Mặt đất khát khao những vần thơ  
   
  Ta cùng em soi tinh cầu đốt lửa  
  Cõi hồng hoang lơ lửng giữa địa đàng  
  Tìm trao em khao khát giấc mộng hoang  
  Với tay với... muôn vì sao lấp lánh  
   
  Ta và em thả hồn rơi trăm mảnh  
  Khát khao thơ ẩn ngữ khách hồng trần  
  Tay đan tay bay lượn cõi phù vân  
  Tô màu sắc lên những tầng mây xám  
   
  Mặc thế nhân gieo hạt mầm buồn thảm  
  Đất gieo hoa kết trái mộng hồng đào  
  Phơi thênh thang mộng ảo ngắm trăng sao  
  Yêu chân giả ôm thi tao ngồi khóc  
   
  Phơi lòng đêm tách hương từng sợi tóc  
  Mai đem về lăn lốc gọi ngọt ngào  
  Đất run lên làm biển sóng ba đào  
  Thơ tung toé giọt máu đào ươm mộng  
   
  Những vần thơ bay cao trời lồng lộng  
  Hạt tinh anh buông thõng dạo cung đàn  
  Ta đưa nhau về thế giới mơ hoang  
  Đầm đìa lệ một cuộc tàn ảo tưởng  
   
  Ta cho em triệu câu thơ âm hưởng  
  Cuộc phiêu linh trên muôn hướng tụ hình  
  Lữa tình thơ chảy nham thạch băng trinh  
  Căng mạch đất những cực hình nhung nhớ  
   
  Ở nơi này hoang mang niềm trăn trở  
  Những hạt thơ mầu mở đất nuôi tình  
  Ở nơi này căng thịt da thống khổ  
  Mặt đất còn khao khát gọi tâm linh  
   
  Trần Hồng Châu  
  
Tình Muộn  
     
  Tình yêu đó vô tình như viên đạn  
  Xuyên vào tim muôn kiếp vẫn còn đau  
  Dòng máu loang thành tình sử ngọt ngào  
  Sẽ thấm ướt ngàn trang thơ diễm tuyệt  
   
  Tình yêu đó là một chiều bão tuyết  
  Phủ xuống đời cho lạnh giá trăm năm  
  Nơi vết thương còn sâu dấu tình trầm  
  Chờ hư nát với tháng ngày lặng lẽ  
   
  Tình yêu đó là chuyến xe đến trễ  
  Tượng đá buồn ngồi đợi cuối sân ga  
  Có nhớ không một đời sống thật thà  
  Đang rơi rớt từng ngày xuân xuống mộ  
   
  Tình yêu đó là quanh co tuyệt lộ  
  Chuyến xe về vừa cạn hết tâm tư  
  Trong hư không như có tiếng tạ từ  
  Rót khe khẽ vào trời thơ phiền muộn  
   
  
 
Dòng Thơ Gửi Chốn Hư Không  
   
  Cuối tháng hai có khung trời nhạt nắng  
  Con kén sầu nằm đợi bóng mùa xuân  
  Đường phố đông dòng xe cộ trầm luân  
  Chân lên xuống cuối ngày nghe mỏi mệt  
   
  Đêm về thấy một vầng trăng chênh chếch  
  Soi ngang hồn cho sáng những suy tư  
  Gửi hư không dòng mật ngọt ngôn từ  
  Vừa tuôn chảy thành bài thơ phiêu lãng  
   
  Đất đã gọi côn trùng về đợi sáng  
  Cho màn đêm khép lại nỗi niềm riêng  
  Ngày dâng hương trong làn gió bình yên  
  Cho sống lại những hồn thơ đã khuất 
  
    
  Đỗ Hồng