tan van
gangtim 07.07.2007 14:41:26 (permalink)
 
Chuyện tình găng tím
 
Ngày ấy những con đường em về mọc đầy cây găng dại. Loài cây hay mọc trên vùng đất đồi nửa trung du, lá xanh thẫm.Mọc trên vùng đất đai cằn cỗi cứ khẳng khiu mọc lên hồn nhiên nở hoa hồn nhiên tồn tại. Cũng thật kì lạ loài cây nhỏ bế mà nở ra biết bao là hoa chi chit  trên cành. Thứ hoa cánh nhỏ xíu tím ngắt có mùi thơm thật lạ lung. Cái cảm giác ngắt một cành găng dại hoa chen chúc lá thả vào giỏ xe rồi để gió đưa đẩy mùi hương thoang thoảng cứ như cuộn lấy mình cuộn vòng tròn trong bầu không gian than thuộc làm sao mà có thể quên được.
Ngỳ ấy em yêu hoa găng lắm. Vào mùa găng nở, hoa rải đều trên con đường tới trường, cái màu tím hoa găng dịu dàng và bình yên theo em mỗi buổi sang đã bao lần làm anh ngơ ngẩn. Mùi hương dịu dàng va thoang thoảng cứ bám riết lấy từng phút giây cho tới khi anh nhận ra mình đẫ yêu hoa găng từ lúc nào chẳng biết. Từ cái ngày đầu tiên vô tình thấy em tinh nghịch bên chùm găng hoa nở bông đầu anh đã thấy cái màu tím sao mà thân thương sao mà hồn nhiên đến lạ
Có những buổi chiều tan học đạp xe theo em dọc theo con đường hoa găng nở rộ. Em vô tình chẳng biết hoa găng không biết mình anh lang thang trong cảm xúc đầu đời.Em đỉ rồi nhìn theo con đường trung du dài như khắc khoải, vệt đất dài bụi đỏ cuốn xa ngút dài những bông găng tím. Anh quay về những bông găng chợt nở trong lòng bâng khuâng.
Đó là một buổi chiều mưa vội vàng mà dường như định trước. Em và anh hai con người cô độc cùng chụm đầu dưới một chiếc ô. Khuôn mặt em đầy những hạt mưa trong trẻo khắc vào lòng anh điều gì kì diệu lắm. Những bông găng rung rinh trong làn nước biếc anh biết mình đã yêu tha thiết một loài hoa.
Thỉnh thoảng đi bên nhau những chiều tan lớp em vẫn tự hỏi sao chiều mưa hôm đó lại dám đi chung với một người chưa quen. Anh vẫn đùa bảo em là duyên phận. Trời thương anh cứ mải miết đi theo em nên làm cơn mưa cho chậm những vòng quay, mềm những trái tim và ướt những ánh nhìn.
Em hay kể về sự tích loài găng. Ngày xưa ở vùng đất đồi có một đôi nam nữ mồ côi thương yêu nhau. Chàng trai hiền lành cô gái chăm chỉ, họ rất hay giúp đỡ dân làng. Năm ấy giặc giã từ đâu kéo tới giày xéo đất nước gây nên bao cảnh tang thương. Chàng trai từ giã người yêu dân làng ra chiến trường. Ngày ra đi chàng dúi vào tay cô gái tấm khăn màu tím ngắt,buổi chiều hôm đấy như cũng không muốn rời đi trong mắt hai người. Những năm tháng chinh chiến liên miên ngôi làng vùng đồi càng tiêu điêù hơn. Mùa mưa bão đến, ngôi làng nhỏ không chống chọi được với thiên nhiên. Những túp lều bị thổi bay, nước dâng mấp mé những chân đồi. Đêm đó trời mưa như trút nước, nước mênh mông như muốn nuốt trôi cả ngôi làng nhỏ bé. Cô gái mồ côi đêm ấy chạy khắp nơi gíup đỡ dân làng di chuyển lên những vùng đất cao hởn tránh nước lũ dâng cao. Cô quên mất ngay cả mái nhà của mình, cả chiếc khăn chàng trai trao cho cô ngày ra đi. Cô lao xuống vùng nước mập  mờ trong đêm tối mặc những lời can ngăn của moi người. Dân làng thức trọn đêm ngóng chờ cô. Sáng ra cơn bão đi qua nước đã rút dần , cảnh vật hoang tàn những thân cây oằn mình những chùm rễ bật tung.Người ta thấy cô nằm như thiếp ngủ bên gốc cây loang lổ vệt đất. Tay cô vẫn nắm chặt chiếc khăm màu tím ngắt. Dân làng chôn cô trên sườn đồi quanh năm gió thổi. Ai cũng thương cô gái mồ côi thuỷ chung. Trên mộ cô sau mọc lên loài cây khẳng khiu lá xanh thẫm nở ra những bông hoa màu trắng tang thương. Những năm tháng chinh chiến đi qua, chàng trai trở về mang trên mình những vết tích chiến tranh, khuôn mặt chàng đã dạn dày sương gió.Người ta kể cho chàng về cô gái và trao cho chàng chiếc khăn.Chàng đến bên sường đồi quỳ xuống trước mộ cô gái, chàng khóc, chiếc khăn bay nhẹ trong làn gió. Đột nhiên những bông hoa trắng trên mộ cô gái chuyển sang màu tím ngắt màu tím thuỷ chung. Những giọt nước mắt của chàng trai thấm vào long đất. Sau lần ấy người ta không thấy chàng trai mồ côi quay lại nữa chỉ những bông găng là cứ nở mãi tím ngăn ngắt nhưng sườn đồi.
 
Tuổi học trò những ngày cuối đi nhanh như chạy trốn điều gì. Em  và anh bắt gặp nhau trong những ánh nhìn bâng khuâng nức nở. Em hay ngồi bên anh nhặt nhứng mảnh lá vàng nghĩ ngợi xa xăm. Tuổi 18 ào đến và sắp mang anh đi khỏi mái trường này chỉ còn em và găng tím ở lại. Em nói em không muốn xa anh.
 Ngày cuối cùng chia tay mái trường bạn bè nước mắt ngắn dài thắp cho nhau những chùm phượng rực đỏ, sân trường thênh thang miên man lá rụng. Em cầm bông hoa tím rưng rưng. Em bảo đừng quên loài hoa vùng đồi nhỏ bé hay nở dài những chiều tan học. Em bảo loài hoa tím biết đợi chờ mong ngóng.
Bây giờ anh một mình đi dọc con đường hoa tím. Hoa vẫn nở âm thầm con đường bụi đỏ chắc còn nhớ chuyện xưa. Trời sắp đổ cơn mưa vội vã, em nơi xa còn nhớ màu găng.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9