Nhặt kỷ niệm trên hương giấy
Còn lại đó tập thơ bằng nét chữ
Anh nhớ đem về cất trọn dấu tình xưa
Chữ em viết bằng ngón tay mực vữa
Bài nắng chiều như vướng gió băn khoăn
Chợt nhận ra vài cung điệu xa gần
Lời gởi gấm cuộc tình gần mà xa mãi
Anh nhớ xếp vần thơ vào ngăn tình ái
Có bàn tay em xoa dịu tháng năm
Em tung những mảng màu lót lưng nằm
Như còn đó bàn tay ai vừa nắm
Gói tất cả nhặt lên làm kỷ niệm
Triệu bài thơ với nho nhỏ tấm hình
Muốn nhìn anh lần nữa đọc lời kinh
Rồi quên mãi cánh cửa tình khép lại
Mỹ Trinh Cô bé ơi... Sao tự nhiên hôm nay thơ buồn dzị huh? sis hõng có khóc đâu nhe... và bé cũng đừng khóc!