Trái Tim Mùa Hạ
Hãy Quên Nhau
Hãy quên nhau như chưa bao giờ gặp
.........
Dohuhong
ĐÂU DỄ QUÊN NHAU Ta là gió bay qua vùng bão cát Muốn quên đi gánh nặng mỗi chặng đời Để sớm mai nhìn lại mình trai tráng Lại dễ dàng rong ruổi khắp muôn nơi Nhưng cuộc đời đâu phải là sa mạc Phải đâu toàn bão cát với cỏ hoang Vườn địa đàng muôn nhánh hồng thơm ngát Vị nồng nàn đâu dễ quên nhau Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2007 12:32:28 bởi Nguyên Cương >
Bài thơ sau đây xin được gửi tặng bạn Nguyên Cương:
Nghe Nhịp Tim Hồng Mây dẫn mùa thu tới cuối đường
Tạ từ thôi nhé nắng yêu đương
Hẹn nhau đi lại đường trăng cũ
Khi gió đông về nhẹ vấn vương
Gõ cửa mùa đông xin ngủ nhờ
Lòng anh sương tuyết đọng thành thơ
Ngồi quanh bàn tiệc yêu thương ấy
Tìm dưới đáy ly một bóng mờ
Ngọn lửa tình yêu sưởi ấm đời
Cho đêm mở cửa đón chân người
Về đây hát khúc tình ca mới
Gửi gió mùa đông đi khắp nơi
Đêm vọng từng hồi chuông thiết tha
Niềm vui giăng khắp ngọn thông già
Uống thêm một chút tình cô lữ
Nghe nhịp tim hồng vang rất xa
Mùa Đông Thánh Thiện Tình yêu đó như gói quà chưa mở
Mà cuộc vui đành vội bỏ anh đi
Đèn vẫn giăng muôn hoa màu rực rỡ
Phố mùa đông nằm tiếc tuổi xuân thì
Em về đâu trên con đường gió lộng
Tóc che ngang khung trời tím mênh mông
Cơn nhớ lớn thành dòng sông tưởng vọng
Đời cạn dần nguồn hạnh phúc long đong Anh quỳ xuống giữa mùa đông thánh thiện Hồn mênh mang theo từng tiếng chuông ngân Nghe quanh đây tiếng của loài chim biển Gọi yêu thương về với sóng thật gần Đêm chìm hút trong vòng quay luân vũ Buổi tiệc tàn còn tiếng hát chơi vơi Đêm kỷ niệm trôi theo dòng nước lũ Những cuộc tình đã vội vã ra khơi Nỗi buồn nào đọng thành dăm giọt rượu Chảy xuôi về con tim nhỏ lâng lâng Lửa nghi nan đốt cháy thiên đàng cũ Đường thiên thu mờ mịt dấu chân trần
Niềm Mong Chờ Cuối Năm
Năm sắp hết mà em còn hờ hững
Ngày cũng qua bên trời nhớ bao la
Anh vẫn đi trong thành phố rất già
Có đèn đỏ cháy hoài trên đường vắng
Mùa vui đến đời mang nhiều quà tặng
Anh chỉ còn cánh thiệp chúc tình yêu
Viết vào đây bài thơ nhỏ diễm kiều
Bằng ngọn lửa của đêm dài thánh thiện
Em chưa đọc sao hiểu tình của biển
Nơi hội tụ của ngàn nhánh sông thương
Anh vẫn ôm cành hoa đứng bên đường
Chờ mòn mỏi chuyến xe em dừng lại
Mùa Xuân Trên Dốc Trên con dốc có trời xuân đang mở
Mà xe anh đã mỏi mệt bên đường
Mùa đông nằm chờ chết giữa cô đơn
Em có đến mang từ bi qua đó?
Anh vẫn lạnh trong cuộc đời lộng gió
Gió muôn chiều về se sắt hồn thơ
Có về ngang xin em chớ hững hờ
Và xin nhớ mang theo mùa nắng mới
Lệ Tuyết Lòng anh cũng giăng đèn hoa rực rỡ
Đón mùa vui lộng lẫy nhất trong năm
Tạm quên đi một đời sống nhọc nhằn
Hòa nhịp với trăm lời ca rộn rã
Anh ở đây trong trời quen đất lạ
Xe lữ hành lăn bánh với thời gian
Ba mươi năm anh đánh mất địa đàng
Nên cam chịu làm Adam khốn khổ
Mỗi một ngày anh viết bài thơ nhỏ
Gửi tình mình phiêu lãng tới hư không
Dù cuộc đời còn mãi những mùa đông
Anh vẫn muốn đêm đông đầy yến tiệc
Anh không có điều gì mà hối tiếc
Khi buồn vui đã có đủ trong đời
Chỉ xót xa vì vận nước nổi trôi
Đành cúi mặt trước trùng dương ngăn cách
Tháng mười hai bên lửa hồng tí tách
Sưởi ấm tình lữ khách giữa đêm sâu
Ly tha hương anh cố uống quên sầu
Và chợt thấy cành thông rơi lệ tuyết
Lệ Tuyết ............. Ly tha hương anh cố uống quên sầu
Và chợt thấy cành thông rơi lệ tuyết
Dohuhong
THA HƯƠNG Qua rồi những tháng ngày đông Cành thông kia tuyết đã tan lệ sầu Ngoài trời xuân đã chuyển màu Trong lòng giữ lại buồn đau làm gì Đất bằng rộng cánh thiên di Mệnh trời vận nước tránh gì nổi trôi Ly tha hương đã cạn rồi Này đây thắp ngọn lửa đời an vui Ngậm ngùi chi những khóc cười Thế thì phải thế, ta người phương xa Thế gian đâu cũng là nhà Trăm năm đâu cũng trải qua một lần Buồn thương ơi ! Dạ tần ngần ... Nguyên cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2008 20:33:22 bởi Nguyên Cương >
Em Như Tuyết Băng Rực Rỡ Nắng đã về cùng cánh chim phiêu bạt
Những người tình ngồi đợi bóng mùa xuân
Để yêu nhau cho hết cuộc trầm luân
Cho quên cả những ngày giăng bão tuyết
Hãy bước ra, đây mùa xuân diễm tuyệt
Cho lòng người man mác một trời thơ
Tình bao la từ muôn kiếp đến giờ
Thành hơi thở của nhân gian nồng ấm
Tay anh với lên trời cao xanh thẳm
Đo niềm vui chất ngất đón xuân về
Xin nhắn cùng ngàn hoa giữa sơn khê
Lời tha thiết của trái tim vừa mở
Em có đến như tuyết băng rực rỡ
Chảy tan vào mạch đất ở hồn anh
Hòa nhịp theo dòng máu đỏ nhiệt thành
Luân lưu khắp một mùa xuân tình ái
Chân đã dẫm bờ cỏ xanh nghi ngại
Tay đã ghì ôm chặt cả trời xuân
Sao không yêu, yêu nhau nhé một lần
Cho trái đất bừng lên cơn địa chấn?
Bóng Thiên Thu Mùa đông vừa hết ngày vui
Lòng anh thánh địa không người hành hương
Tình yêu cũng rẽ trăm đường
Nên anh lạc bước chiều sương mịt mù
Đi trên mặt đất hoang vu
Thấy em là bóng thiên thu giữa trời
Gió Xuân Gió xuân như mới vừa sang
Giá băng tan chảy mênh mang đất trời
Thân lữ khách
Đất quê người
Ai đưa ngọn gió từ nơi quê nhà
Cánh đồng rực rỡ muôn hoa
Mùa xuân ánh nắng chan hòa nơi nơi
Anh đi bốn góc phương trời
Cội hoa là chỗ nghỉ ngơi quên về
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2008 03:26:46 bởi Nguyên Đỗ >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Gió Xuân Gió xuân như mới vừa sang
Giá băng tan chảy mênh mang đất trời
Thân lữ khách
Đất quê người
Ai đưa ngọn gió từ nơi quê nhà
Cánh đồng rực rỡ muôn hoa
Mùa xuân ánh nắng chan hòa nơi nơi
Anh đi bốn góc phương trời
Cội hoa là chỗ nghỉ ngơi quên về
Gọi Hoa Thức Giấc Cội hoa đó ngủ mê trong nắng
Anh qua đường thinh lặng tháng giêng
Vai mang nhẹ thoáng ưu phiền
Mùa đông còn lại cõi riêng ghé vào
Như có sóng lao xao trí nhớ
Vỗ về từ một thuở trăm năm
Tình xưa chưa vội đi nằm
Mà lòng đã xuống điệu trầm vần thơ
Trong thơ gặp bất ngờ hạnh phúc
Kỷ niệm về chen chúc yêu thương
Gửi em làn gió vấn vương
Cho hoa thức giấc giữa đường xuân sang r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2008 09:44:19 bởi Huyền Băng >
Tình Xưa Không Hẹn Anh sẽ cất bài thơ vào trí nhớ
Và tình xưa nơi góc nhỏ con tim
Để nhiều đêm quạnh vắng mở ra tìm
Chút trăng mật trên đường về quá khứ
Bài thơ đó nhiều khi là trang sử
Tình sinh viên dang dở đẹp muôn đời
Anh nhủ lòng rồi có lúc quên thôi
Tình trang điểm cho đời thêm lộng lẫy
Tình đã lớn thành dòng sông tuôn chảy
Cho bình nguyên tuổi trẻ những niềm vui
Và đôi khi cho cả những ngậm ngùi
Để thương nhớ cuộc tình không hò hẹn
Sáng nay nữa bầy chim khuyên lại đến
Nắng lại về hiu hắt cả tháng giêng
Cất bài thơ và xếp lại niềm riêng
Anh đón đợi xuân về từ lâu lắm
Trên Ngọn Tình Sầu Anh bay lên ngọn tình sầu
Thấy đời là khúc sông sâu lạnh lùng
Em con cá nhỏ vẫy vùng
Ngàn thu trôi nổi giữa dòng trầm luân
Mưa còn rơi giọt gian truân
Đá nằm chờ đợi mùa xuân trở về
Nghe trong ngày tháng đam mê
Tiếng chim khuyên hót não nề từng đêm r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2008 08:59:39 bởi Huyền Băng >
Niềm Vui Nuối Tiếc Khi chim hót báo tin xuân về muộn
Mây vẫn còn phiêu lãng cuối trời xa
Tình cũng chưa theo con nắng về nhà
Chân mỏi mệt giữa đường trưa phố lạ
Trong nắng nhạt thấy ngày về tàn tạ
Những lời thơ buồn bã tới thiên thu
Người gọi nhau qua trời vắng mịt mù
Chào gặp lại với nụ cười héo úa
Hồn thấp thoáng bay mùa xuân áo lụa
Thuở thiên đường còn mở cổng đi về
Kỷ niệm nào nằm ngủ giữa cơn mê
Chợt thức giấc trong niềm vui nuối tiếc
Xuân Ly Hương Quê hương đó có con đường rất hẹp
Và sân ga chen chúc bóng hoàng hôn
Đón mùa xuân về mòn mỏi trong hồn
Em có lẽ đã nhiều năm không đợi
Anh ở đây lâu rồi xuân chẳng tới
Dù lòng anh đã mở rộng đường về
Chiều ly hương trời còn lạnh tái tê
Ly rượu đắng ba mươi năm chưa cạn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: