Mặt Đất Khát Khao
Gió Hạ Ngày trước mặt có vầng mây lơ lửng Đường thênh thang cơn gió hạ im lìm Trên dốc dài còn văng vẳng tiếng chim Gọi chân bước về ngày vui của biển Anh sẽ đến những vùng trời không hẹn Tìm ý thơ bay lạc giữa hư vô Về trong đêm nghe sóng vỗ mơ hồ Làm hạt cát rã rời trên bãi vắng Lối quen có đưa em về thinh lặng Gót chân son trong mưa nắng nhạt nhòa Lời thơ tình từ biển rộng bay qua Thành cơn gió lay hồn em khe khẽ Trời tháng sáu có mưa bay nhè nhẹ Ngày đi về còn ướt đẫm đôi vai Cuối đường xa ngàn mây trắng lạc loài Chờ gió hạ đưa về ngang đỉnh phố Đỗ Hồng (dohuhong)
PHỐ XƯA
Con phố xưa vẫn rong rêu cổ kính
Hàng cây xanh lá vẫy đứng im lìm
Sáng cuối tuần thành phố vẫn lặng yên
Đưa giấc ngủ muộn du tiên an bình. Đón vần thơ trong cơn gió hớ hênh
Sa vào cánh nhớ ngủ quên mây trời
Thanh âm đó bỗng về dâng cung hạ
Đỏ rực trời những cánh phượng rơi rơi. Em thở lấy cả khung tình diệu vợi
Có lối mòn phong vũ nước trôi xuôi
Nghe thanh sắc ở nước trời réo rắt
Dáng mây bồng trên con sóng xa xôi. Trời tháng sáu thơ ngập ý tràn lời
Gió đưa mây về cuối hạ rong chơi
Cuối đường xưa núi kéo những hàng dài Ân duyên bãng lãng chạy hoài dốc mơ Triều Âm 06/14/2008
Chờ Nghe Mưa Rơi Chiều nằm đợi cơn mưa về trên phố Trong lòng anh đầy mùa hạ oi nồng Mặt trời hồng vừa rớt cuối dòng sông Cho anh biết một ngày vui đã tắt Em có đến mang gió vàng hiu hắt Làm mát tình cây lá đứng bên hiên Đời loanh quanh trong lối cũ muộn phiền Mây giăng kín con đường về hạnh phúc Trái tim anh có buồn vui chen chúc Đợi vang đều theo nhịp bước chân em Hãy cùng anh tiếp nối tháng ngày êm Cho mùa hạ thêm cơn mưa rộn rã Cơn gió nhẹ bay về đường muôn ngả Chiều cuối tuần còn đợi tiếng mưa rơi Anh vẫn đi làm bóng xế ngang đời Trên mặt đất đã hằn lên nỗi nhớ Đỗ Hồng (dohuhong) r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:41:17 bởi Huyền Băng >
NẮNG ĐƠM TÓC BỒNG
Mặt trời tím mang ngày tàn đi mất
Đưa bình minh về với những cơn mưa
Tia nắng sớm ngập ngừng rơi trên đất
Khúc giao mùa về bên những sớm trưa. Bên khung cửa từng khỏanh nắng nhạt thưa
Làn sương sớm còn mờ che khỏang tối
Gió sáng nay hương tình như mở lối
Tim nồng nàn mát dịu những khỏang xưa. Bao yêu thương đong biết mấy cho vừa
Khi trái tim còn bao điều thổn thức
Những bước chân vẫn nối nhau tất bật
Giữa đường đời còn muôn nẻo đợi nhau. Ánh nắng mai vừa buông nhẹ trên đầu
Chiếc nơ ấm vàng mơ trời hạnh ngộ
Mắt khẽ cười ân tình chừng thổ lộ
Giữa bình minh còn vời vợi hương tình. Triều Âm 06/18/2008
Tình Yêu Bão Giông Như đóa vô ưu nở giữa đời Em là hạnh phúc của loài người Một ngày tháng sáu lung linh nắng Quán trọ trần gian em xuống chơi Từ cõi mơ nào em đến đây Đón em, mặt đất trải thơ đầy Trần gian từ đó thêm huyên náo Nhân loại yêu nhau quên đọa đày Một chút từ bi em sẵn dành Mang thơ cứu rỗi tới hồn anh Anh còn một trái tim sa mạc Đợi có một ngày suối chảy quanh Anh thắp cho em ngọn nến hồng Giữa trời tháng sáu hạ oi nồng Chúc em điều ước Tiên Như Ý Hãy ước tình về như bão giông? r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:47:14 bởi Huyền Băng >
chú này, ko deleted thì " xin xóa vì post 2 lần" cháu nhớ là đâu có ước bà Tiên Như Ý cho chú lóng ngóng như vậy bao giờ
Trích đoạn: trieuam
chú này, ko deleted thì " xin xóa vì post 2 lần"
cháu nhớ là đâu có ước bà Tiên Như Ý cho chú lóng ngóng như vậy bao giờ
Vết xóa Trang tư tưởng bỗng nhiên đầy vết xóa Cho tâm tình thành khoảng trống mênh mông Anh lang thang dưới bóng mặt trời hồng Chợt nhìn lại thấy dòng thơ nằm chết Niềm vui cũ héo hon vừa deleted Nên ngày qua cuối tháng bảy còn buồn Anh vẫn trôi theo dòng suối xa nguồn Chờ một sớm hòa tan cùng biển cả Em lên xuống những chiều hè oi ả Có nghe lòng khô hạn mấy dòng thơ Có thấy mưa mang nỗi nhớ tình cờ Làm trời đất ngả nghiêng sầu vạn cổ Tình thơ đó như thuyền không bến đỗ Trôi miên man vào ngày tháng không cùng Cuộc đời này đầy dấu hỏi mông lung Nên anh muốn một lần thôi xóa hết Đỗ Hồng (dohuhong)
Vết xóa
Trang tư tưởng bỗng nhiên đầy vết xóa
Cho tâm tình thành khoảng trống mênh mông
Anh lang thang dưới bóng mặt trời hồng
Chợt nhìn lại thấy dòng thơ nằm chết
Niềm vui cũ héo hon vừa deleted
Nên ngày qua cuối tháng bảy còn buồn
Anh vẫn trôi theo dòng suối xa nguồn
Chờ một sớm hòa tan cùng biển cả
Em lên xuống những chiều hè oi ả
Có nghe lòng khô hạn mấy dòng thơ
Có thấy mưa mang nỗi nhớ tình cờ
Làm trời đất ngả nghiêng sầu vạn cổ
Tình thơ đó như thuyền không bến đỗ
Trôi miên man vào ngày tháng không cùng
Cuộc đời này đầy dấu hỏi mông lung
Nên anh muốn một lần thôi xóa hết
Đỗ Hồng (dohuhong)
XÓA GÌ ĐÂY
Những đường ranh nhớ quên
Chằng chịt này vết xóa
Từng mảng từng mảng che
Đường hằn sâu ký ức. Người thi sĩ thao thức
Kỳ cọ những vần thơ
Tẩy xóa tình hư ảo
Cố tìm khoảng hư vô
Người nào đâu có ngờ
Từng âm điệu thời gian
Như sóng biển bạt ngàn
Làm phai từng nét xóa. Dẫu ký ức nhạt nhòa
Cũng dần theo năm tháng
Lộ ra và lộ ra
Những đường hằn in khắc. Cuộc đời nhiều nút thắt
Trói buộc những vần thơ
Trong thế cuộc tình cờ
Chạm nỗi đau in dấu. Nên xin đừng che giấu
Bằng nét xóa thô sơ
Loang lổ cả giấc mơ
Nỗi đau này ai thấu.
Triều Âm July 24th 2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2008 22:54:38 bởi trieuam >
Trích đoạn: trieuam
XÓA GÌ ĐÂY
Những đường ranh nhớ quên
Chằng chịt này vết xóa
Từng mảng từng mảng che
Đường hằn sâu ký ức.
Người thi sĩ thao thức
Kỳ cọ những vần thơ
Tẩy xóa tình hư ảo
Cố tìm khoảng hư vô
Người nào đâu có ngờ
Từng âm điệu thời gian
Như sóng biển bạt ngàn
Làm phai từng nét xóa.
Dẫu ký ức nhạt nhòa
Cũng dần theo năm tháng
Lộ ra và lộ ra
Những đường hằn in khắc.
Cuộc đời nhiều nút thắt
Trói buộc những vần thơ
Trong thế cuộc tình cờ
Chạm nỗi đau in dấu.
Nên xin đừng che giấu
Bằng nét xóa thô sơ
Loang lổ cả giấc mơ
Nỗi đau này ai thấu.
Triều Âm
July 24th 2008
Xóa Dấu Tích Xưa Anh sẽ xóa những vần thơ chưa viết Dù tâm tư đầy chữ nghĩa phôi thai Dù hồn thơ vừa mới dựng hình hài Bởi đời sống chỉ còn ngày nắng hạn Anh sẽ xóa những dòng thơ khô cạn Xóa nỗi niềm nằm chết giữa con tim Xóa dấu chân quanh ngày tháng im lìm Bằng cơn sóng vô tình trong trí nhớ Anh sẽ xóa chút tình thơ dang dở Cho nỗi buồn lơ lửng đến ngàn sau Cho một lần về ngồi giữa chiêm bao Chờ gặp lại phía tinh cầu đã khuất Anh sẽ xóa những ngôn từ trên đất Đã hằn lên thành vết nứt tâm hồn Bằng mưa hồng xao xuyến buổi hoàng hôn Bằng ngọn gió ưu tư mờ cát bụi Anh sẽ xóa bài thơ không tên tuổi Với suy tư vừa mới mọc thành rừng Với tâm tình như mây nắng rưng rưng Cho nỗi nhớ sẽ không còn dấu tích r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:50:46 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Đỗ Hồng
Xóa Dấu Tích Xưa
Anh sẽ xóa những vần thơ chưa viết
Dù tâm tư đầy chữ nghĩa phôi thai
Dù hồn thơ vừa mới dựng hình hài
Bởi đời sống chỉ còn ngày nắng hạn
Anh sẽ xóa những dòng thơ khô cạn
Xóa nỗi niềm nằm chết giữa con tim
Xóa dấu chân quanh ngày tháng im lìm
Bằng cơn sóng vô tình trong trí nhớ
Anh sẽ xóa chút tình thơ dang dở
Cho nỗi buồn lơ lửng đến ngàn sau
Cho một lần về ngồi giữa chiêm bao
Chờ gặp lại phía tinh cầu đã khuất
Anh sẽ xóa những ngôn từ trên đất
Đã hằn lên thành vết nứt tâm hồn
Bằng mưa hồng xao xuyến buổi hoàng hôn
Bằng ngọn gió ưu tư mờ cát bụi
Anh sẽ xóa bài thơ không tên tuổi
Với suy tư vừa mới mọc thành rừng
Với tâm tình như mây nắng rưng rưng
Cho nỗi nhớ sẽ không còn dấu tích
KHOAN KHOAN, THỦ HẠ LƯU TÌNH
Xóa làm gì những điều mình chưa biết
Chỉ tâm tư vừa mới tựu hình hài
Và chữ nghĩa chưa tuôn trào ra hết
Bởi mùa mưa chưa đến kịp hôm này. Anh lo gì vào ngày thơ khô cạn
Những nỗi niềm nằm chết giấc trong tim
Sẽ kịp thức khi mưa hồng chợt đến
Nẩy mầm xanh mặc nhân thế ưu phiền. Tuyệt tình chi xóa vần thơ dang dỡ
Để miền yêu còn sót chút luyến lưu
Giấc mơ kia cũng hụt hẫng thủy triều
Ta chợt hóa những tinh cầu xa lạ. Sao đang tâm xóa thơ tình mùa hạ
Đã hằn ghi bao thành quả đời người
Mưa tháng bảy nghe bỗng chốc rụng rời
Xói mòn tư tưởng nụ cười xót xa. Vài câu, đôi chữ: thủ hạ lưu tình
Vần thơ mơ mộng tội tình chi đâu
Tâm tình anh viết, hãy để mai sau Giữa cơn gió bụi : nhận nhau làm bằng.
Xóa làm chi cuộc sống chẳng vĩnh hằng
Hư vô cõi tạm phập phù gió mưa
Triều Âm July 25th 2008
Trích đoạn: trieuam
KHOAN KHOAN, THỦ HẠ LƯU TÌNH
Xóa làm gì những điều mình chưa biết
Chỉ tâm tư vừa mới tựu hình hài
Và chữ nghĩa chưa tuôn trào ra hết
Bởi mùa mưa chưa đến kịp hôm này.
Anh lo gì vào ngày thơ khô cạn
Những nỗi niềm nằm chết giấc trong tim
Sẽ kịp thức khi mưa hồng chợt đến
Nẩy mầm xanh mặc nhân thế ưu phiền.
Tuyệt tình chi xóa vần thơ dang dỡ
Để miền yêu còn sót chút luyến lưu
Giấc mơ kia cũng hụt hẫng thủy triều
Ta chợt hóa những tinh cầu xa lạ.
Sao đang tâm xóa thơ tình mùa hạ
Đã hằn ghi bao thành quả đời người
Mưa tháng bảy nghe bỗng chốc rụng rời
Xói mòn tư tưởng nụ cười xót xa.
Vài câu, đôi chữ: thủ hạ lưu tình
Vần thơ mơ mộng tội tình chi đâu
Tâm tình anh viết, hãy để mai sau
Giữa cơn gió bụi : nhận nhau làm bằng.
Xóa làm chi cuộc sống chẳng vĩnh hằng
Hư vô cõi tạm phập phù gió mưa
Triều Âm
July 25th 2008
Dòng Thơ Từ Bi Em có lần nào về đọc thơ Thấy anh ngồi giữa nỗi bơ vơ Trong thơ anh có tim vô lượng Yêu biết bao người xưa đến giờ Em đọc thấy gì trong trí anh Phải chăng nỗi nhớ đã đâm nhành Cho thơ bay tím trời mùa hạ Như những sợi mưa rất mỏng manh Anh gửi vào đây vội mấy dòng Chắt chiu tư tưởng của ngàn sông Xin về tưới mát đồng khô hạn Đợi bóng ngày qua dưới gót hồng Anh viết vào thơ muôn vạn lời Những lời thầm lặng của trùng khơi Chờ cơn gió mới về dâng sóng Cho tiếng tình yêu vọng khắp trời Từ nẻo thơ nào em đến đây Cho anh gặp lại nửa hồn say Lời thơ từ đó thành muôn sóng Ru chút từ bi giữa tháng ngày r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:52:46 bởi Huyền Băng >
BẤT CHỢT
Nắng chợt đến khi mây trời buông rũ
Rớt giọt sầu tỉ tê nỗi niềm ai
Giọt nắng trôi, cuốn đi những u hoài
Ngoài kia năm tháng chạy dài mông lung. Đêm chợt đến giữa ngày cùng cực
Đảo lộn đời với hai tiếng hợp tan
Ngày tháng bảy giọt hạnh phúc vỡ tan
Trôi về miên viễn giở trang sử tình. Bóng bất chợt tóm lấy chân mình
Xác thân té ngã giữa trường ưu tư
Những suy nghĩ nay đã mệt đứ đừ
Chỏng chơ nằm xụi ngồi thừ tháng năm. Gió đi ngang gió bất chợt trầm ngâm
Xoáy thành cơn lốc cuốn quanh phận người
Trớ trêu thay giữa những tiếng khóc cười
Vẫn còn đâu đó dòng đời đảo điên. Ta bất chợt cảm thấy muộn phiền
Ngay trong đêm tối khởi nguyên lòng mình
Lắng nghe đời trong suy nghĩ rỗng tuênh
Thơ trôi, trôi mãi, bập bềnh đi xa. Triều Âm Aug. 4th 2008
Trên đường trần người vô tình ghé ngang
Xin để lại một dấu hài xưa cũ
Một tấm chân tình sâu lắng vừa đủ
Giữa khoảng cách ta vừa vội lướt qua.
Dẫu tuy nhỏ nhưng quả thật rất xa
Ta chen vai nhưng chưa hề chạm mặt
Để một lần ngỡ ngàng bàn tay bắt
Ta ngại ngùng khi đã quá thờ ơ.
Và bạn ơi xin đừng có hững hờ
Xem thường quá khoảng chen vai nho nhỏ
Vô hình chung ta cách xa thêm đó
Để cuộc đời cứ lạnh lùng xa ngái.
Thế nên có lần nào bạn ghé lại
Cứ tự nhiên bước qua ngõ khép hờ
Đặt quan tâm chỉ thật vừa khoảng cách
Để giữa ta chẳng khoảng trống phân ranh
Giữa dòng người tấp nập chạy nhanh
Ta mới kịp nhận ra mình hạnh phúc
Khi chung quanh không còn một kẽ nứt,
Ân tình đang phủ kín những khoảng không ...
Triều Âm Aug. 6th 2008
THÁNG BẢY MƯA NGÂU
Đêm gói ghém những vần thơ ngày cũ
Nghe lòng mình chợt thủ thỉ ngày xuân
Cảnh nơi đây đã quen thuộc mấy lần
Mà chân bước chẳng lạc đường một thuở. Đêm trầm ngâm bên chén trà dang dở
Gảy khúc cầm ta vọng đợi cố nhân
Giữa sương đêm thơ chẳng phút ngại ngần
Trôi theo gió đại ngàn bay xa mãi. Lắng nghe lòng trong sóng triều vọng lại
Thấy nụ cười thoáng hiện những niềm vui
Những vần thơ sao nghe rất ngọt bùi
Làm dịu lắm những gai đời đau nhói. Đêm nguyệt cầm tháng bảy này ta gọi
Cho thiên thu tri kỷ vẹn lời thề
Giữa ngân hà chẳng còn một bến mê
Chỉ vần thơ trải dài trên cánh quạ. Mùa mưa ngâu tháng ngày thêm khác lạ
Những tâm hồn đang vọng trở vô vi
Những bước chân đang cùng hướng thầm thì
Quay về nhé, những niềm vui thường nhật Triều Âm Aug. 11th 2008 Chú à, mưa trôi hết những mỡ màu của đất, thành lũ cuốn về xuôi rồi, những đường địa chấn nông sâu của chú tháng 7 ( âm lịch)này có còn khao khát gì nữa không
Trích đoạn: trieuam
THÁNG BẢY MƯA NGÂU
Đêm gói ghém những vần thơ ngày cũ
Nghe lòng mình chợt thủ thỉ ngày xuân
Cảnh nơi đây đã quen thuộc mấy lần
Mà chân bước chẳng lạc đường một thuở.
Đêm trầm ngâm bên chén trà dang dở
Gảy khúc cầm ta vọng đợi cố nhân
Giữa sương đêm thơ chẳng phút ngại ngần
Trôi theo gió đại ngàn bay xa mãi.
Lắng nghe lòng trong sóng triều vọng lại
Thấy nụ cười thoáng hiện những niềm vui
Những vần thơ sao nghe rất ngọt bùi
Làm dịu lắm những gai đời đau nhói.
Đêm nguyệt cầm tháng bảy này ta gọi
Cho thiên thu tri kỷ vẹn lời thề
Giữa ngân hà chẳng còn một bến mê
Chỉ vần thơ trải dài trên cánh quạ.
Mùa mưa ngâu tháng ngày thêm khác lạ
Những tâm hồn đang vọng trở vô vi
Những bước chân đang cùng hướng thầm thì
Quay về nhé, những niềm vui thường nhật
Triều Âm
Aug. 11th 2008
Chú à, mưa trôi hết những mỡ màu của đất, thành lũ cuốn về xuôi rồi, những đường địa chấn nông sâu của chú tháng 7 ( âm lịch)này có còn khao khát gì nữa không
Lâu quá, chú mới có dịp vào đây, đọc được bài thơ hay của Triều Âm. Cho chú gửi lời cám ơn TÂ nhé. Ở Biển Về
Ở biển về anh mang theo tiếng sóng
Làm khúc ca ru giấc hạ nồng nàn
Bóng em đầy trong trí nhớ miên man
Che mát cả tâm tình bờ cát trắng
Ở biển về anh mang theo cơn nắng
Để tô hồng lên đôi má giai nhân
Cho thịt da cháy bỏng chút tình trần
Khi ngày tháng trôi dần về cuối hạ
Ở biển về anh theo đường trăm ngả
Chở niềm vui đi khắp cả cuộc đời
Đêm lại nằm nghe sóng biển chơi vơi
Chợt xao xuyến hồn thơ trong vỏ ốc
Ở biển về anh cùng ngày lên dốc
Bỏ mặt trời nằm ngủ dưới đại dương
Đời gian nan còn câu hát vấn vương
Như bóng mát giữa mùa hè rực lửa
Ở biển về anh chờ thu mở cửa
Đón em qua đường tháng chín hoa vàng
Để thấy tình theo gió sớm bay ngang
Rung nỗi nhớ về những ngày ở biển r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:37:09 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: