Cành Hồng Cho Nhau
Yêu thơ anh, thôi đừng yêu anh nhé
Bởi trong anh mùa xuân đã về chiều
Tình nồng nàn còn lại chẳng bao nhiêu
Đường hạnh phúc chưa đi chân đã mỏi
Từ tiền kiếp lời trăm năm đã gọi
Đến bây giờ thành gió thoảng hư vô
Xin gọi em người tình nhỏ trong thơ
Khi trên phố Ngày Tình Nhân vừa đến
Trong thơ anh có cuộc tình không hẹn
Anh yêu người bằng nửa trái tim đau
Tình hồn nhiên không có phút khởi đầu
Tình tha thiết không có giờ chấm dứt
Trong thơ anh có nghìn đêm thao thức
Anh yêu người từ kiếp trước xa xăm
Yêu hôm nay và cho đến trăm năm
Tình yêu đó thành dòng thơ lận đận
Em đã đến giữa mùa xuân bất tận
Bước vào thơ làm cơn gió lao xao
Cho anh còn một sớm nhớ thương nhau
Khi ngày tháng vội lên đường thiên lý
Hãy yêu thơ như yêu người tri kỷ
Cho một ngày được sống với tình nhân
Cành hồng nào trao gửi chút bâng khuâng
Về bên ấy trời tháng hai rực nắng
LỄ TÌNH NHÂN CỦA CHÚNG TA
Trời tháng hai, ngày Tình Nhân trọn vẹn
Vần em gieo có sắc thắm nụ hồng
Nghe trúc trắc một đôi câu bẽn lẽn
Tim ấm nồng bên lối hẹn yêu thương.
Ta yêu thơ, yêu cả chốn vô thường
Nên ta hiểu cả con đường lên núi
lẫn lối về giòng suối nhỏ dịu êm
Và vẫn thấy bóng chiều nghiêng. Đẹp lắm!
Ngày tháng hai giòng thơ tình tươi thắm
Gửi chúng nhân để khua khoắng lời tình
Để thế gian thêm dấu ái lung linh
Và hơi ấm kéo lòng mình gần lại.
Tình theo thơ kéo trăm năm dài mãi
Sắc xuân hồng khéo trải cả năm châu
Tình trong thơ chẳng có hạt mưa ngâu
Bởi vần gieo - ta gặp nhau tâm tưởng.