Trích đoạn: dohuhong
Mùa Thu Thần Thoại
Trăng vừa rớt giữa mùa thu thần thoại
Đêm thắp đèn soi khắp nẻo nhân gian
Tìm trong mơ lời trẻ hát rộn ràng
Anh lạc bước tới thiên đàng đã mất
Em đã sống trong cuộc đời không thật
Ôm mối tình đầy mật ngọt trăm năm
Theo dòng sông lặng lẽ giữa đêm rằm
Chảy ra biển không hẹn ngày trở lại
Đêm bước xuống cuối vườn khuya khắc khoải
Cành lung linh che bóng xế ngang đầu
Những nỗi buồn còn đứng tựa vào nhau
Cho trăng sống thêm mùa tương tư nữa
Anh về đó nhìn ngày vui khép cửa
Con trăng gầy tự tử dưới dòng sông
Tình yêu xưa như một chiếc đèn lồng
Cháy tan tác giữa đêm thu phiền muộn
Đêm Thần Tiên Đến Muộn
Trăng thắp sáng giữa đêm thu huyền thoại
Chiếu lung linh diễm tuyệt cả nhân gian
Đêm trung thu có ai đó rộn ràng
Đốt lồng đèn tìm ngày vui đã mất
Và em biết có một điều rất thật
Tình trao người tha thiết đến trăm năm
Để mênh mang trong đêm sáng trăng rằm
Soi bóng đổ tìm chút hương còn lại
Đêm thức giấc nghe vườn lòng khắc khoải
Cây tương tư vương vấn thưở ban đầu
Chợt nẩy mầm xanh ngát giữa đời nhau
Cho mơ ước hồi sinh thêm lần nữa
Em về đây tâm tình đang mở cửa
Vớt trăng gầy ôm trọn cả tình sông
Trải dấu yêu vào vạn chiếc đèn lồng
Tỏa rực rỡ đêm thần tiên đến muộn
092507 Huc Một ngày thật vui nha... chú DHA
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2007 20:15:32 bởi Hạ Uyên Chi >
Cám ơn Hạ Uyên Chi về bài thơ họa thật hay. Xin mến tặng lại cho HUC bài thơ sau đây nhé:
Khói Sương Vô Tận Anh chơi vơi trong mùa thu quạnh vắng
Có những ngày trời chợt nắng chợt mưa
Có nỗi buồn nằm trên lá đong đưa
Rồi rụng xuống giữa hồn thơ mới lớn
Tình anh bay lên trời cao mây gợn
Khi gió mùa chuyển hướng gọi đông sang
Nghe bầy chim ngoài ngõ hót rộn ràng
Anh cứ ngỡ ngày vui vừa trở lại
Giấc mộng treo đầu cành chưa kịp hái
Đã úa vàng bay tan tác đường xa
Tâm tình xưa trải xuống phím tơ ngà
Tiếng ca đó lênh đênh cùng năm tháng
Anh bước nhẹ vào mùa thu vô tận
Con đường buồn hạt mưa rớt trên vai
Góc tâm tư còn nỗi nhớ thật dài
Vừa lớn dậy bâng khuâng thành sương khói r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2007 20:12:14 bởi Huyền Băng >
Đốt Vầng Trăng Nhỏ Không ghé vườn thơ cũng khá lâu
Vần thơ ngày ấy đã xanh màu
Người thơ ngồi giữa chiều loang nắng
Nghe đọng lại hồn nỗi nhớ nhau
Ôm những cơn mơ đã úa vàng
Anh về cho kịp gió đông sang
Bâng khuâng đi lại đường trăng cũ
Mà bóng chim xưa đã ngút ngàn
Cổng nhỏ vườn thơ chợt khép rồi
Mùa thu còn lại ánh trăng vơi
Soi chưa tỏ mặt tình nhân cũ
Đêm đã vỡ ra phiên khúc rời
Em có nghe tình trôi rất xa
Từ dòng thơ cũ đã phai nhòa
Anh về đốt cháy vầng trăng nhỏ
Cho sáng đêm tình thơ thiết tha r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2007 20:12:45 bởi Huyền Băng >
Khúc Tự Tình Chợt thấy thời gian thắp nến hồng
Đưa em vào cuộc thế mênh mông
Bao năm tình mỏi bên triền dốc
Ngồi xuống nghe mùa đón gió đông
Em có thấy không chim đã về?
Lời chim vang vọng khắp sơn khê
Mừng em thêm tuổi trời ươm nắng
Hẹn với cuộc đời một giấc mê
Nắng vẫn lung linh giữa tháng ngày
Lòng em như ngọn nến lung lay
Khi bài thơ nhỏ về trong gió
Mang cả hương mùa thu ngất ngây
Lời ước đong đầy trong mắt sâu
Niềm vui xin giữ lại ngàn sau
Cho chim về hót bên vườn nắng
Những khúc tự tình vang rất lâu
Điệp Khúc Tình yêu Tình yêu là nắng giữa mùa đông
Anh gửi cho em sưởi ấm lòng
Phố thức dậy chờ xuân thiếu phụ
Thấy đời thay áo sớm mai hồng
Tình yêu là tiếng gió trăm năm
Thổi mãi về đâu những điệu trầm
Của một bài thơ dài bất tận
Dường như vọng đến cõi xa xăm
Tình yêu là dấu ngựa hồng hoang
Vó mỏi còn dong ruổi dặm ngàn
Đêm xuống ôm vầng trăng cổ tích
Chờ trên không một lối thênh thang
Tình yêu là sóng vỗ muôn trùng
Nghiêng cánh tìm về đêm thủy chung
Anh rót cho tràn dòng nhạc cũ
Nghe chân em bước giữa mông lung
Người Tình Trong Thơ Chợt thấy em về giữa áng thơ
Và thu đang mở cửa ra chờ
Ta vào ân ái thôi em nhé
Đừng để phai tàn một giấc mơ Hàng chữ nghiêng như sợi tóc mềm
Bay lên hoen rối khoảng trời êm
Cho anh gửi chút tình trên ấy
Bằng nụ hôn nồng gợi nhớ thêm Cuối những dòng thơ hiện dáng em
Đường cong kỳ diệu của ngàn đêm
Cho anh ôm chặt vòng hư ảo
Để sóng dội về giữa trái tim Nghe tiếng em vang chốn lặng yên
Trên từng dòng chữ gọi tình duyên
Như con suối nhỏ bên đồi vắng
Chảy xuống hồn anh chút nỗi niềm Anh gửi bài thơ theo gió thu
Tới người đâu đó chốn xa mù
Cho em còn mãi tình hư ảo
Như giấc ngủ còn tiếng hát ru
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2007 23:54:13 bởi dohuhong >
Ngày Trước Mặt
Anh vẫn qua đường mặt trời mỗi sáng
Bằng suy tư sót lại của đêm tàn
Như lá khô trên dòng nước thời gian
Phiêu du mãi về phương trời vô định
Về nghĩa địa tìm một ngày yên tĩnh
Để nhớ mình là cát bụi phù du
Và quên đi những phiền muộn thiên thu
Giữa cuộc sống đâu hay giờ chấm dứt
Nhìn ngày vui đã lăn dài xuống vực
Có bao giờ em chợt thấy xót xa?
Trong gương soi mùa thu cũng sẽ già
Dù cây lá còn chưa thay áo mới
Lòng chưa biết con đường nào sẽ tới
Mà ngày mai đã gọi gió xôn xao
Hôm qua thành chiếc bóng của chiêm bao
Theo anh bước về trăm năm vô vọng
Ngày trước mặt có con đường mở rộng
Dấu xe nào lăn nhịp với hư không
Còn gì đâu dưới bóng mặt trời hồng
Cuộc tình cũ ngàn năm chưa thức giấc r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2007 17:12:49 bởi Huyền Băng >