Trái Tim Mùa Hạ
Bài Thơ Tình Lồng Lộng Anh sẽ viết lên khung trời mây trắng
Bài thơ tình lồng lộng giữa trưa hè
Gửi tới em một ngày mùa quạnh vắng
Thơ oi nồng đã chất ngập đầy xe
Ngày vui ấy ra đi không chờ đợi
Dòng sông kia không thể tắm hai lần
Anh đứng trông thiên đường xưa diệu vợi
Ngỡ mình là tượng đá của trăm năm
Từng bước mỏi lê vào con phố rộng
Thấy em về rực nắng cuối đường trưa
Viết cho em đôi vần thơ cháy bỏng
Mà nghe lòng khao khát những cơn mưa
Em ở đâu trong mùa hè trí nhớ?
Kỷ niệm xanh đã lớn dậy thành hàng
Tình xưa cũng treo mặt trời rực rỡ
Nhưng cuộc đời còn bóng tối che ngang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.09.2007 22:24:42 bởi dohuhong >
Bất Thường Em như thời tiết bất thường
Khi mưa, khi nắng, lúc buồn, lúc vui
Sáng mai lạnh giá ngậm ngùi
Trưa mang cơn nóng dập vùi đường xa
Chiều trời im gió thuận hòa
Đêm giăng giông bão xoá nhoà phố hoa
Anh ngồi dự đoán không ra
Bao giờ trời đẹp cho ta một ngày
Về trong tháng rộng năm dài
Chờ xem hạnh phúc nghiêng vai xuống đời
Lời Tình Của Dế Đêm ngồi bóng tối vây quanh
Lờ mờ nhân ảnh qua màn lệ dư
Buồn lên dạ khúc tương tư
Lời tình của dế vang từ đất sâu
Cây còn nghiêng ngả niềm đau
Đợi chờ hạnh phúc xanh xao trổ màu
Vần thơ ngày tháng phai nhầu
Tình anh hòn đá rơi vào thiên thu
Con Đường Mùa Hạ Lời gọi yêu thương từ trăm năm trước
Chợt vọng mơ hồ về sáng hôm nay
Cây đứng ngoài hiên dang cánh tay gầy
Ôm cả trời xanh vào ngày tháng lạ
Cho anh đi lại con đường mùa hạ
Dưới hàng lá me bóng mát cuộc đời
Áo trắng em bay che nửa khung trời
Tình bỗng chơi vơi thành ngàn mây trắng
Mây bềnh bồng trôi bên đời vắng lặng
Anh vẫn đợi chờ trở lại đường xưa
Nơi có hoa hồng trước gió đong đưa
Và có chim uyên hót trong vườn rộng
Sáng nay thức dậy thấy hồn dâng sóng
Mặt trời ngủ quên trong giấc tương tư
Nghe thoáng quanh đây tiếng hót tạ từ
Chim uyên vụt bay vào ngày tháng cũ
Đời Lặng Thinh
Giọng ca còn nhớ cung đàn
Vườn đêm nằm nhớ trăng vàng lung linh
Trăm năm một khúc tự tình
Đi về trong nỗi lặng thinh của đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2007 19:56:30 bởi dohuhong >
Hâm Tình Anh về hâm nóng mối tình xưa
Bằng lửa con tim cháy mấy mùa
Pha chút rượu nồng năm tháng cũ
Chờ em về uống giữa chiều mưa
Hy Vọng
Hãy trồng lại những hàng cây hy vọng
Khi bão giông vừa tan biến bên đời
Và trong đêm mọc sẵn một mặt trời
Chờ soi sáng niềm tin yêu rạng rỡ
Hãy gom lại những niềm vui vụn vỡ
Mở hội hè trên sa mạc hoang vu
Cho tình yêu tung phá cửa ngục tù
Và mặt đất trải ra đường hạnh phúc
Hãy ngăn lại dòng thương đau lũ lụt
Cho ngày lên khô ráo trái tim hồng
Rượu trăm năm còn vương vấn hương nồng
Ta say khướt trong cuộc đời mê mẫn
Hãy chết đuối bên dòng thơ lận đận
Uống cạn đi nguồn cảm xúc bao la
Hồn thơ vun thành nấm mộ hiền hòa
Ghi dấu tích những mối tình diễm tuyệt
Thơ và Mộng
Khi mộng đã tan và thơ cạn ý
Em vẫn là người thơ của muôn đời
Muốn giữ hương nhưng gió thổi bay rồi
Gió để lại nỗi buồn thơ man mác
Thơ không mộng chỉ là vần thơ nhạt
Mộng không em chỉ là giấc mộng buồn
Nên dòng thơ phiêu lãng mất cội nguồn
Và anh bỗng thành người điên dạo phố
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2007 03:12:22 bởi dohuhong >
Cơn Mưa Nhỏ Cơn mưa nhỏ đi xa vừa về tới Tiếng mưa êm gõ nhẹ cửa tâm hồn Cọng cỏ vàng chờ đợi mấy hoàng hôn Từng giọt nước hồi sinh trong mùa hạ Anh có thể cũng chờ từ muôn ngả Những niềm vui hiếm muộn đã đi qua Tình yêu thành vết nứt ở trên da Như mặt đất khát khao dòng sông nhỏ Em có thể đã không còn trên phố Khi một ngày vừa rụng cuối đường mây Trời nghiêng theo từng sợi nhớ bay bay Cơn mưa nhỏ mát đường qua tháng bảy Lưng anh tựa vào bao ngày nắng cháy Những nhọc nhằn lăn ướt đẫm trái tim Giữa đường trưa anh mệt mỏi đi tìm Cơn mưa nhỏ trên tình người sa mạc
Thần Thoại Rồi có một ngày em đọc thấy
Cuộc tình thần thoại thuở xa xăm
Ngựa anh dong ruổi đường chinh chiến
Em phiến đá sầu chinh phụ ngâm
Khuất bóng xuân thì mờ khói bụi
Hư không buồn vọng tiếng thâm trầm
Gươm loang máu thắm thiên tình sử
Vết cắt còn đau đến vạn năm
Người Tình Hư Ảo Ta yêu nhau ở một nơi không thật
Không mặt trời nên chẳng có hoàng hôn
Không biên cương nên chẳng có phố buồn
Ta chỉ có bóng không gian vĩnh cửu
Thơ anh viết sẽ bay vào vũ trụ
Tới bên em và muôn vạn trái tim
Lời tự tình vang tiếng của lặng im
Sẽ trôi mãi vào tận cùng trí nhớ
Ở nơi ấy, sống không bằng hơi thở
Mà nhịp tim vang động bởi lời thơ
Ta hẹn hò trên những ngõ mộng mơ
Sương tình xuống che mịt mờ nhân ảnh
Em mở ra một mùa xuân cô quạnh
Không cáo chung và không có khởi đầu
Trên khung sầu từng con chữ gần nhau
Một lần đọc cho một đời ngơ ngẩn
Anh ngồi đây nghe nỗi buồn quanh quẩn
Giữa ban ngày mà cứ ngỡ là đêm
Giữa thinh không như có tiếng nhạc mềm
Lăn rất nhẹ xuống bên bờ hư ảo
Về nơi ấy không còn ngày giông bão
Chân dung yêu muôn thuở vẫn xuân thì
Dù mai này tình có bỏ nhau đi
Lời tình cũ ngàn năm còn lơ lửng
Hãy sống với những mùa xuân tưởng tượng
Và yêu nhau trong hạnh phúc bình yên
Đừng bước ra cuộc sống lắm muộn phiền
Hãy ở lại làm người tình mạng ảo
Trở Lại Lên xe trở lại ngày xưa
Về đường trí nhớ lưa thưa nỗi buồn
Trong lòng có giọt mưa tuôn
Chảy lan tám hướng thành nguồn đau thương
Em dong ruổi chốn tình trường
Thấy tình hóa đá giữa đường nhân gian
Dòng Thơ Anh Viết Thơ anh viết bằng nắng vàng ngày mới
Soi đường tình dài nỗi nhớ xôn xao
Em về đây bên cây lá đón chào
Chim sẽ hát bài mùa xuân tình tự
Thơ anh viết bằng tâm tình lữ thứ
Tưởng vọng về chiều thần thoại quê hương
Thấy áo em bay đường phố vấn vương
Giờ xin cất chiều xưa vào trí nhớ
Thơ anh viết bằng ý tình rực rỡ
Của đêm vui chờ mở hội hoa đăng
Của rượu hồng chờ rót xuống trăm năm
Dòng hạnh phúc anh mơ từ kiếp trước
Sinh Nhật Tháng Bảy * Để mừng sinh nhật của Hồng Ân Mặt trời đỏ trong ngày sinh của nắng Nỗi vui mừng trên đám lá xôn xao Mười hai năm như một thoáng chiêm bao Măng đã lớn bên thân tre cằn cỗi Trời tháng bảy có ngày mưa nắng vội Những đóa hoa nằm ngủ ở sau vườn Giăng thơ hồng làm bóng mát yêu thương Che cành lộc qua những ngày khôn lớn Gửi vào nôi những bài ca giao hưởng Dòng nhạc vui nuôi nấng những tin yêu Tình thương con vời vợi sóng thủy triều Đã lớn dậy từ mùa hè năm ấy Thời gian đó dừng chân trong tháng bảy Bao năm dài chất chứa một trời thương Mặt đất xanh trải rộng một con đường Cho nắng mới reo vui mừng sinh nhật
Giọt Đau Thương Chiều nhìn sóng vỗ giữa trùng dương
Mờ mịt một trời nhớ cố hương
Lòng muốn thành chim về chốn cũ
Nhưng chim mỏi cánh cuối trời sương
Bên kia em sống đời giông bão
Vai gánh nhọc nhằn đêm nhiễu nhương
Anh uống từng ly sầu viễn xứ
Mà nghe hồn nhỏ giọt đau thương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: