Lãng Mạn Đời không lãng mạn là đời cằn cỗi
Sống buồn thiu và chết rất cô đơn
Người ôm trái tim khô máu tủi hờn
Chưa một phút biết yêu đời tươi đẹp
Nhìn tha nhân bằng tâm tư hạn hẹp
Ngày từng ngày mệt nhọc với hơn thua
Thực tế trơ vơ những kiểu lọc lừa
Tìm đâu thấy một thiên đường thơ mộng
Em đâu về đường kiêu sa áo lộng
Anh cũng quên đi bóng nắng thu vàng
Tình khô khan nên sẽ chóng phai tàn
Lòng băng giá như mùa đông miên viễn
Hãy thắp sáng niềm tin yêu hiển hiện
Cho một lần mây trắng quyện hồn ta
Cho nhạc rung trên từng phím tơ ngà
Đời sẽ đẹp hơn khi đời lãng mạn
Nợ Anh vẫn còn mang nặng nợ đời
Nợ nhà năm ấy vẫn chưa vơi
Nợ gas, nợ rác, ôi tràn ngập
Nợ nước trả hoài chẳng thấy trôi
Nợ điện nhiều đêm ngủ giật mình
Nợ đèn, nợ sách đốt tâm linh
Nợ quần, nợ áo ôm thân rách
Nợ nhớt, nợ xe, cứ xập xình
Nợ vớ, nợ giày vẫn ngược xuôi
Nợ khăn, nợ nón đội trên người
Nợ cơm, nợ cháo đầy trong bụng
Nợ rượu, nợ trà mỗi cuộc vui
Nợ bạn nhiều đêm thức cuối tuần
Nợ đàn từng nốt nhạc trầm luân
Nợ em ngàn chiếc hôn từ tạ
Chưa biết bao lâu dứt nợ trần...
Mùa Hạ Xưa Đã Chết
Xe thời gian đưa ta về tháng bảy
Có đêm mưa, ngày nắng giữa tim nhau
Và niềm tin như cỏ cháy hư hao
Tình ướt đẫm nhọc nhằn bờ lưng tựa
Em qua phố với tâm tình khép cửa
Xe tình lăn mệt mỏi những vòng quay
Anh làm cây ra đó đứng vẫy tay
Nghe mặt đất khát khao dòng sông nhỏ
Trên da thịt oi nồng ngày ửng đỏ
Những cơn đau rát buốt của thời gian
Trong trí anh từng góc nhớ phai tàn
Em thấp thoáng như nỗi buồn tháng hạ
Dòng sông cũ vô tình ra biển cả
Nên gió buồn nằm ngủ cuối đường trưa
Mây bơ phờ thầm gọi những cơn mưa
Đưa anh lại với mùa hè trí nhớ
Anh về đó thấy thiên đàng tan vỡ
Những người tình đã bỏ tuổi thanh xuân
Dấu chân chim hoen lấm bước phong trần
Là anh biết mùa hạ xưa đã chết dohuhong R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2007 21:51:25 bởi Viet duong nhan >