 
    
  
    
    
    
        
        
    ![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
Mặt Đất Khát Khao
        
 
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
   
  Sao Em Không Là Mùa Xuân? 
    
  Thơ về ngả bóng bên rừng trí nhớ 
  Nên em không là một chút khát khao 
  Cây lá trong hồn nghiêng gió xôn xao 
  Cho chân anh qua nghìn đêm vũ trụ 
    
  Thơ em trôi đi một dòng thác lũ 
  Cuốn hút tình anh ra tận biển khơi 
  Trông lên tháng ngày hạnh phúc chơi vơi 
  Là anh chợt biết mùa xuân không tới 
    
  Nỗi buồn vẫn giăng trên đường diệu vợi 
  Khi thơ em làm chiếc bóng lênh đênh 
  Và tiếng hát vang từ cõi mông mênh 
  Cho đêm nằm xuống nghe đời thương nhớ 
    
  Tưởng chiều nghĩa trang rộn ràng tiếng thở 
  Cho vần thơ yêu cất cánh hồi sinh 
  Nhưng trái tim em đã khép cổng tình 
  Nên cây lá đứng bên đường chết lặng 
    
  Sao em không là mùa xuân rực nắng 
  Cho bóng yêu thương hiển hiện bên đồi 
  Cho hồn anh bay cơn gió bồi hồi 
  Nhẹ thoáng rung lên một bài thơ mới? 
  
        EM LÀ SUY NGHĨ CỦA ANH 
        Nếu anh nghĩ em là xuân lộng gió 
  Ánh mây hiền sẽ vương vít con tim 
  Sáng bình yên không gợn chút ưu phiền 
  Sẽ mỉm cười bên nét duyên tình ái.       Nếu anh nghĩ em là xuân khắc khoải  
  Nghĩa trang sầu lạc lõng mất thơ nhau 
  Buổi sáng nay thản nhiên sẽ rất đau 
  Vì cỏ phủ mộ hoang sầu nhân thế.        Nếu anh nghĩ cõi lòng em dâu bể 
  Sóng ba đào vùi lấp chốn yêu đương  
  Cơn gió kia cũng một chút vô thường 
  Thì buổi sáng cũng rồi trôi lạc lõng.        Nếu anh nghĩ tuổi xuân hồng xao động  
  Câu thơ tình gió lộng sáng hôm nay  
  Ly cà phê bỗng đượm chút men say  
  Hồn chợt tỉnh giữa guồng quay công việc.        Chỉ thế thôi là hồn thơ anh biết  
  Và thế thôi là dấu khuyết đợi mong  
  Hãy thơ đi như tiếng nguyện ở lòng  
  Và mỗi ngày mỗi mùa xuân thêm mới.    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: trieuam 
   
  EM LÀ SUY NGHĨ CỦA ANH 
  
    
  Nếu anh nghĩ em là xuân lộng gió 
  Ánh mây hiền sẽ vương vít con tim 
  Sáng bình yên không gợn chút ưu phiền 
  Sẽ mỉm cười bên nét duyên tình ái. 
    
  Nếu anh nghĩ em là xuân khắc khoải  
  Nghĩa trang sầu lạc lõng mất thơ nhau 
  Buổi sáng nay thản nhiên sẽ rất đau 
  Vì cỏ phủ mộ hoang sầu nhân thế.  
    
  Nếu anh nghĩ cõi lòng em dâu bể 
  Sóng ba đào vùi lấp chốn yêu đương  
  Cơn gió kia cũng một chút vô thường 
  Thì buổi sáng cũng rồi trôi lạc lõng.  
    
  Nếu anh nghĩ tuổi xuân hồng xao động  
  Câu thơ tình gió lộng sáng hôm nay  
  Ly cà phê bỗng đượm chút men say  
  Hồn chợt tỉnh giữa guồng quay công việc.  
    
  Chỉ thế thôi là hồn thơ anh biết  
  Và thế thôi là dấu khuyết đợi mong  
  Hãy thơ đi như tiếng nguyện ở lòng  
  Và mỗi ngày mỗi mùa xuân thêm mới. 
  
        Nhìn Ngày Đi Vô Vọng       Em không chỉ là suy nghĩ của anh 
  Mà còn là trái tim nhỏ hiền lành 
  Của mùa xuân anh mong chờ khắc khoải 
  Giữa cuộc đời như sương khói mong manh       Em không chỉ là cơn gió mùa xuân 
  Thổi xuống đây thêm một chút tình trần 
  Mà còn là trận bão qua ngày tháng 
  Làm hư hao đời sống trái tim hoang       Em không chỉ là giọt rượu nồng say 
  Làm ngã nghiêng linh hồn nhỏ sáng nay 
  Mà còn là dòng trăm năm cuồng lũ 
  Cuốn tình anh vào vực thẳm lưu đày       Chỉ thế thôi là héo hắt ngày vui   Giấc mơ xuân cũng rũ xuống ngậm ngùi  
  Anh ngồi đó nhìn ngày đi vô vọng 
  Thấy bài thơ dâng nỗi nhớ dập vùi    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
   
  Nhìn Ngày Đi Vô Vọng 
    
  Em không chỉ là suy nghĩ của anh 
  Mà còn là trái tim nhỏ hiền lành 
  Của mùa xuân anh mong chờ khắc khoải 
  Giữa cuộc đời như sương khói mong manh 
    
  Em không chỉ là cơn gió mùa xuân 
  Thổi xuống đây thêm một chút tình trần 
  Mà còn là trận bão qua ngày tháng 
  Làm hư hao đời sống trái tim hoang 
    
  Em không chỉ là giọt rượu nồng say 
  Làm ngã nghiêng linh hồn nhỏ sáng nay 
  Mà còn là dòng trăm năm cuồng lũ 
  Cuốn tình anh vào vực thẳm lưu đày 
    
  Chỉ thế thôi là héo hắt ngày vui 
  Giấc mơ xuân cũng rũ xuống ngậm ngùi  
  Anh ngồi đó nhìn ngày đi vô vọng 
  Thấy bài thơ dâng nỗi nhớ dập vùi 
  
        VẬN ĐỘNG ĐI ANH 
 
Mùa xuân đến mang trái ngọt thơm lành  
  Hương hoa cỏ tràn căng đầy nhựa sống  
  Sao ngồi yên để ưu tư trống rỗng  
  Trói chặt mình vào giấc mộng cô đơn. 
 
Hãy bước đi về một phía giang sơn  
  Cánh nhạn bay non nước dịu mát hồn  
  Anh hãy thở những ngày xuân căng mộng  
  Để tuổi buồn theo gió lộng bay đi. 
 
Hãy bắt lấy cả bầu trời cao rộng  
  Dẫm chân đi trên mặt đất khát khao  
  Để con tim nghe tiếng hát ngọt ngào  
  Của mùa xuân dạt dào bên khung cửa. 
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: trieuam 
   
   
   
  VẬN ĐỘNG ĐI ANH 
 
Mùa xuân đến mang trái ngọt thơm lành  
  Hương hoa cỏ tràn căng đầy nhựa sống  
  Sao ngồi yên để ưu tư trống rỗng  
  Trói chặt mình vào giấc mộng cô đơn. 
 
Hãy bước đi về một phía giang sơn  
  Cánh nhạn bay non nước dịu mát hồn  
  Anh hãy thở những ngày xuân căng mộng  
  Để tuổi buồn theo gió lộng bay đi. 
 
Hãy bắt lấy cả bầu trời cao rộng  
  Dẫm chân đi trên mặt đất khát khao  
  Để con tim nghe tiếng hát ngọt ngào  
  Của mùa xuân dạt dào bên khung cửa. 
 
  
       Về Với Hư Không       Một buổi sớm anh mang tình lên núi   Nhìn xuống đời cho biết tuổi dòng sông   Dòng sông dài đưa tiếng hát mênh mông   Vào tận ngõ trái tim mùa đông lạnh       Từng nốt nhạc rơi trong ngày cô quạnh   Cho cây rừng xao xuyến với tình xuân   Đường anh đi vương nắng nhẹ bâng khuâng   Thơ đã mọc đôi hàng xanh giao hưởng       Rồi một sớm dừng bên bờ mộng tưởng   Gọi người tình ngồi xuống nghỉ đôi chân   Tình trong thơ anh cứ ngỡ thật gần   Nhưng em vẫn là tình xa muôn thuở       Hỡi tình nhân chưa một lần gặp gỡ   Trong thơ em dang dở đã ươm mầm   Tiếng hát nào là một thoáng dư âm   Sẽ ở lại cùng anh trăm năm nữa       Từ một sớm thơ em là ngọn lửa   Lửa tình yêu sưởi ấm một mùa đông   Rồi một ngày thơ bỗng hóa dòng sông   Trôi biền biệt về hư không mờ mịt 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2008 19:43:22 bởi dohuhong >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
   
  Về Với Hư Không 
    
  Một buổi sớm anh mang tình lên núi 
  Nhìn xuống đời cho biết tuổi dòng sông 
  Dòng sông dài đưa tiếng hát mênh mông 
  Vào tận ngõ trái tim mùa đông lạnh 
    
  Từng nốt nhạc rơi trong ngày cô quạnh 
  Cho cây rừng xao xuyến với tình xuân 
  Đường anh đi vương nắng nhẹ bâng khuâng 
  Thơ đã mọc đôi hàng xanh giao hưởng 
    
  Rồi một sớm dừng bên bờ mộng tưởng 
  Gọi người tình ngồi xuống nghỉ đôi chân 
  Tình trong thơ anh cứ ngỡ thật gần 
  Nhưng em vẫn là tình xa muôn thuở 
    
  Hỡi tình nhân chưa một lần gặp gỡ 
  Trong thơ em dang dở đã ươm mầm 
  Tiếng hát nào là một thoáng dư âm 
  Sẽ ở lại cùng anh trăm năm nữa 
    
  Từ một sớm thơ em là ngọn lửa 
  Lửa tình yêu sưởi ấm một mùa đông 
  Rồi một ngày thơ bỗng hóa dòng sông 
  Trôi biền biệt về hư không mờ mịt 
  
       THƠ VÔ NGÔN 
    Thơ vô ngôn câu tình không bến đợi  
  Tiếng sóng trầm biển trỗi khúc không lời  
  Mặt trời tím vỡ tung bờ hối tiếc  
  Cánh chim buồn còn thê thiết trời đông.        Đỉnh non cao áng mây chẳng kịp hồng  
  Khúc tiêu sầu gió còn lộng phong ba 
  Mây chợt xám để trời rung u khúc  
  Xoáy tình người vào thao thức dốc nghiêng.        Nỗi niềm riêng còn gieo tiếng oán đền  
  Dội hư không tiếng xích xiềng tâm tưởng  
  Thơ vô ngôn thay cho lời tán thưởng  
  Trôi khúc chiều - giao hưởng của mùa đông.        
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2008 09:19:42 bởi trieuam >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
 Trích đoạn: trieuam 
   
  THƠ VÔ NGÔN 
  
  Thơ vô ngôn câu tình không bến đợi  
  Tiếng sóng trầm biển trỗi khúc không lời  
  Mặt trời tím vỡ tung bờ hối tiếc  
  Cánh chim buồn còn thê thiết trời đông.  
    
  Đỉnh non cao áng mây chẳng kịp hồng  
  Khúc tiêu sầu gió còn lộng phong ba 
  Mây chợt xám để trời rung u khúc  
  Xoáy tình người vào thao thức dốc nghiêng.  
    
  Nỗi niềm riêng còn gieo tiếng oán đền  
  Dội hư không tiếng xích xiềng tâm tưởng  
  Thơ vô ngôn thay cho lời tán thưởng  
  Trôi khúc chiều - giao hưởng của mùa đông.
           Em Như Tinh Cầu Xa Lạ       Khi anh thức, bên kia em đã ngủ 
  Anh cùng thơ đi lạc giữa hoang vu 
  Đường sáng nay chợt giăng phủ mây mù 
  Trời đất rộng mang cơn buồn thăm thẳm       Ngày lên núi thấy đời xa vạn dặm 
  Suối hồn nhiên trôi mãi một dòng tình 
  Mặt trời lên sao chẳng có bình minh? 
  Chỉ có gió về xôn xao nỗi nhớ       Em vào mộng gặp mùa xuân bỡ ngỡ 
  Anh bên đây còn leo dốc cuộc đời 
  Cùng thơ tình anh ngồi xuống nghỉ ngơi 
  Cho nhẹ bớt trái tim đầy yêu dấu       Thơ vô ngôn có niềm riêng chôn giấu 
  Bao vấn vương theo từng nét chữ rời 
  Mùa đông còn làm sương khói chơi vơi 
  Cho vũ trụ giăng lên màn hư ảo       Ngày lặng êm mà anh nghe giông bão 
  Đi qua đời làm sỏi đá hư hao 
  Tình đã chìm trong ngày tháng chiêm bao 
  Em bên ấy như tinh cầu xa lạ        r    
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2008 15:52:12 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
   
    
  Em Như Tinh Cầu Xa Lạ 
    
  Khi anh thức, bên kia em đã ngủ 
  Anh cùng thơ đi lạc giữa hoang vu 
  Đường sáng nay chợt giăng phủ mây mù 
  Trời đất rộng mang cơn buồn thăm thẳm 
    
  Ngày lên núi thấy đời xa vạn dặm 
  Suối hồn nhiên trôi mãi một dòng tình 
  Mặt trời lên sao chẳng có bình minh? 
  Chỉ có gió về xôn xao nỗi nhớ 
    
  Em vào mộng gặp mùa xuân bở ngỡ 
  Anh bên đây còn leo dốc cuộc đời 
  Cùng thơ tình anh ngồi xuống nghỉ ngơi 
  Cho nhẹ bớt trái tim đầy yêu dấu 
    
  Thơ vô ngôn có niềm riêng chôn giấu 
  Bao vấn vương theo từng nét chữ rời 
  Mùa đông còn làm sương khói chơi vơi 
  Cho vũ trụ giăng lên màn hư ảo 
    
  Ngày lặng êm mà anh nghe giông bão 
  Đi qua đời làm sỏi đá hư hao 
  Tình đã chìm trong ngày tháng chiêm bao 
  Em bên ấy như tinh cầu xa lạ 
  
       TÌNH THƠ KHÔNG TUỔI 
    Xuân năm nay hay trăm ngàn năm trước  
  Cũng dạt dào thi tứ gởi nhân gian  
  Nên cổ tích vẫn còn cầu Ô Thước  
  Có mối tình Chức Nữ đợi Ngưu Lang.        Ngân Hà trôi những giấc mộng lang thang  
  Và thắp sáng cho đêm người yên giấc  
  Dẫu cuộc đời vẫn còn nhiều tất bật  
  Thơ vẫn còn mải miết chuyện đa đoan.        Người lên núi kéo câu thơ đài trang  
  Thả vào gió dãi mây vàng hạnh ngộ 
  Dốc tình sâu sương mù kia giăng phủ  
  Huyền ảo đời một tình sử hôm nay.        Ngày vẫn trôi vào từng chút men cay  
  Giòng suối nhỏ vẫn đó đây rong ruổi  
  Trả cuộc đời mối tình không có tuổi  
  Vào vệt chiều một ráng đỏ chia hai.        r    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2008 15:50:45 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: trieuam 
   
  TÌNH THƠ KHÔNG TUỔI 
  
  Xuân năm nay hay trăm ngàn năm trước  
  Cũng dạt dào thi tứ gởi nhân gian  
  Nên cổ tích vẫn còn cầu Ô Thước  
  Có mối tình Chức Nữ đợi Ngưu Lang.  
    
  Ngân Hà trôi những giấc mộng lang thang  
  Và thắp sáng cho đêm người yên giấc  
  Dẫu cuộc đời vẫn còn nhiều tất bật  
  Thơ vẫn còn mải miết chuyện đa đoan.  
    
  Người lên núi kéo câu thơ đài trang  
  Thả vào gió dãi mây vàng hạnh ngộ 
  Dốc tình sâu sương mù kia giăng phủ  
  Huyền ảo đời một tình sử hôm nay.  
    
  Ngày vẫn trôi vào từng chút men cay  
  Giòng suối nhỏ vẫn đó đây rong ruổi  
  Trả cuộc đời mối tình không có tuổi  
  Vào vệt chiều một ráng đỏ chia hai.  
  
       Con Suối Hồn Nhiên      Trước mặt anh có tình thơ đón đợi 
  Trong tâm tư một biên giới nối dài 
  Như vệt chiều một ráng đỏ chia hai 
  Em, con suối, vẫn hồn nhiên qua đó 
    
  Nỗi niềm riêng chưa một lần mở ngõ   Bởi cuộc đời còn dựng núi cheo leo 
  Và cơn buồn ngày tháng cứ trôi theo 
  Như chiếc bóng trên đường trần mờ mịt 
    
  Em bên ấy nhớ mùa xuân cổ tích 
  Những người tình mòn mỏi với thời gian 
  Tình trăm năm còn bay mãi ngút ngàn 
  Như tiếng hát lửng lơ đêm huyền diệu 
    
  Anh vẫn đi trong ngày không nắng chiếu 
  Mang trái tim băng giá của mùa đông 
  Gửi vào thơ thêm những giọt rượu nồng 
  Cho ngây ngất chút tình thơ không tuổi 
    
  Những ngày vui đã lên đường dong ruổi 
  Thơ chỉ là dòng phiền muộn miên man 
  Thành dung nham tràn ngập cả non ngàn 
  Cho con suối vương mang sầu vạn cổ        r    
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2008 15:47:18 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
   
  Con Suối Hồn Nhiên 
   
  Trước mặt anh có tình thơ đón đợi 
  Trong tâm tư một biên giới nối dài 
  Như vệt chiều một ráng đỏ chia hai 
  Em, con suối, vẫn hồn nhiên qua đó 
    
  Nỗi niềm riêng chưa một lần mở ngõ 
  Bởi cuộc đời còn dựng núi cheo leo 
  Và cơn buồn ngày tháng cứ trôi theo 
  Như chiếc bóng trên đường trần mờ mịt 
    
  Em bên ấy nhớ mùa xuân cổ tích 
  Những người tình mòn mỏi với thời gian 
  Tình trăm năm còn bay mãi ngút ngàn 
  Như tiếng hát lửng lơ đêm huyền diệu 
    
  Anh vẫn đi trong ngày không nắng chiếu 
  Mang trái tim băng giá của mùa đông 
  Gửi vào thơ thêm những giọt rượu nồng 
  Cho ngây ngất chút tình thơ không tuổi 
    
  Những ngày vui đã lên đường dong ruổi 
  Thơ chỉ là dòng phiền muộn miên man 
  Thành dung nham tràn ngập cả non ngàn 
  Cho con suối vương mang sầu vạn cổ 
  
       ĐỈNH SẦU TUYẾT PHỦ       Nơi chốn xa vẫn mịt mờ tuyết phủ  
  Đỉnh núi cao ủ rũ giãi tuyết buồn  
  Hơi lạnh giá vẫn từng luồng thổi mạnh  
  Hất cẳng người xuống vực thẳm trầm luân.        Dẫu thế gian muôn vạn nẻo đường trần  
  Xuân nồng nàn xoáy lên từnghơi thở  
  Hạ nơi nào cháy vỡ buổi ái ân  
  Thu nơi nào còn đó chút bâng khuâng        Ở nơi đây vẫn trụi trần Đông giá    Người bước đi giữa bốn bề gió cả  
  Ngắm đời mình hỉ xả giữa trời cao  
  Để đỉnh núi vẫn tuôn trào mạch sống.        Dẫu đàng xa thế cuộc nào biến động  
  Chốn phong ba đang giày xéo dương trần 
  Giữa trời cao mặc niệm chút thiên ân  
  Và mãi mãi đỉnh sầu giăng tuyết phủ          
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2008 05:54:11 bởi trieuam >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
  Con Suối Hồn Nhiên 
   
  Trước mặt anh có tình thơ đón đợi 
  Trong tâm tư một biên giới nối dài 
  Như vệt chiều một ráng đỏ chia hai 
  Em, con suối, vẫn hồn nhiên qua đó 
    
  Nỗi niềm riêng chưa một lần mở ngõ 
  Bởi cuộc đời còn dựng núi cheo leo 
  Và cơn buồn ngày tháng cứ trôi theo 
  Như chiếc bóng trên đường trần mờ mịt 
    
  Em bên ấy nhớ mùa xuân cổ tích 
  Những người tình mòn mỏi với thời gian 
  Tình trăm năm còn bay mãi ngút ngàn 
  Như tiếng hát lửng lơ đêm huyền diệu 
    
  Anh vẫn đi trong ngày không nắng chiếu 
  Mang trái tim băng giá của mùa đông 
  Gửi vào thơ thêm những giọt rượu nồng 
  Cho ngây ngất chút tình thơ không tuổi 
    
  Những ngày vui đã lên đường rong ruổi 
  Thơ chỉ là dòng phiền muộn miên man 
  Thành dung nham tràn ngập cả non ngàn 
  Cho con suối vương mang sầu vạn cổ 
  
       Chào chú DHH, 
  Bấy lâu nay mải mê dong ruổi , hôm nay mới mọc lại ít tóc nên cháu đành mạo muội  "bứt tóc" họa thơ cùng chú nữa nè.  Chúc chú một năm mới an bình, hạnh phúc, và ý thơ tuôn chảy bất tận nha chú. 
  Huc         
Suối Lòng Reo Vui       Anh đã biết tình thơ đang chờ đợi   Sao vẫn còn do dự chặng đường dài    Có phải vì sông núi đã chia hai   Nên con suối đời em còn ở đó        Đừng chôn giấu niềm riêng ngoài cửa ngõ   Hãy mở lòng ươm hy vọng cheo leo   Dù chút mầm cũng đủ để mang theo   Cho ấm hồn trong bóng đêm mờ mịt       Em vẫn nhớ mùa xuân xưa cổ tích   Anh bên em quên hết cả không gian   Tình thiên thu đẹp tựa gió mây ngàn    Đêm huyền thoại vang lời ca kỳ diệu        Em vẫn mơ một ngày mai nắng chiếu   Anh sẽ về xua giá lạnh trời đông   Giọt rượu thơm ấm trên cánh môi nồng   Hòa tan chảy thành tình yêu ngàn tuổi       Anh và em sẽ cùng nhau rong ruổi   Ngắm trời xanh vùi lấp những miên man   Xây tình thơ trên dấu ái ngút ngàn   Suối lòng em reo vui tình vạn cổ      
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2008 04:37:18 bởi Hạ Uyên Chi >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: Hạ Uyên Chi 
   
   
  Chào chú DHH, 
  Bấy lâu nay mải mê dong ruổi , hôm nay mới mọc lại ít tóc nên cháu đành mạo muội  "bứt tóc" họa thơ cùng chú nữa nè.  Chúc chú một năm mới an bình, hạnh phúc, và ý thơ tuôn chảy bất tận nha chú. 
  Huc 
   
   
  Suối Lòng Reo Vui 
    
  Anh đã biết tình thơ đang chờ đợi 
  Sao vẫn còn do dự chặng đường dài  
  Có phải vì sông núi đã chia hai 
  Nên con suối đời em còn ở đó  
    
  Đừng chôn giấu niềm riêng ngoài cửa ngõ 
  Hãy mở lòng ươm hy vọng cheo leo 
  Dù chút mầm cũng đủ để mang theo 
  Cho ấm hồn trong bóng đêm mờ mịt 
    
  Em vẫn nhớ mùa xuân xưa cổ tích 
  Anh bên em quên hết cả không gian 
  Tình thiên thu đẹp tựa gió mây ngàn  
  Đêm huyền thoại vang lời ca kỳ diệu  
    
  Em vẫn mơ một ngày mai nắng chiếu 
  Anh sẽ về xua giá lạnh trời đông 
  Giọt rượu thơm ấm trên cánh môi nồng 
  Hòa tan chảy thành tình yêu ngàn tuổi 
    
  Anh và em sẽ cùng nhau dong ruổi 
  Ngắm trời xanh vùi lấp những miên man 
  Xây tình thơ trên dấu ái ngút ngàn 
  Suối lòng em reo vui tình vạn cổ  
    
  
        Cám ơn bài thơ họa tuyệt vời của HUC. Chúc HUC và gia đình những ngày cuối tuần thật hạnh phúc.     
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Chân Dung Nỗi Buồn       Sáng thức dậy bước ra từ cơn mộng   Gặp lại ta thân tiền sử bơ vơ   Đã luân hồi vì vương vấn hồn thơ   Và hạnh phúc biết mình còn đang sống       Nhân ảnh đó lờ mờ trong gương rộng   Trán mênh mông đường địa chấn hằn sâu   Bởi tình người làm rạn vỡ tim nhau   Cho thương nhớ xuôi dòng đi ra biển       Trong đôi mắt bóng hoàng hôn ẩn hiện   Kỷ niệm buồn hun hút dấu trăm năm   Làn môi khô còn vướng nốt nhạc trầm   Gọi khúc hát không lời về nguyên thủy       Da xanh xao từng đêm dài mộng mị   Vùng tóc thưa những nguồn cội rối bời   Ân tình nào đã lệch một đường ngôi   Râu bỗng mọc rừng tương tư buổi sáng       Trái tim nhỏ soi gương cùng ngày tháng   Chợt nhận ra dòng máu cạn yêu thương   Thuở hồng hoang ta đánh mất thiên đường   Giờ còn lại chân dung buồn hư ảo 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2008 18:40:34 bởi dohuhong >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Tình Yêu Trong Thơ       Người trong thơ cũng là người trong mộng 
  Anh yêu thơ nên cũng vội yêu người 
  Bởi cuộc đời ngắn ngủi quá đi thôi 
  Xin đừng trách sao anh yêu vội vã 
   
  Em nên hiểu đường tình trăm vạn ngả 
  Có ngả nào không đến chỗ phân ly 
  Hãy yêu nhau đừng để lỡ xuân thì 
  Dù tình yêu chỉ trong vần thơ nhỏ    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              [DELETED]    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2008 04:44:03 bởi trieuam >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: dohuhong 
   
  Tình Yêu Trong Thơ 
    
  
Người trong thơ cũng là người trong mộng 
  Anh yêu thơ nên cũng vội yêu người 
  Bởi cuộc đời ngắn ngủi quá đi thôi 
  Xin đừng trách sao anh yêu vội vã 
   
  Em nên hiểu đường tình trăm vạn ngả 
  Có ngả nào không đến chỗ phân ly 
  Hãy yêu nhau đừng để lỡ xuân thì 
  Dù tình yêu chỉ trong vần thơ nhỏ 
          MỘT SỚM MAI
    Trót yêu thơ xin chớ vội yêu người  
  Bởi cuộc đời ngắn ngủi quá đi thôi  
  Người hốt hoảng ôm ghì mình mộng ảo  
  Yêu vội vàng để trơ tráo một giấc mơ.       Vốn dĩ biết tình đi chẳng đợi chờ  
  Chỉ biệt ly là mặc nhiên hồi kết  
  Nài nỉ chi lời nồng nàn thống thiết  
  Vần thơ yêu bất diệt để gạt đời.      Người ôm dao khắc nụ cười trơ khấc  
  Trán in hằn đường địa chấn nông sâu  
  Đôi mắt nâu nay đã nhuốm vệt sầu  
  Hoàng hôn chết, nghẹn đau trong tiếng nấc.       Đêm hôm qua sao người không an giấc  
  Ân tình nào nhức nhối một đường ngôi  
  Bàn tay chưa níu được một góc trời  
  Đã đánh mất một niềm riêng ảo ảnh.       Sáng hôm nay đôi hốc tình ráo hoảnh  
  Làn da xanh run rẩy khúc nhạc buồn  
  Môi nào khô để tình ý yêu thưong  
  Trôi thê thiết giữa thiên đường lạnh lẽo.      Triều Âm   Jan. 21st 2008 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2008 04:48:16 bởi trieuam >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  2 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: