Mặt Đất Khát Khao
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 18 của 60 trang, bài viết từ 256 đến 270 trên tổng số 894 bài trong đề mục
trieuam 16.02.2008 07:34:24 (permalink)
0

Vô Tận

Rồi một sớm thả tình bay theo gió
Chân em vui bước xuống giữa đường thơ
Gặp lại nhau trong hạnh phúc không ngờ
Cho sỏi đá một ngày yêu nhau nữa

Em ngồi xuống xem niềm tin sấp ngửa
Bàn tay hồng in dấu chỉ duyên may
Cho niềm vui nối tiếp tháng năm dài
Và muôn thuở em là vần thơ nhỏ

Em có hiểu lời chim kêu trước ngõ
Khúc tự tình từ muôn kiếp còn vang
Bên dòng đời, mùa xuân mới về ngang
Anh ghé lại cho xôn xao ngày tháng

Gió đã gọi ngày đi trong ánh sáng
Cùng với thơ, ta vào cuộc viễn du
Sẽ đưa em qua vũ trụ mịt mù
Rồi dừng bước giữa hành tinh xa lạ

Về nơi ấy, không thời gian vội vã
Chung quanh ta, mùa xuân sẽ triền miên
Cho cỏ cây thôi vướng tuổi ưu phiền
Bài thơ đó sẽ dài thêm vô tận

 
SÁNG -TỐI
 
Em đứng giữa một tinh cầu xa lạ
Ngày và đêm phút hội tụ bất ngờ
Đời bão tố chìm dưới những trang thơ
Và mùa xuân là niềm vui biển cả.

 
Ở nơi ấy thời gian không vội vã
Chỉ tình yêu bốc hỏa giữa ưu phiền
Đời vô tận trong tình ái du miên
Phút cuồng say in lời nguyền thả gió.

 
Dưới chân thơ sỏi đá cần nhau nữa
Nên tim hồng khắc thật rõ tình nhau
Thời gian ngưng chẳng hối hả đi đâu
Để tĩnh lặng đôi vần thơ Tối - Sáng.

 
 
 
 
Đỗ Hồng 19.02.2008 00:05:24 (permalink)
0

Trích đoạn: trieuam

SÁNG -TỐI
 
Em đứng giữa một tinh cầu xa lạ
Ngày và đêm phút hội tụ bất ngờ
Đời bão tố chìm dưới những trang thơ
Và mùa xuân là niềm vui biển cả.

 
Ở nơi ấy thời gian không vội vã
Chỉ tình yêu bốc hỏa giữa ưu phiền
Đời vô tận trong tình ái du miên
Phút cuồng say in lời nguyền thả gió.

 
Dưới chân thơ sỏi đá cần nhau nữa
Nên tim hồng khắc thật rõ tình nhau
Thời gian ngưng chẳng hối hả đi đâu
Để tĩnh lặng đôi vần thơ Tối - Sáng. 

 
 


Hồn Thơ Liêu Trai

Làn hơi nhẹ thổi vào đêm mầu nhiệm
Dựng nên hồn phiêu lãng của vần thơ
Gửi tới em lời tình tự ngẩn ngơ
Từ một thuở hồng hoang ta chưa có

Anh vẫn sống mông lung đời cây cỏ
Nhìn tháng ngày lặng lẽ rủ nhau đi
Từ xa xăm vọng tiếng hát xuân thì
Lênh đênh mãi trên tuổi buồn hiu hắt

Em đâu đó trong chiều đông nắng tắt,
Có thấy hồn thành chiếc lá xanh xao?
Chưa gặp nguời mà lá đã lao đao
Và cứ ngỡ yêu nhau từ lâu lắm

Trời tháng hai chợt mưa rồi chợt nắng
Con sông đầy phiền muộn lẫn niềm vui
Đưa anh qua bờ bến cũ ngậm ngùi
Bao lâu nữa mùa xuân hồng sẽ tới?

Trong trí nhỏ nở ra bài thơ mới
Có linh hồn và có cả trái tim
Thơ ngàn năm anh mòn mỏi đi tìm
Cho một phút xôn xao trời thương nhớ

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2008 11:26:29 bởi Đỗ Hồng >
trieuam 19.02.2008 07:57:00 (permalink)
0

Trích đoạn: Đỗ Hồng

Hồn Thơ Liêu Trai

Làn hơi nhẹ thổi vào đêm mầu nhiệm
Dựng nên hồn phiêu lãng của vần thơ
Gửi tới em lời tình tự ngẩn ngơ
Từ một thuở hồng hoang ta chưa có

Anh vẫn sống mông lung đời cây cỏ
Nhìn tháng ngày lặng lẽ rủ nhau đi
Từ xa xăm vọng tiếng hát xuân thì
Lênh đênh mãi trên tuổi buồn hiu hắt

Em đâu đó trong chiều đông nắng tắt,
Có thấy hồn thành chiếc lá xanh xao?
Chưa gặp nguời mà lá đã lao đao
Và cứ ngỡ yêu nhau từ lâu lắm

Trời tháng hai chợt mưa rồi chợt nắng
Con sông đầy phiền muộn lẫn niềm vui
Đưa anh qua bờ bến cũ ngậm ngùi
Bao lâu nữa mùa xuân hồng sẽ tới?

Trong trí nhỏ nở ra bài thơ mới
Có linh hồn và có cả trái tim
Thơ ngàn năm anh mòn mỏi đi tìm
Cho một phút xôn xao trời thương nhớ



 
CÕI MƠ
 
Đêm hôm qua em có giấc mơ lạ
Trở về thời hồng hoang vắng loài người
Trên đầu kia là một ánh mặt trời
Vòng tay ấm ôm đất cười rạng rỡ.

 
Ở nơi đó vầng trăng không dang dỡ
Không ngập ngừng với biển sóng nôn nao
Và về đêm hương cây trái ngọt ngào
Ru vạn vật thành đào nguyên một cõi.

 
Trên mặt đất con suối như thầm gọi
Hãy đến đây và tắm mát cả cõi trần
Đêm hồng hoang cứ quấn quýt bước chân
Và mãi mãi mùa xuân hồng bất tận

 
Triều Âm
02.19.2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 08:07:51 bởi trieuam >
Đỗ Hồng 20.02.2008 09:24:51 (permalink)
0

Trích đoạn: trieuam

 
CÕI MƠ
 
 
Đêm hôm qua em có giấc mơ lạ
Trở về thời hồng hoang vắng loài người
Trên đầu kia là một ánh mặt trời
Vòng tay ấm ôm đất cười rạng rỡ.

 
Ở nơi đó vầng trăng không dang dỡ
Không ngập ngừng với biển sóng nôn nao
Và về đêm hương cây trái ngọt ngào
Ru vạn vật thành đào nguyên một cõi.

 
Trên mặt đất con suối như thầm gọi
Hãy đến đây và tắm mát cả cõi trần
Đêm hồng hoang cứ quấn quýt bước chân
Và mãi mãi mùa xuân hồng bất tận

 
Triều Âm
02.19.2008

 
Tinh Cầu Tình Ái
 
Ở một nơi không còn đêm cô lẻ
Không có ngày nắng cháy trái tim nhau
Không cáo chung và không có khởi đầu
Ta chỉ có một mùa xuân bất tận
 
Ở một nơi không có tình thù hận
Không muộn phiền và không có đau thương
Không thời gian chia cách giữa tình trường
Ta chỉ có một tình yêu vĩnh cửu
 
Ở một nơi không còn hoa ủ rũ
Không trăng tàn chênh chếch rụng bên sông
Không nghĩa trang ôm nỗi chết vào lòng
Ta chỉ biết sống để yêu nhau mãi
 
Ở một nơi chỉ còn là hiện tại
Không hôm qua và cũng chẳng ngày mai
Không biên cương ngăn cách giấc mơ dài
Anh gọi đó là tinh cầu tình ái
trieuam 21.02.2008 00:21:46 (permalink)
0

Trích đoạn: Đỗ Hồng


Tinh Cầu Tình Ái
 
Ở một nơi không còn đêm cô lẻ
Không có ngày nắng cháy trái tim nhau
Không cáo chung và không có khởi đầu
Ta chỉ có một mùa xuân bất tận
 
Ở một nơi không có tình thù hận
Không muộn phiền và không có đau thương
Không thời gian chia cách giữa tình trường
Ta chỉ có một tình yêu vĩnh cửu
 
Ở một nơi không còn hoa ủ rũ
Không trăng tàn chênh chếch rụng bên sông
Không nghĩa trang ôm nỗi chết vào lòng
Ta chỉ biết sống để yêu nhau mãi
 
Ở một nơi chỉ còn là hiện tại
Không hôm qua và cũng chẳng ngày mai
Không biên cương ngăn cách giấc mơ dài
Anh gọi đó là tinh cầu tình ái

 
THẾ GIỚI CHẲNG CÒN THƠ
 
Ta mãi tìm một tinh cầu tình ái
Quên cuộc đời chẳng mãi mãi bền lâu
Ta cứ mãi tìm một hạt mưa ngâu
Ngày vội vã rơi sầu đêm ảo tưởng.

 
Ta lắng nghe những tâm hồn cộng hưởng
Dìu tay nhau họa xướng cõi dương trần
Lối người qua thắm hương sắc phù vân
Và ảo ảnh phủ trùm trên nhân thế.

 
Đất ôm sông khắc ghi lời minh thệ
Vào hồng hoang kéo trễ cả u tình
Phơi mình ra giữa thênh vắng mông mênh
Và trần trụi ngắm điêu linh dần tối.

 
Cõi hồng hoang đêm lạnh lùng vời vợi
Khi chàng Prometé chưa trộm lửa mang về
Cố sưởi nhau bằng hơi ấm của đê mê
Đêm dài quá, trở thành như vô tận.

 
Đất run lên khóc cho mình mấy bận
Rủ suối thơ đến tận cõi mơ chiều
Có ngờ đâu giờ mới thấy tiêu điều
Đêm không thấy, lấy đâu nhiều thơ nữa?

 
Đời hết thơ chuỗi ngày như lần lữa
Cứ ỳ ra tựa một kiếp sống thừa
Cõi mơ kia lại chẳng một hạt mưa
Cho dịu lại chút lửa yêu cuồng dại.

 
Ở nơi ấy đời sẽ rồi băng hoại
Hủy diệt mình trong đêm tối không thơ
Và ảo mộng cứ chực chờ năm tháng
"Biết bao giờ trời sáng để lại mơ? "

Trần Hồng Châu 21.02.2008 04:14:42 (permalink)
0

Trích đoạn: trieuam

THẾ GIỚI CHẲNG CÒN THƠ

Ta mãi tìm một tinh cầu tình ái
Quên cuộc đời chẳng mãi mãi bền lâu
Ta cứ mãi tìm một hạt mưa ngâu
Ngày vội vã rơi sầu đêm ảo tưởng.


Ta lắng nghe những tâm hồn cộng hưởng
Dìu tay nhau họa xướng cõi dương trần
Lối người qua thắm hương sắc phù vân
Và ảo ảnh phủ trùm trên nhân thế.


Đất ôm sông khắc ghi lời minh thệ
Vào hồng hoang kéo trễ cả u tình
Phơi mình ra giữa thênh vắng mông mênh
Và trần trụi ngắm điêu linh dần tối.


Cõi hồng hoang đêm lạnh lùng vời vợi
Khi chàng Prometé chưa trộm lửa mang về
Cố sưởi nhau bằng hơi ấm của đê mê
Đêm dài quá, trở thành như vô tận.


Đất run lên khóc cho mình mấy bận
Rủ suối thơ đến tận cõi mơ chiều
Có ngờ đâu giờ mới thấy tiêu điều
Đêm không thấy, lấy đâu nhiều thơ nữa?


Đời hết thơ chuỗi ngày như lần lữa
Cứ ỳ ra tựa một kiếp sống thừa
Cõi mơ kia lại chẳng một hạt mưa
Cho dịu lại chút lửa yêu cuồng dại.


Ở nơi ấy đời sẽ rồi băng hoại
Hủy diệt mình trong đêm tối không thơ
Và ảo mộng cứ chực chờ năm tháng
"Biết bao giờ trời sáng để lại mơ? "

Chào Hồng và Triều Âm, lâu quá Châu mới ghé lại nhà xin góp công trồng vài hạt thơ trên mặt đất khát khao nha...

Mặt đất khát khao những vần thơ

Ta cùng em soi tinh cầu đốt lửa
Cõi hồng hoang lơ lửng giữa địa đàng
Tìm trao em khao khát giấc mộng hoang
Với tay với... muôn vì sao lấp lánh

Ta và em thả hồn rơi trăm mảnh
Khát khao thơ ẩn ngữ khách hồng trần
Tay đan tay bay lượn cõi phù vân
Tô màu sắc lên những tầng mây xám

Mặc thế nhân gieo hạt mầm buồn thảm
Đất gieo hoa kết trái mộng hồng đào
Phơi thênh thang mộng ảo ngắm trăng sao
Yêu chân giả ôm thi tao ngồi khóc

Phơi lòng đêm tách hương từng sợi tóc
Mai đem về lăn lốc gọi ngọt ngào
Đất run lên làm biển sóng ba đào
Thơ tung toé giọt máu đào ươm mộng

Những vần thơ bay cao trời lồng lộng
Hạt tinh anh buông thõng dạo cung đàn
Ta đưa nhau về thế giới mơ hoang
Đầm đìa lệ một cuộc tàn ảo tưởng

Ta cho em triệu câu thơ âm hưởng
Cuộc phiêu linh trên muôn hướng tụ hình
Lữa tình thơ chảy nham thạch băng trinh
Căng mạch đất những cực hình nhung nhớ

Ở nơi này hoang mang niềm trăn trở
Những hạt thơ mầu mở đất nuôi tình
Ở nơi này căng thịt da thống khổ
Mặt đất còn khao khát gọi tâm linh

Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2008 04:23:17 bởi Trần Hồng Châu >
Đỗ Hồng 22.02.2008 08:34:48 (permalink)
0

Trích đoạn: Trần Hồng Châu

Chào Hồng và Triều Âm, lâu quá Châu mới ghé lại nhà xin góp công trồng vài hạt thơ trên mặt đất khát khao nha...

Mặt đất khát khao những vần thơ

Ta cùng em soi tinh cầu đốt lửa
Cõi hồng hoang lơ lửng giữa địa đàng
Tìm trao em khao khát giấc mộng hoang
Với tay với... muôn vì sao lấp lánh

Ta và em thả hồn rơi trăm mảnh
Khát khao thơ ẩn ngữ khách hồng trần
Tay đan tay bay lượn cõi phù vân
Tô màu sắc lên những tầng mây xám

Mặc thế nhân gieo hạt mầm buồn thảm
Đất gieo hoa kết trái mộng hồng đào
Phơi thênh thang mộng ảo ngắm trăng sao
Yêu chân giả ôm thi tao ngồi khóc

Phơi lòng đêm tách hương từng sợi tóc
Mai đem về lăn lốc gọi ngọt ngào
Đất run lên làm biển sóng ba đào
Thơ tung toé giọt máu đào ươm mộng

Những vần thơ bay cao trời lồng lộng
Hạt tinh anh buông thõng dạo cung đàn
Ta đưa nhau về thế giới mơ hoang
Đầm đìa lệ một cuộc tàn ảo tưởng

Ta cho em triệu câu thơ âm hưởng
Cuộc phiêu linh trên muôn hướng tụ hình
Lữa tình thơ chảy nham thạch băng trinh
Căng mạch đất những cực hình nhung nhớ

Ở nơi này hoang mang niềm trăn trở
Những hạt thơ mầu mở đất nuôi tình
Ở nơi này căng thịt da thống khổ
Mặt đất còn khao khát gọi tâm linh

Trần Hồng Châu


 
Tình Muộn
 
Tình yêu đó vô tình như viên đạn
Xuyên vào tim muôn kiếp vẫn còn đau
Dòng máu loang thành tình sử ngọt ngào
Sẽ thấm ướt ngàn trang thơ diễm tuyệt

Tình yêu đó là một chiều bão tuyết
Phủ xuống đời cho lạnh giá trăm năm
Nơi vết thương còn sâu dấu tình trầm
Chờ hư nát với tháng ngày lặng lẽ

Tình yêu đó là chuyến xe đến trễ
Tượng đá buồn ngồi đợi cuối sân ga
Có nhớ không một đời sống thật thà
Đang rơi rớt từng ngày xuân xuống mộ

Tình yêu đó là quanh co tuyệt lộ
Chuyến xe về vừa cạn hết tâm tư
Trong hư không như có tiếng tạ từ
Rót khe khẽ vào trời thơ phiền muộn

Đỗ Hồng 22.02.2008 09:28:15 (permalink)
0

Trích đoạn: trieuam


THẾ GIỚI CHẲNG CÒN THƠ
 
Ta mãi tìm một tinh cầu tình ái
Quên cuộc đời chẳng mãi mãi bền lâu
Ta cứ mãi tìm một hạt mưa ngâu
Ngày vội vã rơi sầu đêm ảo tưởng.

 
Ta lắng nghe những tâm hồn cộng hưởng
Dìu tay nhau họa xướng cõi dương trần
Lối người qua thắm hương sắc phù vân
Và ảo ảnh phủ trùm trên nhân thế.

 
Đất ôm sông khắc ghi lời minh thệ
Vào hồng hoang kéo trễ cả u tình
Phơi mình ra giữa thênh vắng mông mênh
Và trần trụi ngắm điêu linh dần tối.

 
Cõi hồng hoang đêm lạnh lùng vời vợi
Khi chàng Prometé chưa trộm lửa mang về
Cố sưởi nhau bằng hơi ấm của đê mê
Đêm dài quá, trở thành như vô tận.

 
Đất run lên khóc cho mình mấy bận
Rủ suối thơ đến tận cõi mơ chiều
Có ngờ đâu giờ mới thấy tiêu điều
Đêm không thấy, lấy đâu nhiều thơ nữa?

 
Đời hết thơ chuỗi ngày như lần lữa
Cứ ỳ ra tựa một kiếp sống thừa
Cõi mơ kia lại chẳng một hạt mưa
Cho dịu lại chút lửa yêu cuồng dại.

 
Ở nơi ấy đời sẽ rồi băng hoại
Hủy diệt mình trong đêm tối không thơ
Và ảo mộng cứ chực chờ năm tháng
"Biết bao giờ trời sáng để lại mơ? "



Dòng Thơ Gửi Chốn Hư Không

Cuối tháng hai có khung trời nhạt nắng
Con kén sầu nằm đợi bóng mùa xuân
Đường phố đông dòng xe cộ trầm luân
Chân lên xuống cuối ngày nghe mỏi mệt

Đêm về thấy một vầng trăng chênh chếch
Soi ngang hồn cho sáng những suy tư
Gửi hư không dòng mật ngọt ngôn từ
Vừa tuôn chảy thành bài thơ phiêu lãng

Đất đã gọi côn trùng về đợi sáng
Cho màn đêm khép lại nỗi niềm riêng
Ngày dâng hương trong làn gió bình yên
Cho sống lại những hồn thơ đã khuất
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2008 20:57:28 bởi Đỗ Hồng >
trieuam 23.02.2008 22:39:25 (permalink)
0

 
 
Mặt đất khát khao những vần thơ

Ta cùng em soi tinh cầu đốt lửa
Cõi hồng hoang lơ lửng giữa địa đàng
Tìm trao em khao khát giấc mộng hoang
Với tay với... muôn vì sao lấp lánh

Ta và em thả hồn rơi trăm mảnh
Khát khao thơ ẩn ngữ khách hồng trần
Tay đan tay bay lượn cõi phù vân
Tô màu sắc lên những tầng mây xám

Mặc thế nhân gieo hạt mầm buồn thảm
Đất gieo hoa kết trái mộng hồng đào
Phơi thênh thang mộng ảo ngắm trăng sao
Yêu chân giả ôm thi tao ngồi khóc

Phơi lòng đêm tách hương từng sợi tóc
Mai đem về lăn lốc gọi ngọt ngào
Đất run lên làm biển sóng ba đào
Thơ tung toé giọt máu đào ươm mộng

Những vần thơ bay cao trời lồng lộng
Hạt tinh anh buông thõng dạo cung đàn
Ta đưa nhau về thế giới mơ hoang
Đầm đìa lệ một cuộc tàn ảo tưởng

Ta cho em triệu câu thơ âm hưởng
Cuộc phiêu linh trên muôn hướng tụ hình
Lữa tình thơ chảy nham thạch băng trinh
Căng mạch đất những cực hình nhung nhớ

Ở nơi này hoang mang niềm trăn trở
Những hạt thơ mầu mở đất nuôi tình
Ở nơi này căng thịt da thống khổ
Mặt đất còn khao khát gọi tâm linh

Trần Hồng Châu

Tình Muộn
 
Tình yêu đó vô tình như viên đạn
Xuyên vào tim muôn kiếp vẫn còn đau
Dòng máu loang thành tình sử ngọt ngào
Sẽ thấm ướt ngàn trang thơ diễm tuyệt

Tình yêu đó là một chiều bão tuyết
Phủ xuống đời cho lạnh giá trăm năm
Nơi vết thương còn sâu dấu tình trầm
Chờ hư nát với tháng ngày lặng lẽ

Tình yêu đó là chuyến xe đến trễ
Tượng đá buồn ngồi đợi cuối sân ga
Có nhớ không một đời sống thật thà
Đang rơi rớt từng ngày xuân xuống mộ

Tình yêu đó là quanh co tuyệt lộ
Chuyến xe về vừa cạn hết tâm tư
Trong hư không như có tiếng tạ từ
Rót khe khẽ vào trời thơ phiền muộn


 
Dòng Thơ Gửi Chốn Hư Không

Cuối tháng hai có khung trời nhạt nắng
Con kén sầu nằm đợi bóng mùa xuân
Đường phố đông dòng xe cộ trầm luân
Chân lên xuống cuối ngày nghe mỏi mệt

Đêm về thấy một vầng trăng chênh chếch
Soi ngang hồn cho sáng những suy tư
Gửi hư không dòng mật ngọt ngôn từ
Vừa tuôn chảy thành bài thơ phiêu lãng

Đất đã gọi côn trùng về đợi sáng
Cho màn đêm khép lại nỗi niềm riêng
Ngày dâng hương trong làn gió bình yên
Cho sống lại những hồn thơ đã khuất
 
 
Đỗ Hồng

 
SÓNG CHIỀU NGỦ YÊN
 
Sóng sẽ trôi, chân trời không bến đợi
Mảnh cầu vồng, còn vắt vẻo sau mưa
Chiều hoàng hôn từng vạt nắng nhấp nhô
Đưa mặt trời lửng lơ bờ hiu quạnh.

 
Chiều không thơ chừng như mặt đất lạnh
Co cụm mình thành dãi núi chạm mây
Làn dư chấn kéo ngàn cây xanh biếc
Trầm mặc nhìn chừng luyến tiếc ngày xuân.

 
Cánh chim chiều đang lượn cánh phân vân
Chao mặt sóng, chạm trầm luân muôn kiếp
Chiều dần buông ánh trăng nằm ngủ thiếp
Ru hồn thơ biêng biếc mặt biển chiều.

 
Triều Âm
02.23.2008
 
MỘT NGÀY BIỂN CẠN
 
Mắc xích thời gian trôi vào từng khớp 
Đất rùng mình nứt toác những thương đau
Uống biển xanh như uống cạn nỗi sầu
Và cẵn cỗi chơ vơ hành tinh lạ. 

 
Trời thê lương cõi mơ đà hóa đá
Vạn hồn thơ đang thiêm thiếp ngủ yên
Bãi đất hoang những nấm mộ không tên
Trải dài khắp giữa bốn bề hoang vắng.

 
Trời khe khắt chẳng còn đâu hạt nắng
Ươm chút mầm cho sự sống nảy sinh
Giòng suối kia đã khô cạn bởi tình
Ôm đất chết trong bình minh xưa cổ.

 
Lòng biển sâu chỉ còn trơ nhánh khổ
Đứng lạnh lùng chẳng lệ nhỏ sầu thương
Chiều quy luật theo vết cắt dần buông
Và đêm tối, những hồn thơ vùng dậy!










.....ôi, ghê! .....




 


Triều Âm
 
02.23.2008
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2008 23:07:32 bởi trieuam >
Trần Hồng Châu 24.02.2008 00:10:24 (permalink)
0
Tình Muộn

Tình yêu đó vô tình như viên đạn
Xuyên vào tim muôn kiếp vẫn còn đau
Dòng máu loang thành tình sử ngọt ngào
Sẽ thấm ướt ngàn trang thơ diễm tuyệt

Tình yêu đó là một chiều bão tuyết
Phủ xuống đời cho lạnh giá trăm năm
Nơi vết thương còn sâu dấu tình trầm
Chờ hư nát với tháng ngày lặng lẽ

Tình yêu đó là chuyến xe đến trễ
Tượng đá buồn ngồi đợi cuối sân ga
Có nhớ không một đời sống thật thà
Đang rơi rớt từng ngày xuân xuống mộ

Tình yêu đó là quanh co tuyệt lộ
Chuyến xe về vừa cạn hết tâm tư
Trong hư không như có tiếng tạ từ
Rót khe khẽ vào trời thơ phiền muộn


Tình ngàn năm

Tình yêu đó ghi vàng son tuổi mộng
Ghi ân đời gieo mặt đất mầm xanh
Cỏ ngàn năm thơm hương đất trong lành
Mọc thương nhớ đề thơ vào bia mộ

Tình yêu đó khoét trái tim loang lổ
Trăm vết thương đau nhói một trần gian
Mảnh trăng khuya thức dậy đón ngỡ ngàng
Sương nhuộm tóc thân tàn vùi chăn gối

Tình yêu đó chưa một lần trăn trối
Tháo giây oan đốt lửa thắp lòng đêm
Ru giông bão thành bờ mộng êm đềm
Khắc lên đá đoạn tình mềm tơ lụa

Tình yêu đó mạch thơm tràn hương lúa
Ngàn năm về mùi áo vẫn đâu đây
Cõi hư không trăm giấc mộng ép đầy
Ta trở lại nghe đọa đày thân xác

Trần Hồng Châu
Trần Hồng Châu 24.02.2008 00:33:02 (permalink)
0
Dòng Thơ Gửi Chốn Hư Không

Cuối tháng hai có khung trời nhạt nắng
Con kén sầu nằm đợi bóng mùa xuân
Đường phố đông dòng xe cộ trầm luân
Chân lên xuống cuối ngày nghe mỏi mệt

Đêm về thấy một vầng trăng chênh chếch
Soi ngang hồn cho sáng những suy tư
Gửi hư không dòng mật ngọt ngôn từ
Vừa tuôn chảy thành bài thơ phiêu lãng

Đất đã gọi côn trùng về đợi sáng
Cho màn đêm khép lại nỗi niềm riêng
Ngày dâng hương trong làn gió bình yên
Cho sống lại những hồn thơ đã khuất

Đỗ Hồng


Em về từ cõi hư không

Em đã về từ hư không trầm lắng
Nghe tháng hai gió cuốn một tàn đông
Nghe buồn than trên trái đất nghiệt dòng
Xe ngựa đổ bên dòng đời hời hợt

Về mang theo dòng thơ trăng mây lướt
Che suy tư từ muôn góc trầm luân
Kéo vầng mây đem lại chút mùa xuân
Ươm mật ngọt lên ngàn hoa tươi thắm

Nghe tình đất như gọi mời ta ngắm
Còn khát khao vòng tay ấm nhân gian
Tìm bài thơ khơi dán lên ánh trăng vàng
Tim lữ khách yêu bình yên ngọn gió

Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2008 00:34:28 bởi Trần Hồng Châu >
Trần Hồng Châu 24.02.2008 01:05:27 (permalink)
0
SÓNG CHIỀU NGỦ YÊN

Sóng sẽ trôi, chân trời không bến đợi
Mảnh cầu vồng, còn vắt vẻo sau mưa
Chiều hoàng hôn từng vạt nắng nhấp nhô
Đưa mặt trời lửng lơ bờ hiu quạnh.


Chiều không thơ chừng như mặt đất lạnh
Co cụm mình thành dãi núi chạm mây
Làn dư chấn kéo ngàn cây xanh biếc
Trầm mặc nhìn chừng luyến tiếc ngày xuân.

Cánh chim chiều đang lượn cánh phân vân
Chao mặt sóng, chạm trầm luân muôn kiếp
Chiều dần buông ánh trăng nằm ngủ thiếp
Ru hồn thơ biêng biếc mặt biển chiều.


Triều Âm


Biển chiều


Sóng chiều êm cát trầm hồn ôm biển
Sau cơn mưa chiều đỏ thẳm hoàng hôn
Loang loáng màu xanh biếc chạm ngõ hồn
Thả trong gió ngàn suy tư bay bổng

Em lại về thả mây thơ trời rộng
Thả nụ hôn còn nóng những khát khao
Em lại về tìm biển xưa hình bóng
Lùa hoàng hôn màu rực lửa vầng dương

Chim gọi đàn hoan ca từ muôn hướng
Em về cùng anh dạo cát chân trần
Chiều chầm chậm rơi mềm trên vai áo
Thơ nắm tay thơ như đã muôn lần

Trần Hồng Châu


Đỗ Hồng 27.02.2008 19:35:58 (permalink)
0
Xin gửi tặng Trần Hồng Châu và Triều Âm những dòng sau đây:
 
Tình Ca Đầu Ngày
 
Phố nằm ngủ muộn trong sương
Chờ tan tuyết phủ con đường em qua
Lời chim tha thiết bên nhà
Tưởng chừng như khúc tình ca đầu ngày
Mặt trời còn đắp chăn mây
Anh ngồi đợi nắng lòng đầy nhớ thương

Trần Hồng Châu 28.02.2008 02:49:42 (permalink)
0
Xin gửi tặng Trần Hồng Châu và Triều Âm những dòng sau đây:

Tình Ca Đầu Ngày

Phố nằm ngủ muộn trong sương
Chờ tan tuyết phủ con đường em qua
Lời chim tha thiết bên nhà
Tưởng chừng như khúc tình ca đầu ngày
Mặt trời còn đắp chăn mây
Anh ngồi đợi nắng lòng đầy nhớ thương


Bài thơ quá dễ thương Hồng ka ơi...

Đón anh

Vươn vai đón nắng thơm hương
Nghe tình ca hát bên đường gọi em
Dường như âm vọng thật êm
Dường như nắng phủ hồng mềm bình minh
Mặt trời nở nụ cười tình
Cùng anh tay nắm bóng hình có nhau

Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2008 02:59:09 bởi Trần Hồng Châu >
Đỗ Hồng 01.03.2008 08:42:46 (permalink)
0

Trích đoạn: Trần Hồng Châu

Bài thơ quá dễ thương Hồng ka ơi...

Đón anh

Vươn vai đón nắng thơm hương
Nghe tình ca hát bên đường gọi em
Dường như âm vọng thật êm
Dường như nắng phủ hồng mềm bình minh
Mặt trời nở nụ cười tình
Cùng anh tay nắm bóng hình có nhau

Trần Hồng Châu


 
Ngày Cuối Cùng Của Tháng Hai

Sớm mai anh đi mặt trời trước mặt
Ánh trăng muộn màng gọi nhớ phía sau
Xuân tháng hai này dài đến bao lâu
Cho thêm một ngày ta yêu nhau nữa

 
Những trái tim hồng chờ nhau mở cửa
Trong ngày cuối cùng của tháng tình nhân
Cùng với cỏ cây yêu lại một lần
Cho ngàn hoa nở bừng trên đất mới

 
Em sẽ đi đâu trong ngày vời vợi
Có thấy nắng lên rực rỡ cuối đường?
Ở mỗi ngã tư hội tụ yêu thương
Anh dừng chân lại chờ xuân qua đó

 
Sớm mai anh đi trời xuân im gió
Từ cuối chân mây vọng lại lời tình
Đàn chim khuyên về thấp thoáng bình minh
Hẹn sẽ đưa nhau qua ngày cuối tháng

 
Mùa xuân thênh thang bên trời phiêu lãng
Có con đường nào vào cuộc trăm năm
Cho trái tim ta còn lại chỗ nằm
Bên tình người thơ trong ngày vô tận

Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 18 của 60 trang, bài viết từ 256 đến 270 trên tổng số 894 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9