lần nào thêm nữa... Chỉ có tin nhắn qua diến đàn... Với những tâm sự như vừa nấn ná vừa vội vàng sợ trôi đi không post được tin cho anh...
    Thực sự anh cũng quá tải về sự kiên nhẫn trong một tâm lý không nặng nề, sợ em buồn nhưng sợ em không nhắn tin gì nữa...
    #32
      BichPhuong 23.07.2007 11:08:53 (permalink)
      Ngày... tháng...
      Thực sự anh cũng quá tải về sự kiên nhẫn trong một tâm lý không nặng nề, sợ em buồn nhưng sợ em không nhắn tin gì nữa... Phải không anh !?
      .......... Và như thế đột ngột đến không ngờ ! Tin nhắn cuối cùng trên Diễn Đàn vẻn vẹn còn nguyên ngần ấy. Em đã out ra khỏi...mà không nói thêm gì. Thật bí hiểm và bất công cho cả hai. Anh lặng người chờ đợi đến hàng tuần sau. Săn sóc, chờ đợi...ngày nào cũng vậy online và online... Thế rồi có một tin nhắn của ai đó gởi cho anh theo một nick khác:
      " Anh àh!...xin báo cho anh một tin buồn... Từ nay trở đi EM không bao giờ trở lại diễn đàn và trò chuyện cùng anh được. Thay mặt bạn bè, gia đình, ...và đặc biệt EM gởi tới anh lời cảm tạ và Vĩnh biệt !..."
      Em đi đâu, về đâu ! Đối với anh cũng không định được... Cuộc sống thật bí hiểm !
      #33
        BichPhuong 23.07.2007 13:37:08 (permalink)
        Hôm nay !
        Vâng chính hôm nay,tôi viết vội câu chuyện này cho kịp thắp nén hương cho em sau một thời gian em xa anh... Em ra đi.!!!!...
        Để lại phía sau bao điều muốn nói mà không sao nói được vì lời hứa với em tôi...
        Câu chuyện thức trong tôi bao suy nghĩ và rất thực trong con người thực được thế giới ảo bao dung độ lượng với lòng mình..
        Sau câu chuyện của chúng tôi có nhiều người hỏi lại động viên và còn có sự dò xét...Với tôi đều vô hồn, không là điều gì với em tôi...Với em cô giáo trẻ.. tuổi xuân đầy khát vọng và đang sống tốt vớí chính năng lực của mình...Em tôi không gặp may...
        Không biết đến bao giờ tôi mới có thể viết tiếp trang nhật ký của mình trên trang này ...
        Xin các bạn đừng trách em ,đừng trách tôi ...Vì bản thân nó là một câu chuyện thực và nhân văn...Ai muốn hiểu sao cũng được ...vì câu chuyện là của EM !

        Thật rất khó vào viết cái gì liên quan và làm dịu đi nỗi lòng người ở lại...
        Cái bâng khuâng không còn như xưa chỉ thấy một diều trăn trở với chính lời nói nơi mình...
        Em đã đi xa đâu...Vẫn còn hiện hữu nơi khỏang trống mênh mông có góc khuất trái tim...
        Cuộc đời vẫn đẹp sao ư !Không đúng ...Khỏang trống buồn và khỏang trống mênh mông ư (?!)..Cũng không ...
        Cái gởi lại nơi EM là một tiếng nói của trái tim...nguời con trai đầy nắng đầy gió bão cuộc đời...
        Em ơi ! Anh sẽ nói làm sao cho vừa lòng em nơi trùng dương... Hạnh Phúc, May mắn  không chọn em...Còn anh cũng không có điều đó....Vì hai chúng mình đã phải chia xa...Lời nói cho ngày mai …em không bao giờ cảm nhận ... vì đời chỉ ngần ấy cho EM !

         
        Sau khi đọc chuyện này,một bạn thành viên trên Diễn Đàn đã gởi cho tôi. Tôi xin làm đọan kết khách quan !


        Nhưng khi đọc thơ ở Hội thơ..., tôi cảm thấy rất khó thở ...có cảm giác buồn mênh mông & tôi viết gởi đến Thầy định nghĩa về "Màu tình yêu":

        Em lặng lẽ ra đi
        Anh giữ giùm em thơ yêu
        Giữ giùm em bao kỷ niệm
        Giữ giùm em tình yêu màu tối u buồn!

        (Xin lỗi Thầy, em buộc phải xóa nick Yahoo của Thầy, tự dưng em cảm thấy sợ, lo lắng...)

         
        Fin !

         
         
        #34
          BichPhuong 29.07.2007 22:31:38 (permalink)

          Thật xin lỗi các anh chị trong vnthuquan.net. BP không đừng được trong một điều kiện có được một số tài liệu thô mộc xây dựng được những câu chuyện . Hôm nay trăn trở muốn viết tiếp câu chuyện thứ hai. Câu chuyện mà không hề được công bố hay gờn gợn trên diễn đàn. Một sự thật đến nao lòng của một thời lầm lỗi, của một thời cứu vớt lẫn nhau trong tâm hồn. Năm tháng qua đi nhanh như tên bắn.Lời nói yêu thương như khắc đá cũng còn phai mòn.Nhưng trong cái khoảng trống con tim thì không bao giờ phai được. Năm tháng có thể giúp ta trả vơi những cái nợ khác của cuộc đời. Nhưng cái nợ tình cảm thì ...càng trả càng đầy các bạn ạh !
          Không biết rồi sẽ bắt đầu từ đâu, nhưng chắc chắn bắt đầu từ cái lần vô tình ấy.Không phải chiều mưa,không phải một ngày nắng gắt hay cái đêm giông bão... Mà là cái ngày tập trung vào Trung tâm F của hai bạn. Và trong cái phòng ASDL đó . hai máy gần nhau ...
          #35
            BichPhuong 30.07.2007 10:53:47 (permalink)
            -Em chào chị!
            -Vâng , chào anh ! Cô chợt giận mình, nhìn trẻ vậy sao mình gọi anh ngon sớt vậy. Chợt lung túng và đưa mắt nhìn xuống. Má tự đỏ rồi tự mĩm cười một mình.
            - Dạ không ! Chị đừng thế em già đi nhiều đó .
            -Không không …Có sao đâu!
            Rồi hai người ngồi vào cabin của mình. Hôm nay thầy môn Markesting dạy về các tính chất và hình thức Quảng cáo cho một mặt hàng thì phải. Lan thấy như vậy, không hiểu sao từ khi ngồi xuống ghế không nhìn thẳng sang nhưng cái đầu tự nhiên chứ mông lung bên ấy. Mình có khi hơn cậu ta đến hai ba tuổi, trông như chưa tốt nghiệp sao lại đi học bằng hai nhỉ… Thôi còn nhiều thời gian.Hôm nay là hôm đầu tiên cơ mà.
            Lan cố dìm suy nghĩ đó xuống đáy sâu của cái đầu. Thế sao bỗng chốc lại trồi lên như đùa bỡn với Lan vậy. Liếc sang bên kia hình như “con mọt sách” trẻ đang lạnh lùng nghe và lạnh lùng vào máy với cách học của cậu ta. Không ghi chép gì vào cái vở trước mặt mà gõ nhẹ nhàng vào bàn phím của laptop.Thỉ thoảng nhếch miệng cười không ra tiếng. Đang trong giờ mà.
            Reng..reng !
            Hết giờ của ca một trong ngày.
            -Tùng chào chị ! Em về trước.
            -Ờ…ờ…Lan cũng chào Tùng nha! Bye…hôm sau lại đi học ý mà !
            Trời, có ai hỏi đâu mà giải thích. Lan giải thích cho ai nhỉ ? Tự mình lại đỏ má tủm tỉm cười !
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2007 16:06:39 bởi BichPhuong >
            #36
              BichPhuong 30.07.2007 16:02:30 (permalink)
              Ra khỏi Trung Tâm, Lan vội phóng xe về Công ty. Là một trưởng phòng kinh doanh không hề nhàn nhã chút nào. Mở cửa bước vào phòng, thuận tay bật PC lên khi chưa kịp bỏ mũ áo khóac lên giá. Chuông điện thoại bàn reng reng.
              -Alô, dạ tôi nghe àh! Vâng ạh , vâng tôi là Trưởng phòng Kinh doanh Thúy Lan . Tôi xin nghe
              - Vâng ạh!
              Đặt máy xuống thở phào…duỗi chân cho hết gầm bàn duỗi tay qua đầu về phía sau làm động tác bơm máu lên não. Đôi mắt xa xăm nhìn lên cái trân nhà sạch sẽ và gọn gàng không bụi băm gì. Tự nhiên lại chợt nhớ ra cái cậu Tùng. Thì ra cũng chưa kịp hỏi các loại địa chỉ và số điện thoại. Chắc Tùng học nghành kinh tế nên học bằng hai như mình. Cậu ta sử dụng máy tính như vậy thì chắc tốt đây. Ôi…giá mà cậu ta chưa nơi nào nhận làm việc…Mình xin với Tổng Giám Đốc nhận thì hay nhỉ… Ồ khỉ thật…Sao mình lại nghĩ nhanh đến tình huống này vậy.
              Cái cuộc điện thoại vừa rồi của đối tác như thúc dục phòng của Thúy Lan cần tăng lực lương… Thôi thế đã… Phải xuống Căntin xem có cái gì bỏ bụng đây!
               
              Cái phòng đáng ra phải dung tới 4-5 đồng nghiệp để họat động, thế mà bây giờ vẻn vẹn có ba người. Mình thì con gái,lại cáng cái trưởng phòng. Ông con trai duy nhất hiện nay lại làm cái món tổng hợp sổ sách là tiện và hợp với cái bằng Trung cấp Hành chính. Còn cái cô Cử nhân ngoại ngữ kia chỉ được cái dịch hợp đồng là giỏi, nghiệp vụ chỉ vậy vì học ngoại ngữ ra chư có thêm bằng chuyên nghành gì đâu. Tóm lại mình cần người làm được việc với mình! Tóm đi tóm lại…mình vẫn chưa tóm được ai giúp . Thúy Lan bỗng buồn như tháo khóan…rã rời ngay cả trong suy nghĩ!
              Reng reng reng…
              -Alô, Thúy Lan xin nghe !
              -Ôi… Tùng àh? Sao Tùng biết số điện thoại bàn của Lan…ờh chị Lan!
              -Thế mai có đi học không …
              -Tất nhiên, mai Lan vẫn đi học mà…còn mấy tháng nữa cho gọn cái chứng chỉ này mà!
              -Thì có sao đâu, Tùng àh?! Nếu không bận thì chiều nay Lan với Tùng gặp nhau nói chuyện gì đây cho vui đi…
              -Thì trong đó có cả thẩm vấn sơ bộ của Lan đó…
              -Thế đi!... Đừng thay đổi nha!
              -Còn cái việc tài liệu đó thì lo gì, Lan chuẩn bị cho chuyên đềTiếp thị( Marketing) như đi chợ ý mà lo gì!
              - Ừ ! Chào Tùng ! bye Tùng !
              Đã thế lại quên không hiểu cái chàng Tùng này học chuyên ngành gì mà lo lắng vậy cơ chứ… Mà Tùng bao tuổi, sao non chọet cái mặt ghét thế cơ chứ! Chiều nay mình phải bình tĩnh thẩm vấn sơ bộ luôn !
              #37
                linh hương 31.07.2007 14:10:35 (permalink)
                 Nếu chẳng thể nào mãi là của nhau... thì thôi cứ y nguyên như là vậy! Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối...
                 Cũng chẳng thể nào giống cô gái trong "một thời xa vắng".
                 Bao con đường đã in bước chân qua. Bóng hai đứa trong muôn chiều lá đổ. Anh đâu biết trái tim em bây giờ vụn vỡ... Anh đâu phải là nghệ nhân chắp nhặt lại pha lê. Anh đã từng nói rằng đến sỏi đá còn biết đam mê... thì cớ gì con người lại không thể? Dù băng qua nỗi đau là không dễ... yêu thương cả đời cũng chẳng đủ đâu.
                 Nếu biết trước rằng chẳng thể là của nhau... thì em đã không bao giơ làm  thơ nữa... Chúng mình đã không chờ để cùng đi trong hương hoa sữa... như đã hẹn hôm nào.
                 Mà hoa xưa bây giờ ở tít trên cao. Phượng đỏ chắc còn lâu mới có! Chẳng còn loài hoa nào cho chúng mình nhắc như... cái thời mà rồi mình chẳng là của nhau.
                #38
                  BichPhuong 31.07.2007 17:58:31 (permalink)
                  Thật không tin được, như vậy Tùng vẫn kém mình tới hai tuổi. Và cũng đã ra trường với cái bằng lãng nhách chẵng ăn nhập gì với cái bằng hai của Tùng đang học. Nhưng được cái vốn ngoại ngữ và tin học thì chắc dùng chẵng hết được. Như vậy cũng tốt. Nhưng sao Tùng không nói gì và đả đụng đến chuyện đi làm nhỉ. Mình lại quên không hỏi cái ý định của Tùng sau khi lấy được cái chứng chỉ của bằng hai quản trị kinh doanh này. Rồi thế nào cũng hỏi …Nhưng mà sao lại thế không biết…đã có gì là động thái cần việc làm hay nhu cầu sẽ nói ra của mình và Tùng đâu mà mình cứ xây dựng cái kịch bản này làm gì nhỉ! Thúy Lan lại một lần thêm cười vào cái ý nghĩ của mình… Cái lạnh băng của cô trưởng phòng kinh doanh bỗng biến đâu mất khi đứng trước cái cậu cử nhân mới ra trường chưa rõ là sao. Mà cũng lạ, vỗn sẵn mình có chuyện trò líu lô thế đâu, sao chiều nay mình làm như súng AK từng băng một ( Chú Long bộ đội hàng xóm vẫn trêu những ai hay nói nhiều và dài như vây) làm câu ta cứ trố mắt nhìn mà tủm tĩm cười chứ lỵ.

                  Trong cái đêm ,Thúy Lan tự xây dựng cái kịch bản như vậy thì Văn Tùng cũng không biết sao cứ trằn trọc,trăn trở chưa ngủ được. Không biết đây có là cơ hội tìm kiếm cái việc làm của mình hay không (?). Tùng cũng không dám nghĩ nhiều về nó, nhưng vẫn ám ảnh cái úp mở của chị Lan như đang muốn Tùng thể hiện cái quan điểm này. Tùng ngại lắm. Ngại nhất là sau khi về đi làm mà không được sự giúp đỡ thì cũng gay go. Nhà thì xa tận vùng sâu vùng xa. Dù chị Lan cũng không phải dân Hà nội gốc nhưng mà đã đứng vững nơi này rồi. Kể ra chị ấy giỏi thật. Ra trường trước mình có 3-4 năm chứ mấy. Giá mà mình không trượt năm đầu…Nhưng không hiểu sao chị ấy gặp mình lại vui vẻ thế cơ chứ…ơn trời …nếu không thù ghét gì con. Con muốn có việc làm !
                  …Giấc ngủ lôi Tùng lúc nào không biết. Chỉ biết tỉnh lại đã đến giờ vào lớp rồi. Lại một lần vội vã…Khổ như sinh viên.
                  #39
                    BichPhuong 01.08.2007 16:19:24 (permalink)
                    -Ờ ! Lan đây. Tùng àh ? Sao hôm nay Chị không thấy Tùng đến lớp vậy?
                    - Vâng , chị Lan àh! Hôm nay Tùng không đi đúng giờ và không dám vào lớp.
                    -Sao vậy? Vào lớp muộn cũng có sao đâu.Miễn là nắm được bài mà. Hôm nay lớp vắng quá…Hay là do Lan đi học sớm hơn mọi ngày mà trời đổ mưa không biết.
                    -Đấy tại chị đấy nhá.Mà có mưa đâu…Trời hôm nay đi vắng mà.
                    -Ừ ! Trời hôm nay đi vắng thật.- Lan bâng quơ thốt lên vậy…
                    -Nhưng chị có chép bài đầy đủ cho em foto lại không đấy…
                    -Có đó mà… Lan nói vậy mà tự ngượng với mình… Hôm nay chỉ ngồi nghe mông lung ỷ vào tài liệu đã có có ghi cái gì đâu!
                    - Thế thì hôm sau em xin mượn nha!
                    -Rồi…Tùng khách sáo vậy… Hôm nào bọn mình phải có hội thảo riêng về vấn đề này!
                    -Xin tuân lệnh…hị hị hị…
                    -Cười gì…Suy nghĩ về chuyện làm việc dưới quyền Lan chưa hả ông Trời !
                    - Hì hì hì…Trời đi vắng rồi ạh!
                    -Lại loanh quanh! Mai Chị sẽ cho biết phác đồ điều trị và cách làm việc dưới quyền Tổng Giám Đốc công ty chị mà tính chuyện lâu dài đó nghe!
                    - Vâng ạ!
                    -Chỉ được cái dẻo miệng… Ghét thế cơ chứ
                    -Bye bye thôi, Giám Đốc gọi chị…
                    #40
                      BichPhuong 01.08.2007 16:24:48 (permalink)
                      Thế rồi thời gian cũng ủng hộ con người. Cái ngày nhận chứng chỉ tốt nghiệp cũng đến.Cái ngày líu ríu với những kỷ niệm một thời bằng hai cũng đến. Một thời của những buổi gặp mặt bàn tính bao chuyện cũng đến. Rồi những điều suy nghĩ về nhau trong khuôn phép của hai phía cũng phải đặt lên bàn phân tích. Trăn trở mãi rồi cũng phải bâng khuâng. Chẵng phải vì công việc rồi mới đến với nhau, mà như tiền định của muôn thuở không phân định được. Văn Tùng trở thành trợ lý của Thúy Lan đầy bản lĩnh , tự tin đến bất ngờ về công việc. Thúy Lan lại được một điều kiện làm việc không thể hơn. Văn Tùng còn là người bắt được cái ý tứ trong trưởng phòng khi không nói ra vì lịch thiệp trong giao tíep với khách hang. Cặp bài trùng là cho công việc thường chóng vánh hòan thành. Ekíp làm việc làm cho cả phòng lúc nào cũng được thưởng mỗi khi kết thúc một tháng kinh doanh.
                      Nhìn lại thời gian dài như vậy… Ai cũng giật mình. Riêng Lan thì chợt thả lỏng người chiêm nghiệm cái thành công… Nhưng cũng là lúc cô thấy buông xuôi cái điều trăn trở. Mỗi lần về nhà, mẹ cô lại nhìn chằm chằm hỏi một câu đến điếng lòng: Thế nào… việc của mình quan trọng hơn đến đâu rồi!? Sao hôm nay về không có cậu nào mang con gái về cho đỡ vất vả hở con!?...

                       
                      -alô!...Tôi nghe đây! Vâng phòng kinh doanh đây ạh!
                      -Dạ vâng! Sau 15 phút nữa em có mặt. Vâng … Đợt nghỉ này ạh !
                      Thế là cuộc nghỉ ngơi đầu hè lại đến với mọi người rồi… Sao lại có cái lệ này cơ chứ. Công việc vẫn vậy…nghỉ ngơi như bắt buộc với cái thành tích của phúc lợi của công đòan. Thanh niên lại chủ trì.. Công ty lại hổ trợ…các phòng lại tự lo ! Lan tự thần người mà phản bịen với chính mình. Mà thôi, xem chủ trương thế nào rồi phòng lại tính
                      -Lan đi họp về đợt nghỉ này trên phòng Giám Đốc. Anh em ở nhà nghĩ cách cho phòng mình nha! Tôi về ta bàn kế họach của phòng ta nha!- Lan nói thế rồi ra cửa đi luôn.
                      Cô cử nhân ngoại ngữ đi theo đóng cửa lại, quay vào xoa tay cười hí hí vì hợp với kế họach của cô với cậu bạn trai bên Tổng Du lịch sao đây!
                      #41
                        BichPhuong 01.08.2007 19:47:55 (permalink)
                        Thế rồi thời gian cũng ủng hộ con người. Cái ngày nhận chứng chỉ tốt nghiệp cũng đến.Cái ngày líu ríu với những kỷ niệm một thời bằng hai cũng đến. Một thời của những buổi gặp mặt bàn tính bao chuyện cũng đến. Rồi những điều suy nghĩ về nhau trong khuôn phép của hai phía cũng phải đặt lên bàn phân tích. Trăn trở mãi rồi cũng phải bang khuâng. Chẵng phải vì công việc rồi mới đến với nhau, mà như tiền định của muôn thuở không phân định được. Văn Tùng trở thành trợ lý của Thúy Lan đầy bản lĩnh , tự tin đến bất ngờ về công việc. Thúy Lan lại được một điều kiện làm việc không thể hơn. Văn Tùng còn là người bắt được cái ý tứ trong trưởng phòng khi không nói ra vì lịch thiệp trong giao tíep với khách hang. Cặp bài trùng là cho công việc thường chóng vánh hòan thành. Ekíp làm việc làm cho cả phòng lúc nào cũng được thưởng mỗi khi kết thúc một tháng lkinh doanh.
                        Nhìn lại thời gian dài như vậy… Ai cũng giật mình. Riêng Lan thì chợt thả lỏng người chiêm nghiệm cái thành công… Nhưng cũng là lúc cô thấy buông xuôi cái điều trăn trở. Mỗi lần về nhà, mẹ cô lại nhìn chằm chằm hỏi một câu đến điếng lòng: Thế nào… việc của mình quan trọng hơn đến đâu rồi!? Sao hôm nay về không có cậu nào mang con gái về cho đỡ vất vả hở con!?...
                         

                        -alô!...Tôi nghe đây! Vâng phòng kinh doanh đây ạh!
                        -Dạ vâng! Sau 15 phút nữa em có mặt. Vâng … Đợt nghỉ này ạh !
                        Thế là cuộc nghỉ ngơi đầu hè lại đến với mọi người rồi… Sao lại có cái lệ này cơ chứ. Công việc vẫn vậy…nghỉ ngơi như bắt buộc với cái thành tích của phúc lợi của công đòan. Thanh niên lại chủ trì.. Công ty lại hổ trợ…các phòng lại tự lo ! Lan tự thần người mà phản bịen với chính mình. Mà thôi, xem chủ trương thế nào rồi phòng lại tính
                        - Lan đi họp về đợt nghỉ này trên phòng Giám Đốc. Anh em ở nhà nghĩ cách cho phòng mình nha! Tôi về ta bàn kế họach của phòng ta nha!- Lan nói thế rồi ra cửa đi luôn.
                        Cô cử nhân ngoại ngữ đi theo đóng cửa lại, quay vào xoa tay cười hí hí vì hợp với kế họach của cô với cậu bạn trai bên Tổng Du lịch sao đây!
                        #42
                          BichPhuong 02.08.2007 07:26:41 (permalink)
                          -Chú có còn ở đấy không ạh!
                          Văn Tùng chờ Y!M của chú bạn thân của bố. Chú Hữu đang làm việc tại Hà Nôi mà. Trong lúc này Tùng rất cần có sự trao đổi và cảm thông.
                          Thế cũng đã gần hai năm nay Tùng đã có công ăn việc làm tại Hà nôi, chú Hữu cũng không ngờ cháu mình lại chưa cần đến sự xuất hiên của mình mà đã có thu nhập kha khá ròi. Chú vẫn bảo : Chú tin tưởng ở Tùng cơ đấy.
                          -Chú đây, có việc gì không Tùng? Cháu hôm nay nghỉ sớm thế?
                          -Dạ , chú có bận không ạh?
                          -Có việc gì mà cần thời gian biểu đây?
                          -Cháu muốn hỏi chú dông dài ty mà chú.
                          -Ờ thì hỏi đi, dài thì mai bàn tiếp, ngắn thì gọn đêm nay đi!
                          -Vâng àh, cũng không có gì lớn lắm mà…
                          -Nói luôn đi . thanh niên gì …
                          - Chú àh. Bây giờ gay rồi…Cháu yêu rồi!...
                          -Chúc mừng cháu…hôm nào mang đến nhà đi, cô tâm sự là ra vấn đề ngay ý mà!
                          -Không ạh!...Cháu muốn chú nói hộ cháu cơ…Cháu cảm thấy không thể thiếu cô ấy được mà chú!
                          -Ôi , xin chúc mừng…cô ta là ai mà giỏi vậy đấy… Cháu chú ngột rồi là hay rồi đây….
                          -Nhưng mà …
                          -Cái gì mà nhưng?...
                          -Nhưng mà cô ấy hơn cháu hai tuổi…
                          -Àh ! Gái hơn hai trai hơn một đây mà… Nhưng mà mai chú cháu mình ngồi phân tích trước đi…Đừng bắt chú trả lời ngay bây giờ..
                          -Có thể vậy chú ạh!
                          - Nhớ mang theo người hoặc hình ảnh gì đó nha!
                          -Vâng ạh!
                          Chú Hữu tự nhiên cũng buông người thả lõng…Chẵng hiểu ra sao!....
                          #43
                            BichPhuong 02.08.2007 07:29:34 (permalink)
                            Thả điện thoại xuống, lòng như buông được cái gì nặng nặng nhưng có cái gì vương vướng . Văn Tùng thừ người nhìn vào khoảng trống phía trước. Hôm nay cũng đã gần hai năm làm việc với cái phòng kinh doanh này. Mệt thật nhưng vui vẻ và có phần nhí nhảnh với công việc. Làm cái than con trai chạy ngược xuôi với sếp kể cũng thích thật. Và có lẽ thích nhất vẫn là được sếp yêu chiều…giao hang đống việc chẵng còn thời gian để xa cái phòng này lấy một ngày. Những ngày đi công tác cùng không tíh, những ngày ở nhà thì từ sáng đến tối mịt về đến nhà trọ sau khi đưa Lan về nhà cô ấy thì cũng đến 9h PM rồi. Không thấy thiếu gì… Nghĩ cũng lạ, ngay cái nhìn đầu tiên hôm ấy cho đến hôm nay sao cô ấy vẫn dành nguyên vẹn cái cảm xúc đấy cho mình. Còn Tùng thì cũng không cưỡng nổi cái suy nghĩ về Lan… May mắn cho mình có bằng hai kinh tế, may mắn cho mình đã được sử dụng cả hai cái bằng cử nhân vào cái phòng như của mình. Còn Lan thì vẫn vậy, xông xáo cứng cáp nhanh nhẹn quyết đóan và nồng nàn…với cả công việc nhỏ nhất… Đã thế lại còn giọng nói véo von với cách truyền cảm theo gam từng công việc. Có ai từ chối được gì đối với cô ấy đâu!
                            #44
                              BichPhuong 02.08.2007 13:08:07 (permalink)
                              Nhưng buổi làm việc, nhưng ngày du lịch với picnic cuối tuần Lan đều giao hết cho mình lo cho Phòng cho cá nhân và cho hai đứa… Tự chủ quyết đóan của cô dấu ở đâu mà trong phòng ai cũng răm rắp. Còn mình thì phát huy hết cái khả năng sẵn có trong tự lập bươn trãi với cuộc sống từ khi còn sinh viên làm cho các nhân viên con nhà giàu không khỏi ca câu: Sao cậu khỏe thế cơ chứ.! Trong phòng dù đã năm sáu người nhưng được cái ổn cả. Khi nào có họat động cuối tuần hay nghỉ mát . trưởng phòng đều yêu cầu bắt buộc các nhân viên mang người thân và bạn trai bạn gái đi cùng… Còn mỗi Lan với mình là không mang theo ! Âu cũng là cách tuyên bố rồi cũng nên.
                              Nhưng cái cơ bản vẫn là mình. Không có cái sự thông cảm nào hơn khi hai đứa tâm sự. Ngưỡng mộ nhau nâng cánh cho nhau và tình cảm tự làm cho tình bạn thăng hoa để trở thành một sự không thể thiếu trong mỗi con người,khi không ở bên nhau thì phải !?
                               

                              Nhớ lại năm đầu tiên mà thấy nóng mặt. Cái mùa hè cả phòng đưa nhau ra bãi Cháy. Rồi cuối cùng cả phòng đăng ký được hai phòng to nhất.Và hơn chục người chẵn lẻ hùa nhau tự điều chỉnh… Rồi cũng đành lúc ấy Tùng Lan thức cả đêm nói chuyện…rồi Tùng lăn ngủ lúc nào…Chỉ biết sáng dậy, phụ trách đời sống chỉ việc rửa cái mặt vác miệng đi ăn sáng ngay phòng bên! Trưởng phòng còn ra cái quy địinh phạt Tùng về cái tội ngủ muộn không đúng giờ… ăn thêm hai quả trứng vịt lộn. Thì con trai đôi mươi ăn thêm một vài chén cơm có sao đâu. Đã thế chốc nữa còn nhảy sóng ngoài đảo Titop cơ mà.
                               
                              Trên thuyền bồng bềnh những suy nghĩ…Lan vẫn kín đáo diều hành cái phòng vui phá trời. Còn Văn Tùng thì vẫn buồn ngủ kiểu sinh viên. Thỉ thỏang lại được nhân thêm một món ăn được… Khi đến Hang Trinh Nữ…Tùng mới đứng dậy đỡ tay Lan xuống bến và túm tay nhau kéo trèo mấy hòn đá…cầm tay nhau đi suốt trong động êm ả… nồng nồng mùi đá vôi với các âm thanh chèo kéo cái tư duy về danh thắng.
                              -Ớ ! Sao vậy Tùng… Sao có leo trèo gì đâu mà cầm tay Lan nè-Lan nói nhỏ
                              -Thì Tùng sợ Lan lạc đường mà…-Tùng cũng nhẹ nhàng nói thế
                              - Lại còn thế nữa…
                              - Lan thì…
                              -Sếp thì sao?
                              -Hôm nay Lan có mặc áo vét công sở đâu!
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 49 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9