Mặt Đất Khát Khao
Trở Lại Anh trở lại cùng cơn mưa tháng chín Đợi hồn hoa sống dậy trước sân nhà Cho tình gần từ những trái tim xa Về tắm gội sạch bao điều phiền muộn Ở cuối ngõ mặt trời vừa rơi xuống Hết một ngày ta lỡ đã quên nhau Gió chợt về trên tư tưởng lao xao Làm bão nhớ dâng đầy đôi mắt biển Anh trở lại bên hàng cây xao xuyến Tìm vầng trăng ngày trước rớt trong vườn Trời oi nồng đã cởi áo phong sương Cho nhân loại trở về tình nguyên thủy Đêm nằm xuống với tâm tư yên nghỉ Cơn sóng nào còn rào rạt trong mơ Hạ cuối mùa chờ cất bước vào thơ Nơi sẽ gặp tình nhân muôn thuở trước Anh trở lại sau bao ngày xuôi ngược Tình yêu nào vừa khánh tận trong tim Lời thơ xưa anh vẫn mãi đi tìm Sao chỉ thấy mùa thu về đâu đó r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:35:39 bởi Huyền Băng >
Cuối Mùa Hè ở phía sau và thu phía trước
Anh đứng giữa đường tháng chín ngu ngơ
Chân thời gian đi xa thêm một bước
Nắng hạ sẽ tàn rớt cuối trời thơ
Muốn nói với em bằng lời thinh lặng
Của những yêu thương còn lại cuối mùa
Cho lá xôn xao trong vườn thanh vắng
Bầy chim sẽ về dưới nắng lưa thưa
Thơ viết cho em bao lần chìm nổi
Trên những dòng tình đổ ngược về tim
Ngày vui theo nhau lên đường rất vội
Đưa tiễn mùa hè về với lặng im
Ngày mai đưa em vào mùa thu mới
Áo trắng em vương bóng nắng hanh vàng
Những hàng cây xanh bên đường vẫn đợi
Cơn gió mơ hồ nào sẽ bay ngang?
Từ Giã Mùa Hè Em có nghe mùa hè đang từ giã Bằng tiếng ru rào rạt của sóng buồn Bằng ngậm ngùi giữa nắng giọt mưa tuôn Bằng lời gió ngập ngừng trên tóc rối Em có thấy mùa hè qua rất vội Những bày tay đang siết chặt không rời Những tâm tình còn đọng chiếc ly vơi Những ánh mắt luyến lưu đầy biển nhớ Xin từ giã cơn nắng vàng rực rỡ Ân tình nào nồng cháy cả thịt da Trùng dương nằm từng đêm hát thiết tha Anh sẽ cất mùa hè vào tâm trí Xin từ giã bờ cát trưa yên nghỉ Chiếc dù xanh che bóng mát cuộc đời Niềm vui nào cùng gió lộng ra khơi Cuộc may rủi tàn phai đêm về sáng Anh trở lại trầm luân theo ngày tháng Còn vấn vương mùa huyên náo trần gian Nhớ từng ngày vầng trăng sớm chưa tan Như ánh mắt nghìn thu bên biển rộng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 20:32:46 bởi Huyền Băng >
Đường Buổi Sáng Đường buổi sáng có mưa bay nhè nhẹ Mùa thu về trên cây lá xôn xao Anh bước đi cùng nỗi nhớ lao đao Trời đất cũ vào tâm tư ở trọ Em đã đến rồi đi như cơn gió Dấu chân trần lưu lại chút tình riêng Ngày tháng trôi trên cuộc sống ưu phiền Bao lâu nữa một đời buồn sông nước? Đường buổi sáng mang tâm tình xuôi ngược Anh đi lên từng con dốc đỏ đèn Gửi lời chào đến ánh mắt không quen Nhưng có chứa một trời thu quyến rũ Em như lá trên cành nằm yên ngủ Mặc mưa thu hờ hững rớt quanh đời Tình yêu nào theo sông nước ra khơi Anh ở lại trong mùa thu vời vợi Đường buổi sáng anh đi hoài chưa tới Em mãi là người tình nhỏ thiên thu Ngày mong manh đang khoác áo sương mù Mưa đã tạnh mà lòng anh vẫn ướt
Tháng Mười Thao Thức Về ngồi đây, trái tim nghe gõ cửa Tiếng thời gian chìm hút giữa hư vô Vần thơ ươm trong tâm trí mơ hồ Bờ tư tưởng chập chùng rêu phong kín Anh đã tới cuối đường hoa tháng chín Tìm em trong đôi mắt của mùa thu Đời mênh mông che phủ áng mây mù Trên dốc nhớ chợt trời lên cơn bão Cây tương tư bên đường chờ thay áo Cho mùa thu rơi thoáng nhẹ qua thềm Nỗi buồn về trên những bước chân êm Như lời gió gọi tháng mười thao thức Đêm mở mắt nhìn trăng rơi xuống vực Hạt mưa khuya hờ hững rắc quanh đời Người tình là dòng sông nhỏ ra khơi Mang theo cả những bài thơ dang dở Về ngồi đây, trái tim hồng đã mở Chờ chân đêm khua nhịp bước tình yêu Anh ngủ quên trong ngày tháng tiêu đìu Khi niềm nhớ tháng mười còn thao thức r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2008 23:54:57 bởi Huyền Băng >
Bài Thơ Cuối Tháng Mười Đi trăm ngả tìm một đường trở lại Ngày vui nào chìm hút giữa trăm năm Em về đâu trên từng bước thăng trầm Có giữ lại tình mùa thu trong trí? Đêm nằm xuống ôm trái tim yên nghỉ Anh treo lên vần thơ sáng lưng trời Gió tháng mười rung nỗi nhớ chơi vơi Tình chờ đợi hồn liêu trai cuối tháng Trăm ngả tối về một con đường sáng Em vẫn là vầng trăng muộn nhạt nhòa Ngày chưa lên anh đã thấy chiều qua Cho cuộc sống chỉ là đêm muôn thuở Đời mỏi mệt xuống lên trên phố chợ Nhìn mặt người tìm lại chút thân quen Mỗi ngả tư đèn cháy đỏ muộn phiền Anh đứng lại chờ mùa thu đi trước Trăm thất vọng chỉ một lần mơ ước Dốc tình yêu anh lăn hết một đời Có một ngày cuối tháng đuợc thảnh thơi Anh sẽ viết thơ tình đầy mặt đất
Phù Vân Tháng mười một có nắng trong
Và cơn gió lạnh cả lòng người đi
Đường đời trăm ngả phân ly
Ngả nào không có sầu bi một lần
Mùa thu in dấu chân trần
Nhìn nhau thấy bóng phù vân cuối trời r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2008 18:01:41 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Đỗ Hồng
Phù Vân
Tháng mười một có nắng trong
Và cơn gió lạnh cả lòng người đi
Đường đời trăm ngả phân ly
Ngả nào không có sầu bi một lần
Mùa thu in dấu chân trần
Nhìn nhau thấy bóng phù vân cuối trời
Nắng rơi nửa khoảnh trong lòng
Một cơn gió lạ làm hồng má em
Đường trần có lối mòn quen
Đưa chân người bước vào phiên chợ đời
Mùa thu thắm đỏ vạn lời
Bóng mây trôi mãi cuối trời thiên di.
Trích đoạn: trieuam
Nắng rơi nửa khoảnh trong lòng
Một cơn gió lạ làm hồng má em
Đường trần có lối mòn quen
Đưa chân người bước vào phiên chợ đời
Mùa thu thắm đỏ vạn lời
Bóng mây trôi mãi cuối trời thiên di.
Nhìn Lại Đã lâu anh chẳng làm thơ
Những dòng lục bát đã khô cạn rồi
Nghe thời gian vẫn êm trôi
Một ngày nhìn lại thấy đời tàn phai
VIẾT CHO NGÀY LỄ TẠ ƠN 2008
Ngày Tạ Ơn tôi tạ tình tri kỷ Đắp đổi đời qua những vần thơ
Những sẻ chia hiếm hoi giữa đời
Đã thêm thi vị thêm màu sắc vui. Cũng là bèo bọt tương giao cõi người
Cũng là câu chữ méo tròn bẻ đôi
Cũng rồi lật đật giữa dòng đời Cũng khi quên chữ ngậm ngùi thở than. Sẽ một ngày chúng ta chẳng còn viết
Những dòng thơ chảy tràn trong trí nhớ Chẳng vu vơ mùa xuân hồng bất diệt Chỉ rã rời bên hơi thở mỏng manh. Sẽ có một ngày nắng hạ trong lành Tâm tình khô lạnh chẳng còn mộng mơ Sớm hôm thức giấc chẳng còn mong chờ Điêu gì lạ lẫm giữa dòng bon chen. Sẽ có một ngày như thế hỡi anh em
Khi ta khép cửa vô tình với nhau Khi ta xóa bỏ cuộc sống muôn màu Là khi thơ chết, tình rồi xa xăm. Hôm nay nhân lúc thơ vẫn còn xanh
Vẫn còn rơi chữ nhọc nhằn tréo chân Viết thơ lễ tạ, ngập ngừng viết ra Tạ tình tri kỷ một thời hoan ca. Triều Âm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2008 21:03:42 bởi trieuam >
MÙA XUÂN LÊN ĐƯỜNG Từ độ ta mang mùa xuân xuống biển Ngày dài quê hương đã tắt mặt trời Niềm tin cuối cùng vội vã ra khơi Vượt sóng gian nan đi tìm ngày mới Từ độ ta mang xuân về biên giới Sao rớt cuối đường bụi đỏ non sông Mưa giữa rừng khuya tuôn lệ thành dòng Bỏ lại quê hương nửa đời quạnh vắng Từ độ xuân bay lên đường mây trắng Trên khắp núi đồi đã vấn khăn tang Cành mai bao năm không nở sắc vàng Những nụ hoa xuân phai tàn trước ngõ Từ đó xuân đi qua đường lộng gió Đất lạ trời xa ta nhớ đường về Mấy mươi năm dài vật vã cơn mê Thăm thẳm quê hương chìm trong biển động Từ đó ta mơ đường xuân mở rộng Một ngày quê hương rợp bóng cờ vàng Triệu bước chân về trên phố thênh thang Cùng cất tiếng ca mừng mùa hội lớn Từ đó mùa xuân về từ trăm hướng Những bước tự do rung chuyển địa cầu Những tình tự nào còn gặp lại nhau Ta sẽ đi vào bình minh dân tộc
Đêm gượng gạo một đôi vần đôi chữ
Cố tập trung theo quy tắc lững lờ
Ý cùng tứ chìm nghiêng vào giấc ngủ
Thả đời người bên dang dở thờ ơ. Người làm thơ ép mình vào quy cũ
Hay trải lòng bằng não nuột đêm khuya
Người làm thơ mong tìm sự sẽ chia
Giữa đêm đơn độc đi về mộng không? Thơ buồn vui hay đôi dòng đảo chữ
Ý tưởng nào buộc giằng xéo con tim ?
Người ngơ ngẩn thả những chữ đóng kiềng
Dựng chân nỗi nhớ thả miền mộng du. Đêm về khuya thơ buông mình nằm rũ
Người ngả đầu bên mặc tưởng xa xăm
Những vần gieo trôi lặng lẽ âm thầm
Chạm mặc nhiên thành bài thơ cô lẻ. TA090107
Một Ngày Buồn Trong Thơ Đã lâu lắm không làm thơ gửi gió Buồng trí khôn giăng phủ lớp bụi mờ Bao cuộc tình qua thoáng nhẹ như mơ Cho anh lại những ngày xuân ngơ ngẩn Anh trôi nổi trên dòng thơ lận đận Nhớ về em nên tư tưởng hao mòn Mùa xuân này tuyết phủ tận đầu non Em như đóa hoa vàng trong cổ tích Tìm nhau mãi trong cuộc đời tĩnh mịch Hành trang thơ giờ cũng sắp vơi rồi Trần gian này là quán trọ đơn côi Anh bước xuống nghìn đêm xuân trống vắng Ngày mai đến với mùa xuân không nắng Có bao giờ cây lá nhớ nhau không? Em bay đi như chiếc lá phiêu bồng Anh ở lại làm cây khô da diết Thơ anh viết thành lời chim tha thiết Gọi người tình trên mạng ảo xa xăm Như mưa xuân bay trên phố âm thầm Cho trời đất thêm ngày buồn hiu hắt R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2009 04:15:10 bởi Viet duong nhan >
Lời Tương Tư Buổi Sáng Trong gió sớm nghe lời trăm năm gọi Anh một mình về giữa phố mênh mông Đường thênh thang đầy những trái tim hồng Từng đôi mắt mặt trời soi rạng rỡ Dừng chân lại trong một ngày bở ngỡ Nghe cỏ cây thầm lên tiếng yêu nhau Cho trái tim vang lại nhịp ban đầu Thuở nhân loại biết nhìn nhau say đắm Ngày thức giấc nghe đời trôi rất chậm Bao trái tim chờ mở cửa một lần Thiên thu nào chìm khuất bóng tình nhân Cho chim hát lời tương tư buổi sáng Anh còn đó Ngày Tình Nhân vắng lặng Đóa hoa hồng vừa nở giữa hư vô Vần thơ rơi quanh cuộc sống mơ hồ Có xao xuyến đất trời riêng một cõi? Em bỏ lại những niềm vui mòn mỏi Cùng mây bay vào ngày tháng ngút ngàn Hãy một lần về trong nhớ miên man Để sống với Ngày Tình Nhân năm trước R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2009 04:14:46 bởi Viet duong nhan >
GỬI MÙA XUÂN XƯA
Những mùa xuân lại cùng nhau tiếp bước
Trải tháng năm trên thảm cỏ ngút ngàn
Những vần thơ với âm điệu chứa chan
Theo cung bậc vọng lên ngàn nỗi nhớ. Ta nhìn nhau qua từng làn hơi thở
Cảm nhận hình bên trăn trở thơ buông
Ngày Tình Nhân ngắm lại những yêu thương
Nghe dấu ái lời chim quyên mờ tỏ. Anh có nghe ngày cuối tuần đứng đó
Chậm nhịp nhìn bên lối nhỏ xuân sang
Anh có nghe trên những đỉnh gió ngàn
Hương xuân nồng thắm đang gần bước sang? Ngày Tình Nhân qua trên từng năm trước
Năm nay rồi cũng lại bước qua mau
Ta có nhau bên âm điệu sầu đau
Vần thơ vẫn nguyên màu xuân bất tận. TA090215
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2009 16:28:43 bởi trieuam >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: