Trái Tim Mùa Hạ
Chờ Nắng Em ngồi chờ nắng đã lâu
Mặt trời phiêu lãng nơi đâu chưa về
Tình xa ngàn dặm sơn khê
Nỗi buồn còn bước lê thê vào đời
Cho anh làm gió bên trời
Thổi tan mây xám chơi vơi lưng đồi
Chào dohuhong nha...ra vào đã lâu mà hôm nay mới có vài dòng xếp vội...Chúc vui và sáng tác đều nè.... Đừng chờ nắng nữa em ơi.. Thôi đừng chờ nắng nữa em Vì mưa đã rớt trắng thềm ngoài kia Thê lương quạnh vắng thiên về Rút lòng để sợi thơ hề long bông Hỏi mình còn nhớ nữa không?! Khi không đan nốt tơ lòng cùng nhau Anh như là gió rì rào Em hoa đã rụng ạt ào dưới mưa Thôi đừng chờ nắng ủ vừa Vì mưa kia vẫn vẫn chưa tạnh dòng Trái tim mùa hạ rêu phong Thức mùa hay đã lạnh hồn ngủ say..
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Chào dohuhong nha...ra vào đã lâu mà hôm nay mới có vài dòng xếp vội...Chúc vui và sáng tác đều nè....
Đừng chờ nắng nữa em ơi..
Thôi đừng chờ nắng nữa em
Vì mưa đã rớt trắng thềm ngoài kia
Thê lương quạnh vắng thiên về
Rút lòng để sợi thơ hề long bông
Hỏi mình còn nhớ nữa không?!
Khi không đan nốt tơ lòng cùng nhau
Anh như là gió rì rào
Em hoa đã rụng ạt ào dưới mưa
Thôi đừng chờ nắng ủ vừa
Vì mưa kia vẫn vẫn chưa tạnh dòng
Trái tim mùa hạ rêu phong
Thức mùa hay đã lạnh hồn ngủ say..
Chào Băng Nguyệt. Cám ơn bạn đã ghé qua và lưu lại bài thơ thật dễ thương. Bận rộn quá, hôm nay mới có dịp đáp lễ: Nắng Thu Nắng mới về rồi em biết không? Vườn anh vừa nở đóa hoa hồng Mùa thu thấp thoáng ngoài khung cửa Như thiếu phụ xưa đứng đợi chồng Có phải trời mây đang mở ngõ Chờ đưa em tới cuộc trăm năm? Trái tim mùa hạ còn lưu luyến Dòng máu yêu thương chuyển sóng ngầm Anh viết tặng em thơ cuối hạ Bằng niềm tiếc nuối những ngày vui Bằng cơn gió nhẹ rung bờ mắt Bằng nắng thu trong hạ ngậm ngùi Xin tiễn cơn mưa về bến lạ Cho tình đổ lại một dòng sông Cho em ngồi giữa trời thương nhớ Nghe nắng mùa thu xuống ngập lòng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2007 21:42:07 bởi dohuhong >
Màn Ảnh Tình Yêu Tình yêu là chiếc màn hình mở rộng
Xếp từng hàng ngôn ngữ của con tim
Gửi vào đây thêm một chút êm đềm
Chuyển tất cả về không gian xa vắng
Em còn không trên đường mùa hạ nắng
Như dòng sông dâng ngập những niềm vui
Đã trôi xa theo ngày tháng ngậm ngùi
Cho bờ rộng tương tư thêm vết nứt
Đời gõ vang những nhịp buồn ray rứt
Phím ân tình còn nhức buốt ngón tay
Trong khung vuông bài thơ nhỏ miệt mài
Sẽ tan biến cùng ngàn mây phiêu bạt
Anh ngồi đó trước màn hình vụt tắt
Thấy cuộc tình chìm khuất giữa đêm đen
Bóng tình nhân mờ ảo một ngọn đèn
Chờ soi sáng con đường về trí nhớ
Tiếng Thở Dài Em có nghe không tiếng thở dài
Của đêm thu nhạt bóng trăng phai?
Côn trùng thao thức vườn thinh lặng
Chờ gió ru tình qua sớm mai
Em có hiểu gì trong tiếng than
Của loài hoa dại giữa đêm tàn?
Chưa dâng hương sắc cho tình thắm
Đã vội qua đời khi bão tan
Anh thức nghe trời thu chuyển mình
Ngày về theo gió nhẹ lênh đênh
Dấu than lơ lửng bên đời sống
Có tiếng thở dài rơi rất êm
Một Thoáng Hương Xưa Bóng dáng xưa biết tìm đâu thấy
Tình chìm theo sóng dậy trùng khơi
Biển đưa một tối trăng vơi
Thuyền em chở nặng những lời từ ly
Người em nhỏ sầu bi muôn thuở
Bỏ lại đời tan vỡ đau thương
Sài Gòn còn nắng vấn vương
Em đi nắng nhạt phai hương tình nồng
Niềm tin đã mỏi mòn ngày tháng
Nỗi buồn về vô hạn chiều mưa
Mong tìm lại thoáng hương xưa
Mà nghe như gió đong đưa tình sầu
Xin Làm Gió Dòng sông tuổi nhỏ đã xa bờ
Đời vẫn đi tìm một dáng thơ
Xuôi dấu đường trần thân viễn xứ
Ngược tình nẻo mộng bóng vương tơ
Ai đi bỏ lại trời thương nhớ
Người ở ôm hoài nỗi ước mơ
Hiểu được vầng trăng còn lẻ bóng
Ta xin làm gió đứng đây chờ
Mùa Thu Bên Khung Cửa Mùa thu nào rớt bên khung cửa
Thành phố nghiêng nghiêng trút nỗi sầu
Mưa nhẹ ru đời thêm giấc ngủ
Cho quên ngày tháng nhớ thương nhau
Tiếng mưa rời rã ngoài hiên vắng
Vang tận cùng trong nỗi muộn phiền
Từng chiếc lá bay theo gió nhẹ
Thong dong phiêu lãng cõi bình yên
Tình yêu từ những mùa thu trước
Về tới cơn mơ bên gối nằm
Phố xá thêm ngày mưa ướt át
Cho đời còn dột mái trăm năm
Trời Tình Đang Mở Ngõ Sinh nhật em sao đêm về thắp nến
Gió ngủ rồi, trời cũng tạnh mưa ngâu
Đường tình xưa anh bắc lại nhịp cầu
Đêm hạnh ngộ hãy quên ngày thương nhớ
Sinh nhật em tặng bài thơ viết vội
Lời yêu đương gom góp lại thành vần
Trong thơ này anh gửi chút bâng khuâng
Và điều ước của nàng tiên Như Ý
Sinh nhật em chim về ngang đầu ngõ
Lời hót nào vang động mấy cung tơ
Đời phù du sao em lại hững hờ
Trăm năm chỉ có đôi lần hạnh phúc
Sinh nhật em trăng vàng say trên lá
Côn trùng về chúc tụng giữa đêm thâu
Hãy đẽn gần nhìn vào mắt thật sâu
Em sẽ thấy cả trời tình đang mở
Xin Em Hãy Là... Xin hãy là trăng đêm viễn phương
Cùng anh dong ruổi bước đường trường
Gọi hồn thi sĩ ngàn năm trước
Sống lại cùng vần thơ vấn vương
Xin hãy là cây đứng giữa trời
Mọc thêm từng nhánh lá xanh tươi
Mùa xuân về tựa vào cây lá
Hy vọng nở hoa xuống giữa đời
Xin hãy là dòng sông ấu thơ
Trôi từ thiên cổ đến bây giờ
Cho anh tắm lại tình yêu cũ
Bằng nước hồi sinh chảy ngập bờ
Đêm Bỏ Cuộc Vui Đêm nằm bệnh bỏ cuộc vui thân ái
Trời đắp chăn mây kín cả thiên đàng
Cuộc tình nồng lên cơn sốt mê man
Buồng trí nhớ đã dâng đầy bóng tối
Anh vẫn biết mùa thu qua rất vội
Em không còn kịp hát khúc tình ca
Cho lòng anh rung nhẹ phím tơ ngà
Nhưng tiếc nuối chỉ buồn thêm da diết
Đêm mông lung nhớ về em tha thiết
Tiếng lá buồn rơi động nhẹ hồn anh
Nghe chơi vơi trong đời sống mong manh
Lòng vẫn ước tình ta mau bình phục
Mùa Thu Bên Ấy Trời đất lạ lòng anh như xa lộ
Chạy miệt mài mà chưa tới quê hương
Biết ra đi là mất dấu thiên đường
Là xa cả những niềm đau không dứt
Em còn sống đời áo cơm tủi nhục
Hồn băng trinh từ đó bỗng suy đồi
Đêm nhọc nhằn, từng đêm vẫn buồn trôi
Một bóng đổ mệt nhoài trong hẻm tối
Sài Gòn những ngày trời mưa nắng vội
Con đường tình tên tuổi đã quên lâu
Hai hàng cây buồn lặng lẽ cúi đầu
Giọt sầu rớt xuống vai em gầy guộc
Đời sống gian nan trên từng con dốc
Em leo hoài tìm hạnh phúc mong manh
Tình em như giọt nước mắt long lanh
Vừa khô cạn bên bờ sông kỷ niệm
Thu Virginia những hoàng hôn tím
Nghe dế kêu sầu từ mạch đất nâu
Anh muốn làm thuyền nhỏ vượt biển sâu
Chở thương nhớ đi về ngày tháng cũ
Nhưng anh biết quê hương còn lam lũ
Thương nhớ này không cứu đói được em
Nên đêm nay dù sương lạnh vai mềm
Anh sẽ hòa nhập dòng người tranh đấu
Đòi cho quê hương ngàn đời yêu dấu
Lửa công bình và ánh sáng tự do
Quyền làm người và quyền được ấm no
Cho ta cuộc trùng phùng ngày hội mới...
Cuối Mùa Hè ở phía sau và thu phía trước
Anh đứng giữa đường tháng chín ngu ngơ
Chân thời gian đi xa thêm một bước
Nắng hạ sẽ tàn rớt cuối trời thơ Muốn nói với em bằng lời thinh lặng
Của những yêu thương còn lại cuối mùa
Cho lá xôn xao trong vườn thanh vắng
Bầy chim sẽ về dưới nắng lưa thưa Thơ viết cho em bao lần chìm nổi
Trên những dòng tình đổ ngược về tim
Ngày vui theo nhau lên đường rất vội
Đưa tiễn mùa hè về với lặng im Ngày mai đưa em vào mùa thu mới
Áo trắng em vương bóng nắng hanh vàng
Những hàng cây xanh bên đường vẫn đợi
Cơn gió mơ hồ nào sẽ bay ngang?
Nghe Gió Ngậm Ngùi Thơ thoáng hiện bên lưng chừng giấc ngủ
Những lời tình sắc nhọn thấu đêm đen
Cả trần gian chỉ thắp một ngọn đèn
Soi trí nhớ đến mùa thu năm trước
Xe lăn mãi trên dòng đời xuôi ngược
Có lần nào dừng lại bến trăm năm?
Trái tim yêu dành sẵn một ngăn nằm
Mà thơ đã về nghỉ ngơi trong đó
Sáng thức dậy mở tung khung trời nhỏ
Thả bài thơ theo gió thoảng muôn phương
Thấy ngày xưa hun hút một con đường
Em không đến nên đường xưa mất dấu
Trên hàng lá chim khuyên không về đậu
Lá thu vàng rụng xuống những ngày vui
Anh ngồi nghe cơn gió hát ngậm ngùi
Lời sám hối bên thiên đàng đã mất
Mùa Thu Thần Thoại Trăng vừa rớt giữa mùa thu thần thoại
Đêm thắp đèn soi khắp nẻo nhân gian
Tìm trong mơ lời trẻ hát rộn ràng
Anh lạc bước tới thiên đàng đã mất
Em đã sống trong cuộc đời không thật
Ôm mối tình đầy mật ngọt trăm năm
Theo dòng sông lặng lẽ giữa đêm rằm
Chảy ra biển không hẹn ngày trở lại
Đêm bước xuống cuối vườn khuya khắc khoải
Cành lung linh che bóng xế ngang đầu
Những nỗi buồn còn đứng tựa vào nhau
Cho trăng sống thêm mùa tương tư nữa
Anh về đó nhìn ngày vui khép cửa
Con trăng gầy tự tử dưới dòng sông
Tình yêu xưa như một chiếc đèn lồng
Cháy tan tác giữa đêm thu phiền muộn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: