Asin
-
Số bài
:
1534
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.06.2003
|
RE: Logic !
-
12.08.2007 13:44:50
Những miền ký ức dội về ! 3. Mối tình đầu Thế rồi, cuối năm ấy gia đình tôi chuyển vào vùng kinh tế mới, tôi không còn dịp gặp lại Duyên lần nữa dù chỉ là để gửi một lời chào. Cuộc sống vẫn cứ tiếp nối, thời gian vẫn cứ trôi dù bạn muốn hay không, và ai ai cũng có vô vàn thứ bận tâm cần lo lắng. Rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, ai không đau lòng?, ai không tiếc nuối?,... Mười bảy tuổi của tôi đã qua như thế, cái tuổi bắt đầu biết rung cảm trước những xung động của tự nhiên của tôi đã qua như thế. Nhưng những kỷ niệm lưu giữ vẫn ngày một phát triển, mức độ không quá nhanh, không quá chậm, đủ để biến tôi thành một chàng trai, đúng vào độ tuổi. Cuộc sống mới bắt đầu với những bộn bề về nhà cửa, ruộng vườn, về những khoản thu nhập. Bố mẹ tôi trở nên bận rộn hơn, mà hầu như cả xóm mới cũng thế, xóm thành lập trong khu kinh tế mới thâu gồm đủ những người khắp các tỉnh vùng, từ nông thôn làng xã đến thị tứ phố phường. Có đôi khi, tôi cứ nghĩ, người ta đi kinh tế mới là do ở nơi cũ không thể phát triển được, nhưng không hẳn vậy, ở xóm mới, có nhiều gia đình thuộc dạng khá giả, có của ăn của để, nhưng người ta vẫn tới đây vì một nguyên nhân nào đó. Nhà tôi, ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ, những viên gạch công sức của mấy tháng trời nhào đất đóng khuôn, của những giọt mồ hôi hòa lẫn vào hồn đất, đẹp lung linh dưới ánh nắng, lúc ấy tôi nhận thấy, chỉ có cái đẹp bắt nguồn từ lao động mới lung linh và rực rỡ như thế, tôi yêu lao động biết nhường nào. Nắng ở đây, kể ra gay gắt lắm, đến nỗi không ai dám ra đường vào giữa trưa kể cả đang có việc rất vội. Những tàu lá chuối cháy khô ngả màu bạc thếch, có cảm giác như nếu chỉ cần khẽ chạm vào là tan ra thành bột, hoặc chỉ cần một cơn gió hơi mạnh là sẽ tản mát đến không còn vết tích. Nếu là lúc này, thì quả thật nói ra sẽ bị cười vào mũi, bị gán cho cái mỹ danh khoác lác một tấc lên trời, ấy nhưng, vào cái thời khắc ấy thì đúng thế. Cũng có thể, do thiên nhiên khắc nghiệt quá mà người ta có hình dung thái quá lên không, chứ riêng tôi, người đã trải những bước chân trên nền đất đỏ nóng như than, rát bỏng ấy nghĩ vậy. Ở đây, tôi phải đi bộ rất xa mới đến trường, có khi phải đến cả chục cây số chứ chẳng chơi. Bình long, lúc bấy giờ mới chỉ có một trường cấp ba ở huyện, cả một dải đất giáp lào, còn bạt ngàn là rừng, nhìn xa xa cứ như là cả một đội quân xanh cầm giáo nhọn chọc thẳng lên trời, với khí thế hừng hực trước khi ra trận. Vào khu kinh tế mới, mỗi gia đình được cấp vài héc ta đất trồng đủ loại cây công nghiệp, chủ yếu là cao su và bạch đàn keo. Trước đây, khi đọc sách lịch sử, tôi thật chưa hình dung ra nỗi vất vả thế nào của phu phen trồng cao su, nhưng vào lúc đó, tôi nhận thức một cách rõ rệt về mức độ vất vả của việc trồng rừng. Cả nhà tôi, tôi và bố mẹ tôi, ra rẫy từ sáng sớm, lúc mặt trời còn chưa chịu thức, tay cày tay quốc, dao phát thúng mủng với quang gánh kĩu kịt cho tới tận trưa. Không biết bao nhiêu giọt mồ hôi đã đổ xuống mảnh đất này, từ khi bắt đầu cho tới khi được một mùa thu hoạch đầu tiên. Nỗi mừng vui, cao su năm ấy được giá, làm vơi bớt những cực nhọc và gánh nặng trên vai người chủ gia đình, bố tôi đã đen hơn, làn da từ trắng đổi thành vàng au lúc nào không rõ, tóc đã bắt đầu hiện rõ vết thời gian, tôi thương lắm. Cả mẹ tôi nữa, lúc mới vào mẹ còn tươi, tóc xanh môi đỏ, qua thời gian đối mặt với nắng gió vùng biên, mẹ xuống sắc nhanh chóng, sức cũng yếu dần, từ có thể gồng gánh chăm bẵm cả gia đình, đến mỏi mòn lao lực. Xót xa biết bao. Vào năm học mới, lớp mười hai, cuối cấp, gánh nặng công việc không thể buộc bố mẹ tôi dừng việc đầu tư cho thế hệ sau, họ thay nhau liên tiếp khuyên nhủ và động viên tôi học tập, luôn không cho phép tôi nghỉ dù chỉ là một buổi học cho dù tôi có viện ra nhiều lý do để có thể ở nhà giúp đỡ họ, lúc đó tôi cảm thấy bức bối và khó chịu lắm. Nhưng cái vốn truyền thống của gia đình đã ăn vào máu thịt của tôi cũng giúp tôi nhiều thứ, việc học ở đây có khác so với khi còn ở quê cũ, tôi phải tốn thời gian cho việc di chuyển từ nhà đến trường nhiều hơn, thời gian học tập và ôn luyện ở nhà ít đi, do vậy muốn đạt được điểm số tốt tôi nghĩ ít nhất cũng phải nỗ lực rất nhiều. Điều khác biệt cơ bản ngoài sự bận rộn và nặng nề ở đây với khi còn ở quê cũ, đó là những bài kiểm tra không hiểu sao trở nên dễ hơn, và tôi dù không có nhiều thời gian để chăm chỉ vẫn có thể đạt ngưỡng điểm gần khá, đây cũng là lý do khiến tôi trở nên chủ quan hơn trong học tập. Cuối năm, tôi phải thi tốt nghiệp, lúc đó là bốn môn thi, ngoài hai môn cơ bản là Văn và Toán, còn phải thi hai môn Hóa học và Lịch sử. Những môn khoa học tự nhiên thì còn đỡ, nhưng môn Lịch sử thì tôi cảm thấy rất khó khăn, tôi không thể nhớ một cách rõ ràng và chính xác ngày tháng hay diễn biến của một mốc lịch sử, không phải là tôi lười biếng gì, có lẽ do tôi không có tố chất cũng nên... Lớp học ở trong này cũng khác, ít học sinh hơn, ít bàn ghế hơn, và ngôi trường cũng không được đẹp và khang trang như ở quê cũ, lúc đầu tôi rất buồn mỗi khi đến lớp, có lẽ vì chưa có nhiều thời gian để hòa nhập, để tạo ra mối quan hệ bạn bè, thày trò. Tôi đến lớp khi trống điểm giờ vào, và ngay lập tức mất mặt chưa đầy phút khi tan lớp. Tôi nhớ, nhớ làng cũ, nhớ cánh đồng xanh mướt mắt, nhớ cơn gió mơn man trên mặt, nhớ lúc tắm trâu bơi qua dòng sông bến núi,. Nhớ Duyên, nhớ ngôi trường cũ, nhớ cô Thắm, nhớ những bài giảng về Feromon, nhớ con đường ánh lên sắc thẹn mỗi khi trộm nhìn ai. Đêm ở đây, không có đom đóm giữa một vùng trăng sáng, có lẽ ngay cả đom đóm cũng chẳng buồn lấp lóe, gió không lạnh mà mát, man mát, như gió buổi sáng ngày xưa. Đâu đó, vẳng lại tiếng rúc rích, rì rầm của thiên nhiên, của cánh rừng xanh bạt ngàn phía đằng xa, đôi lúc tôi còn tưởng tượng từ sau cánh rừng ấy, tiếng rung động của âm thanh, tiếng của những bước nhảy, những điệu múa chăm pa vượt qua biên giới tràn về. Đó chưa phải là sự thật, hoàn toàn, chỉ có sự thật hiển hiện là nỗi nhớ, tôi nhớ điệu ru của bà, cái nhí nhảnh thơ ngây của em, nhớ chao ôi là nhớ. Một năm trôi qua, tôi cũng đủ thời gian để đánh bạn với một vài đứa trong này. Huấn, con một gia đình thợ xây người Thái bình vào vùng này theo diện kinh tế mới như gia đình tôi. Huấn cao to, lực lưỡng, mày rậm mắt sâu, có tướng dễ sợ, nhưng Huấn lại rất hiền. Huấn học cũng không tệ, dù chẳng thể gọi là khá, ít ra thì cũng vượt mức trung bình, Huấn hay cười, răng vàng như bôi mỡ, vì Huấn hút thuốc, cái thói quen bắt chước có từ ngày còn ở Thái bình, thuốc lào tiên lãng ở Hải phòng gần bên. Có lần, tôi cũng thử hút, nhưng rồi đành từ bỏ sau lần thử ấy, lần đầu tiên, lần tôi nằm vật ra say thuốc bên bờ giếng, cái giếng trữ nước tưới cho cây. Linh, không có gì đặc biệt ngoài nét hồn hậu thuần phác đặc thù của nắng và gió nơi đây, vốn xuất thân từ một gia đình tương đối khá giả, bố mẹ là giáo viên phổ thông, cô được thừa hưởng một sự giáo dục tốt. Về cơ bản, không thể nói rằng cô đẹp, nhưng cô có một nét quyến rũ rất khó mô tả, mỗi khi cười, nụ cười hàm tiếu hé lộ một chiếc răng khểnh rất ư là duyên dáng. Nếu so sánh, thì căn bản có thể so sánh sự thu hút của cô bằng nét tự nhiên của đoá hải đường trong sương sớm, dịu dàng e lệ mà đầy mị lực Được thừa hưởng một nền giáo dục tốt, có căn bản, vào lúc đó chúng tôi, tôi và Huân đã nảy ra một định nghĩa thật đơn giản về cái gọi là "Gia đình cơ bản", với chung tôi, một "Gia đình cơ bản" có nghĩa là, gia đình ấy hoặc xuất thân nông dân, hoặc trí thức, nghĩa là có sự thuần khiết chứ không bị lai tạp từ nông dân với tiểu thương buôn bán, trí thức với tiểu thương buôn bán... Đại loại là, gia đình cơ bản trong định nghĩa của chúng tôi, tôi và Huân, hoặc là nông dân, hoặc là trí thức, tuyệt không dính dáng gì đến phường buôn thúng bán mẹt. Linh học rất tốt, có thể nói là nhất lớp của chúng tôi lúc bấy giờ, tuy vậy, Linh không hề tỏ ra kiêu căng hợm hĩnh, mà còn hoà đồng với hầu hết bạn bè trong lớp, đương nhiên cũng bao gồm cả chúng tôi, tôi và Huân. Trước đã nói, bởi vì tôi không mấy khi có mặt ở trường ngoài giờ học, nên tôi không có nhiều cơ hội để kịp hoà đồng với tất cả chúng bạn cùng lớp. Do đó, tôi chỉ nhận thấy sự hoà đồng và dễ thương của Linh mãi cho tới khi Huân tình cờ hỏi - Trong lớp, bạn thấy ai dễ thương nhất, đương nhiên là bạn gái đấy nhé? - Thật sự, mình không để ý cho lắm, theo bạn thì đó là ai, và nguyên nhân vì sao ? - Hãy thử để ý xem, rồi cùng cho ý kiến, đồng ý không? - Được, vậy để xem Từ đó, tôi nhận ra rằng, nhất thiết phải biết mình đang sống và học tập như thế nào, quan hệ với ai và ra sao. Do vậy, tôi dành nhiều thời gian hơn để quan sát, lắng nghe và tiếp xúc với nhiều người hơn, tất nhiên phạm vi vẫn chỉ là mức độ bạn bè trong lớp. Dần rà, tôi cũng có nhận thức khác hơn về mối quan hệ, về giá trị cộng đồng và sự hoà nhập, tôi không còn biến mất mỗi khi tan học, chịu khó lắng nghe hầu như tất cả những ý kiến phát biểu xây dựng bài trên lớp, và phát hiện một vài người lâu nay tôi cho rằng chẳng lấy làm thú vị gì, trong đó có Linh. Nhà Linh, một ngôi nhà tương đối khang trang, toạ lạc ngay khúc quẹo từ con đường từ nhà tôi vào thị trấn, dĩ nhiên là nằm trong khu vực hành chính của thị trấn. Lúc đầu, tôi không chú ý gì, cũng không có để tâm tìm hiểu xem nhà ai ở đâu, như thế nào. Ngoại trừ việc tôi và Huân là bạn có thể nói là bạn thân trong lớp, ở đây, do vậy tôi có một vài lần ghé qua nhà Huân khi từ trường về nhà. Tôi biết nhà Linh, đó là một dịp tình cờ, lần ấy, tôi đang trên đường trở về, trời nắng bỏng da đầu, miệng khô cháy, tôi ghé vào quán nhỏ ven đường ý định mua khẩu mía dằn giọng. Bất chợt, có tiếng vẹt đường, là tiếng trượt của bánh xe kéo lê trên mặt đường, con đường vùng nông thôn vốn toàn là đất đỏ, mới được rải thêm một lớp mạt hầu giảm bớt sự trơn trượt khi mưa đến. Tôi bất giác quay ra, như một định mệnh. Là Linh... Linh nằm xõng xoài ra đất, tà áo thiên thanh nhàu nhĩ dính dầy những vụn đá và cát, tôi bật lên như một mũi tên buông từ cánh cung căng cứng đầy khí thế, ngay khi còn chưa kịp định rõ tình thế ra sao, đỡ Linh dậy và bắt đầu quan sát xem chuyện gì đã xảy ra. Chiếc Cup 50, chiếc xe đã va phải Linh giờ đây chỉ còn để lại dấu vết là một dải bụi mờ, khói đen như lấp liếm tội lỗi nhanh chóng tản mát và mất hút phía đằng xa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Linh bị chấn thương, tôi dìu cô vào trạm xá của thị trấn, trong khi các y tá xem xét vết thương của cô, tôi lại vội vàng chạy thục mạng trở lại thông báo với gia đình cô về sự cố không may. Bố mẹ cô không có nhà, chỉ có người anh rể đang làm nghề xây dựng cách đó chừng hơn cây số, may sao hôm đó anh lại tới chơi. Tôi và anh Tuấn, anh rể Linh trở lại trạm xá, lúc này Linh đã tỉnh, đôi mắt vẫn còn lạc thần vì sợ, làn da trắng mịn màng trở nên tái xanh như mất máu, thực ra hiện trường không có vết máu, và qua khám sơ bộ cũng cho thấy Linh không bị chấn thương gì nhiều, chỉ có mấy chỗ bị trầy xước do ma sát với mặt đường. Thế là yên tâm, không có chuyện gì lớn, tôi trở về nhà, hôm ấy tôi về muộn mất hơn tiếng đồng hồ. Bữa cơm trưa thường lệ của gia đình tôi đã dọn dẹp xong, bố mẹ tôi đã lên rẫy, thực ra gọi là rẫy cho hợp với thổ ngữ, chứ chẳng qua đó là cánh đồng ở ngoài bắc quê tôi, có chăng là cánh đồng này rộng hơn gấp mấy lần, và cũng chỉ trồng có hai loại cây, cao su và bạch đàn keo. Tối đó, sau khi ăn cơm, pha một bình trà, trà pha bằng thứ chè thái nguyên chính hiệu mà bố giữ gìn thật kỹ khi bắt đầu vào vùng kinh tế mới, nước trà óng ánh vàng, mùi thơm nồng ngào ngạt, nhấp giọng ban đầu sẽ thấy âm ấm và hơi chát chát, khi trà qua cuống lưỡi, một chất ngòn ngọt bắt đầu lan toả, cái ngọt dịu dàng như nụ cười của mẹ, chất tanin của thứ chè thái tuyệt không có chè nơi nào có thể sánh bằng, đậm đặc và tinh thuần. - Con trai, năm nay là năm cuối cấp rồi, con phải cố gắng học tập để đạt được kết quả tốt, để không phải thua chị kém anh, để phục vụ cho tương lai của chính con sau này. - Vâng, thưa bố, con sẽ cố gắng hết sức - Thế con định sẽ thế nào? Có định thi đại học hay không, và nếu có thì con tính thi trường nào? - Thưa bố, con thích thi vào Đại học Y - Ừ, bố biết con thích, nhưng con phải suy nghĩ và lựa chọn thật kỹ, phù hợp với khả năng và sức học của mình. - Vâng, con tính rồi bố ạ, con sẽ thi hai trường, Đại học Y và Đại học khoa học tự nhiên. - Đại học khoa học tự nhiên? - Vâng thưa bố, khoa Công nghệ sinh học. Tôi biết rằng, kể từ khi vào vùng kinh tế mới, sức học của tôi thật sự đã giảm sút rất nhiều, nhưng không thể nào khác, tôi vẫn sẽ lựa chọn và quyết tâm theo đuổi những gì mình đã nung nấu và mơ ước. Có thể nói, những bài giảng mà trước đây tôi đã được học, cô Thắm đã giúp tôi định hình về con đường phải đi, về niềm vui và đam mê trong khoa học, tôi nghĩ sẽ không thể phụ công của chính bản thân mình sau bao năm đèn sách, tôi phải nỗ lực. Nhưng, mọi chuyện không hoàn toàn diễn ra một cách êm đềm, tôi tự nhủ phải luôn luôn cố gắng, sẽ gạt bỏ tất cả những xung động bên ngoài để dồn hết tâm trí vào bài vở, ngay cả những niềm vui trong lao động, niềm vui được giúp đỡ và chia sẻ gánh nặng với bố mẹ. Kể từ khi nói chuyện với Huấn, kể từ khi tình cờ gặp Linh trong cái ngày ấy, từ lúc dìu Linh đến trạm xá, tôi thường bị hình ảnh của cô ấy ám ảnh, không biết thật sự cảm giác lúc đó của tôi thế nào, nhưng dường như tôi chưa bao giờ lâm phải tình trạng như vậy. Đôi lúc, tôi cũng nhớ đến Duyên, không biết dạo này Duyên ra sao, học ở đâu, và liệu có còn nhớ gì đến tôi không. Nhưng dần dà, cuộc gặp gỡ định mệnh với Linh, ở cái khúc quanh ấy, con đường ấy đã làm tôi trở nên khác lạ hơn, tôi thường nghĩ đến Linh, đến ánh mắt và nụ cười mà trước đây tôi không để ý, tôi đã không còn đặt ra những hồ nghi về Duyên nữa, giờ đây hình ảnh của Linh đã choán ngập trong tâm trí tôi. Chỉ còn hơn tháng nữa là chúng tôi bước vào kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, nhà trường đã bắt đầu dốc sức bồi dưỡng, ôn tập thêm cho học sinh, và tôi hầu như ngày nào cũng có mặt ở trường. Tất nhiên là thế, tôi cũng ráo riết ôn luyện, những bài vở, những kỹ năng, ước vọng của tôi lớn lao đến thế kia mà. Rõ ràng, trong những khoảng thời gian ấy, lũ học sinh chúng tôi không ai là không cố gắng tập trung, không ai là không nỗ lực phấn đấu hết mình. Chiều nọ, trong lúc tôi đang thơ thẩn dưới gốc xà cừ, trong khuôn viên của trường thì nghe tiếng gọi phía xa: - Mạnh ơi! Tôi giật mình tưởng như có một luồng sét dội thẳng từ thinh không xuống đầu, chẳng hiểu sao sống lưng bỗng trở nên lạnh toát, mồ hôi rịn ra lòng bàn tay. Tiếng gọi như lạ lẫm, như quen thuộc, tôi đã có thể hình dung ra, hình như tôi đã từng chờ những âm thanh đại loại như vậy, từ một người như vậy. Là Linh.. - Trưa nay Mạnh có về nhà không? - Không đâu Linh, chiều còn có buổi phụ đạo môn Lịch sử mà, nhưng có gì không Linh? - À không có gì, chỉ là Linh muốn mời Mạnh ghé qua nhà ăn trưa với Linh thôi. - Hôm nay không phải đầu tháng, không phải ngày rằm, chẳng lẽ nhà Linh có việc đặc biệt nên mời Mạnh? Không biết có phải do tôi quá ngốc, những điều cần nói thì không nói, lại nói những thứ vô nghĩa như vậy, Linh đỏ mặt có vẻ hơi bối rối: - Cũng không phải - Thế sao, phải có lý do gì chứ? Lại là những từ ngữ dở hơi, không thể tưởng làm sao tôi lại hỏi thế, có lẽ tôi cần tìm ra lý do, nhưng cũng lại không hẳn vậy, tôi mâu thuẫn, tôi muốn gì đây? - Chỉ là Linh muốn cảm ơn Mạnh về việc giúp Linh bữa trước - Chỉ thế thôi thì không cần đâu, chúng ta là bạn mà - Ừ, nhưng Mạnh không từ chối lời mời chứ? Rõ ràng, tôi sao lại từ chối cho đành, tôi chẳng mong đợi điều đó hay sao?. Thế là tôi đồng ý. Trưa hôm ấy, bố mẹ Linh không có nhà, chỉ có hai chúng tôi, tôi và Linh. Những món ăn Linh tự tay thực hiện, màu sắc rất tươi, vị rất thơm, ăn nghe rất ròn, ròn như tiếng cười trong trẻo của Linh vậy. - Cảm ơn Mạnh - Về chuyện gì thế Linh? - Hôm trước, nếu không có Mạnh, không biết Linh sẽ thế nào nữa, thật sợ quá. - Có gì đâu, Mạnh lại không mong có chuyện đó xảy ra mà - Mạnh không muốn tại sao lại giúp Linh? - Đừng hiểu lầm, chỉ là Mạnh không muốn Linh gặp chuyện không may đó thôi. - À, ra là thế, thế mà Linh cứ tưởng.. Dừng ở đó, tôi cũng chẳng biết là Linh tưởng gì, cơ hồ tôi cũng đoán áng chừng, nhưng không lấy gì làm xác quyết lắm, đành chỉ dừng ở đấy. Bữa ấy, tôi rất nhớ, tôi dường như chưa bao giờ được ăn những món ngon như thế, thời gian trôi qua thật nhanh, khi chúng tôi vừa ăn xong thì đồng hồ cũng điểm đúng giờ phải vào lớp, tôi và Linh vội vàng dọn dẹp cho kịp giờ. Bất chợt, - Xoảng...xoảng. Thì ra, tôi luýnh quýnh thế nào mà lại làm rớt chiếc đĩa,. Tôi ngẩn người giây lát, rồi vội vàng cúi xuống, đỏ mặt, tôi lí nhí - Xin lỗi, Mạnh ẩu quá, vỡ đĩa rồi Linh - Không có gì đâu Mạnh, vỡ thì thôi mà.. Tôi xấu hổ ngượng ngùng, khi ngẩng mặt lên bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt Linh, ánh mắt thật kỳ lạ, ôn nhu làm sao, ấm áp làm sao,.. Rõ ràng, ánh mắt ấy tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó, mường tượng như ánh mắt của mẹ, lại như ánh mắt của bố, cũng không phải. Thật sự tôi chưa từng bắt gặp ánh mắt nào như thế...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2007 15:09:21 bởi Asin >
|