Mặt Đất Khát Khao
Trích đoạn: trieuam
Dạo này chú cháu mình theo nhau như hình đuổi bóng vậy nhỉ? Mỗi ngày chú lại một bài thơ thật đều như ngày xưa cho cháu chạy theo với nhé !
Chú tặng Triều Âm: Bài Thơ Đêm Cuối Năm Đêm nay nhé, dù cho trời bão tuyết Anh cùng em vượt biên giới thời gian Bỏ lại thôi những ngày tháng gian nan Nâng ly rượu nửa đêm cùng chờ sáng Ngày phía trước có em và bè bạn Cũng đủ rồi cho một kiếp trầm luân Ta yêu nhau như trái đất xoay vần Nghìn năm nữa tình trần chưa mỏi mệt Cho nhau nhé, bài ca đêm trừ tịch Để khuya nay ta còn thấy mặt trời Và côn trùng cùng lên tiếng chơi vơi Khi mặt đất mọc lên niềm vui mới Theo giòng nhạc, bước chân đời lui tới Đêm nồng nàn trong ánh mắt thủy tinh Tình bao la như vừa mới tượng hình Từ phút cuối, giây đầu tiên đã đến Hãy ngồi xuống bên bao người thân mến Nghe thời gian nhè nhẹ bước chân đi Xin trong em còn lại chút xuân thì Dành thắp sáng đêm cuối năm nồng ấm r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2010 07:20:58 bởi Huyền Băng >
NGÀY ĐẦU NĂM 2010
Ngày đầu năm đón nhận niềm vui mới Nắng tươi hồng trang điểm dãi mây xanh Đường lên núi những con dốc loanh quanh Tô thắm sắc hàng đào tươi từng cụm. Thêm một năm dòng thơ tình chập chững Gởi cho người những sáng tối yêu thương Những đổi trao có đôi chút vấn vương Mơ hồ đó một cõi riêng thường nhật. Ngày đầu năm ta tìm về góc khuất Nơi có nhau một khoảng thật chân tình Nơi câu thơ còn đâu đó mông mênh Từ xa vắng đêm choàng đêm vọng lại. Ước mong sao tình thơ mình bền mãi Đẹp tươi màu như nắng sớm xuân sang Những yêu thương ngày đến lại nồng nàn Câu với chữ gởi trao đêm hò hẹn. TA010510 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2010 07:22:45 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Đỗ Hồng
Trái Tim Chân Thật
Nếu cuộc đời chúng ta là vở kịch
Anh chỉ là kịch sĩ dở em ơi
Vai người yêu, anh nhát chẳng thuộc lời
Vai tình phụ, anh từ bi không nở
Nếu cuộc tình chúng ta là duyên nợ
Anh chỉ là người chủ nợ không duyên
Đòi nợ em, anh lại nhận ưu phiền
Còn trả nợ, anh là người khánh tận
Nên hôm nay anh ôm tình lận đận
Rao bán hoài mà chẳng thấy ai mua
Bởi chung quanh toàn người máy lọc lừa
Anh chưa gặp trái tim người chân thật
XIN HÃY TẶNG NHAU Sống trong đời dẫu chỉ là giây phút Hãy thật tình sống trọn vẹn cho nhau Chữ duyên kia xin gắng giữ bền lâu Rồi sớm muộn đôi ta thành duyên nợ. Nhưng một mai lỡ tình ta tan vỡ Chữ duyên kia bà Nguyệt xé làm đôi Dẫu ngậm ngùi xin chớ có trêu ngươi Bằng vỡ kịch bi hài phi nhân nghĩa. Cuộc nhân tình thế thái đầy mai mỉa Đã tạo nên những tình huống khôi hài Mà trong đó anh em chẳng riêng ai Cả hai ta, trái tim đều nứt rạn. Dẫu chia tay nhưng xin hãy là bạn Vì suốt đời ta chẳng thể quên nhau Chữ thủy chung ta xin hãy tặng nhau Cho tình bạn muôn đời không thay đổi. ttqv r Tình cờ chợt bắt gặp một niềm cảm xúc ngọt ngào từ những vần thơ của Đỗ Hồng, như gợi nhớ một thời dĩ vãng thân thương đầy kỉ niệm rất xa. Thông cảm cho QV chia sẻ dòng cảm xúc nhé.Thân!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2010 06:32:43 bởi Huyền Băng >
Đôi Mắt Mùa Xuân Nhìn mắt em, chợt thấy ta trong đó Một linh hồn tiều tụy đói thơ yêu Như bình minh nhòa nhạt nắng ban chiều Mùa xuân trắng nằm buồn trên sân cỏ Ta đi giữa trời tháng ba lộng gió Mới cuối đông mà đã hết ngày xuân Bước xuống đời rong ruỗi cuộc trầm luân Ta bỏ lại thiên đường trong kiếp trước Ngày gặp em trên đường trần xuôi ngược Viết thơ tình cho vũ trụ thêm vui Dù nơi đây còn xuân trắng ngậm ngùi Và tư tưởng đã thành dòng sông cạn Từ đêm thâu về ngồi trong buổi sáng Nghe tiếng chân đi nhè nhẹ bên đời Có phải là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi Cho ta sống thêm một ngày hy vọng? Đọc thơ em, ta nghe lòng dâng sóng Cho đường dài thinh lặng bỗng xôn xao Từ mắt em, ta chờ đợi đi vào Trong cùng tận trái tim mùa xuân mới
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2010 08:32:31 bởi Đỗ Hồng >
Trích đoạn: Đỗ Hồng
Đôi Mắt Mùa Xuân
Nhìn mắt em, chợt thấy ta trong đó
Một linh hồn tiều tụy đói thơ yêu
Như bình minh nhòa nhạt nắng ban chiều
Mùa xuân trắng nằm buồn trên sân cỏ
Ta đi giữa trời tháng ba lộng gió
Mới cuối đông mà đã hết ngày xuân
Bước xuống đời rong ruỗi cuộc trầm luân
Ta bỏ lại thiên đường trong kiếp trước
Ngày gặp em trên đường trần xuôi ngược
Viết thơ tình cho vũ trụ thêm vui
Dù nơi đây còn xuân trắng ngậm ngùi
Và tư tưởng đã thành dòng sông cạn
Từ đêm thâu về ngồi trong buổi sáng
Nghe tiếng chân đi nhè nhẹ bên đời
Có phải là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi
Cho ta sống thêm một ngày hy vọng?
Đọc thơ em, ta nghe lòng dâng sóng
Cho đường dài thinh lặng bỗng xôn xao
Từ mắt em, ta chờ đợi đi vào
Trong cùng tận trái tim mùa xuân mới
DÕI NHÌN XA XĂM
Ngày tháng ba thơ buồn khô nắng hạn Dòng sông mơ thoi thóp giữa bình minh
Đời thiêu đốt những ước vọng mông mênh Còn trơ đá lấp cõi tình vụng dại. Thơ cùng tận chết ngày tàn khắc khoải Vần yêu thương dìm tận đáy địa cầu
Lời khát khao chìm xuống đáy vực sâu
Còn lại đó ngày thiên thu buồn tẻ. Đời cách ngăn nên ta nhiều lối rẽ
Lạc nhau rồi âm vọng giữa mê cung
Ta cho nhau đôi lời cuối ngại ngùng
Khô bút mực xếp tàn phai gởi gió. Hỡi càn khôn sao xoay vần bến đỗ
Để tình người trôi mãi giữa phù sinh
Duyên bèo nước cứ còn mãi lênh đênh
Hư hao mãi một cuộc tình dâng sóng. Nơi đêm thâu ai chong đèn soi bóng
Viết vần tình cho vũ trụ thêm vui
Phía nơi xa ai mãi luống ngậm ngùi
Tuôn lệ chảy mong sông xưa đầy lại. Tháng năm trôi ta chờ gì xa mãi
Hoài công chi nơi dốc gió mù sương
Đến khi nao mới khai lộ thông đường
Quay trở lại cùng niềm vui sơ khởi? Xuân nhà ai trắng đơn mù gió thổi
Co ro đêm bên vần cạn thơ suông
Xuân bên ta còn đốt cháy nỗi buồn
Thơ cùng nắng mà khô lòng mong đợi. Dõi mắt trông, phương xa buồn vời vợi
Thơ khô dòng. Tim héo hắt xa xăm
Phải tình ta chỉ như hòn đá lăn
Qua năm tháng để tan thành cát bụi? TA100308
quote/
Xin mến tặng người thơ chưa quen biết ttqv. Mùa Xuân Tháng Hai “Xin hãy tặng nhau” những gì đã mất “Khúc giao mùa” giờ cũng nhạt dư âm Có còn ai trong cuộc sống thăng trầm Sẽ ngồi lại bên ta “chiều hoang vắng” Xuân tháng hai, những ngày dài thinh lặng Ly rượu vui còn đọng lại giọt buồn Nắng nhạt nhòa trên những hạt mưa tuôn Xuân hờ hững đến bên đời bão tuyết Ta ngồi dựa khung trời buồn da diết Đường ngược xuôi bao nỗi nhớ rụng đầy Lời thơ tình nào vang vọng chân mây Cho ta trôi vào sát na hạnh phúc Tuyết mù bay quanh ngày dài hun hút Tình nhân về trượt ngã giữa hư không Em đi vào mùa xuân trắng mênh mông Như cơn gió làm hồn dâng biển động Về đứng trước cửa trăm năm mở rộng Từ thâm tâm vang tiếng động bồi hồi Như có lần ta uống rượu giao bôi Phút giây đó thành thiên thu ngây ngất Xin tặng em những ngày vui đã mất Cho ta còn ngơ ngẩn đến ngàn sau Xuân tháng hai quanh quẩn giấc mơ sầu Khi tỉnh dậy viết bài thơ luyến tiếc r
XUÂN THÁNG HAI Như cơn gió làm hồn dâng biển động Khi mưa về rơi rớt giọt thương yêu Chút hương xưa chạnh nghĩ đến bao điều Chợt da diết nỗi niềm đang lắng đọng. Xuân tháng hai trời cao như trải rộng Cánh én nào bay lượn giữa trời xanh? Đương mê mải nên chẳng chịu bay nhanh Để chiều xuống chợt nghe tình về muộn. Có bao điều ta luôn hằng mong muốn Nhưng đã xa vời vợi biết chừng nào Đường ngược xuôi bởi lẽ biết khi nao Quay trở lại cùng nhau ôn kỉ niệm. Xuân hờ hững đến bên đời lấp liếm Nỗi buồn xưa đốt cháy một đời người Lời thơ tình trao gởi thoáng chơi vơi Như tha thiết một tình xuân rạn vỡ. Xuân tháng hai gợi bao điều cách trở Để cho ai ngơ ngẩn đến ngàn sau Cố nhân đâu khiến ta mãi ôm sầu? Khi nỗi nhớ thiên thu đầy bất tận. ttqv
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2010 21:58:24 bởi ttqv >
Trích đoạn: Đỗ Hồng
Tên Gọi Thương Yêu
Có tên gọi phai nhòa trong trí nhớ
Bỗng một ngày vọng lại chút thương yêu
Như cơn mưa còn sót nắng ban chiều
Cho lưu luyến hương nồng trên da thịt
Có tên gọi từ trăm năm mờ mịt
Đưa ta về cùng kỷ niệm mong manh
Tôn Nữ ơi có đợi giữa hoàng thành
Tiếng vó ngựa xôn xao trời thương nhớ?
Có tên gọi thân quen trên phố chợ
Mùa hạ nào cây lá cũng ngẩn ngơ
Có phải em từ tiền kiếp bơ vơ
Vừa trở lại làm hồn thơ sống dậy?
Có tên gọi mơ hồ trong tháng bảy
Như dòng sông trôi nhẹ giữa đồng khô
Cho một lần về lại với cố đô
Ta ngồi đón hương mặt trời buổi sáng
Có tên gọi như nổi chìm trên mạng
Chợt nghe qua cây cỏ cũng bồi hồi
Hương bay lên theo ngọn gió lưng đồi
Cho xanh mát cả mùa hè nhiệt đới
r
HƯƠNG NẮNG ĐƯA TA VỀ Từ cội nguồn thiêng liêng ta đứng đợi Sóng trùng dương vỗ mãi chút hương yêu Trong tiềm thức mơ hồ nghe tiếng gọi Của ai kia vang vọng mãi trong chiều. Ta hờ hững trong chiều thu mờ mịt Ngồi dưới trời thương nhớ đợi ai qua Chợt lưu luyến hương nồng trên da thịt Của một thời yêu dấu đã trôi xa. Chút hương nắng đưa ta về kỷ niệm Ngập tràn đầy ký ức thuở ngây thơ Trên dòng chảy ta đi và trải nghiệm Lặng thầm nghe tên gọi hóa ngẩn ngơ. Đâu vó ngựa xôn xao trời thương nhớ Giữa hoàng thành thấy lại dấu chân quen? Những hàng cây rủ mình vươn theo gió Nhắn gởi người bao nỗi nhớ triền miên. Bao thăng trầm qua những ngày bão tố Đã nhạt nhòa phủ kín lớp rêu phong Hỏi khách xa có quay về chốn củ? Để cùng nhau ngắm ánh mặt trời hồng! ttqv r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2010 17:05:53 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Đỗ Hồng
Gọi Tên Em
Gọi tên em từ bên này trái đất
Gửi tâm tư qua biển rộng non ngàn
Tiếng vọng dài thành sóng vỗ miên man
Về nối lại những dòng thơ giao hưởng
r
VẦN THƠ GIAO HƯỞNG Ngày chia phôi, anh vội rời bến đổ Bước chân đi vượt biển rộng non ngàn Sóng trùng khơi vỗ mãi tiếng thở than Thay tiếng khóc của người em gái nhỏ. Lệ hoen mi trong chiều sâu mộng tưởng Bao năm rồi sóng gió cũng trôi xa Và tình kia cũng đã phải phai nhòa Theo kí ức thời gian vang âm hưởng. Chợt hôm nay nghỉ chân trong mùa hạ Tiếng ve sầu rả rích gợi hồn ai? Bao đau thương sóng gió ở bên đời Chợt sống dậy sau những ngày êm ả. Về lại đây bên giòng Hương dịu mát Những vần thơ giao hưởng ấm tình người Để ngày tháng trôi nhanh giữa dòng đời Chợt ngừng lại bên tình thơ chất ngất. Xin đổi trao những dòng thơ hạnh ngộ Cho người về ngập ánh nắng yêu thương Trong bao la tiếng nói của đời thường Chợt xao xuyến vì trăm năm thác đổ. ttqv
HƯƠNG NẮNG ĐƯA TA VỀ
Từ cội nguồn thiêng liêng ta đứng đợi
Sóng trùng dương vỗ mãi chút hương yêu
Trong tiềm thức mơ hồ nghe tiếng gọi
Của ai kia vang vọng mãi trong chiều.
Ta hờ hững trong chiều thu mờ mịt
Ngồi dưới trời thương nhớ đợi ai qua
Chợt lưu luyến hương nồng trên da thịt
Của một thời yêu dấu đã trôi xa.
Chút hương nắng đưa ta về kỷ niệm
Ngập tràn đầy ký ức thuở ngây thơ
Trên dòng chảy ta đi và trải nghiệm
Lặng thầm nghe tên gọi hóa ngẩn ngơ.
Đâu vó ngựa xôn xao trời thương nhớ
Giữa hoàng thành thấy lại dấu chân quen?
Những hàng cây rủ mình vươn theo gió
Nhắn gởi người bao nỗi nhớ triền miên.
Bao thăng trầm qua những ngày bão tố
Đã nhạt nhòa phủ kín lớp rêu phong
Hỏi khách xa có quay về chốn củ?
Để cùng nhau ngắm ánh mặt trời hồng!
ttqv
Trích đoạn: ttqv
Mùa Xuân Đứng Đợi
Một buổi sáng ghé vào trang thơ cũ
Rất tình cờ ta bỗng gặp lại em,
Bức chân dung của những áng thơ êm
Vừa thẩm thấu vào tận cùng tư tưởng
Ta chợt đến bên tình thơ vô lượng
Lòng bồi hồi nghe vang tiếng lặng thinh
Trong tâm tư yêu thương mới tượng hình
Cho ta sống thêm một ngày hạnh phúc
Chân đã mỏi mà mùa đông thúc giục
Ta đi về một ngày giữa tháng ba
Rồi gặp em trong thành phố đã già
Nhưng đường xá mang trái tim còn trẻ
Cửa trăm năm có bao giờ mở hé
Cho ta vào uống nốt rượu giao bôi
Chỉ một lần mơ chăn gối tinh khôi
Trăng mật đã pha chén đời cay đắng
Hãy sánh bước đi qua ngày vắng lặng
Bằng con đường huyên náo nhất trần gian
Bằng lời thơ bay tỏa khắp non ngàn
Em sẽ thấy một mùa xuân đứng đợi
Trích đoạn: trieuam
DÕI NHÌN XA XĂM
Ngày tháng ba thơ buồn khô nắng hạn
Dòng sông mơ thoi thóp giữa bình minh
Đời thiêu đốt những ước vọng mông mênh
Còn trơ đá lấp cõi tình vụng dại.
Thơ cùng tận chết ngày tàn khắc khoải
Vần yêu thương dìm tận đáy địa cầu
Lời khát khao chìm xuống đáy vực sâu
Còn lại đó ngày thiên thu buồn tẻ.
Đời cách ngăn nên ta nhiều lối rẽ
Lạc nhau rồi âm vọng giữa mê cung
Ta cho nhau đôi lời cuối ngại ngùng
Khô bút mực xếp tàn phai gởi gió.
Hỡi càn khôn sao xoay vần bến đỗ
Để tình người trôi mãi giữa phù sinh
Duyên bèo nước cứ còn mãi lênh đênh
Hư hao mãi một cuộc tình dâng sóng.
Nơi đêm thâu ai chong đèn soi bóng
Viết vần tình cho vũ trụ thêm vui
Phía nơi xa ai mãi luống ngậm ngùi
Tuôn lệ chảy mong sông xưa đầy lại.
Tháng năm trôi ta chờ gì xa mãi
Hoài công chi nơi dốc gió mù sương
Đến khi nao mới khai lộ thông đường
Quay trở lại cùng niềm vui sơ khởi?
Xuân nhà ai trắng đơn mù gió thổi
Co ro đêm bên vần cạn thơ suông
Xuân bên ta còn đốt cháy nỗi buồn
Thơ cùng nắng mà khô lòng mong đợi.
Dõi mắt trông, phương xa buồn vời vợi
Thơ khô dòng. Tim héo hắt xa xăm
Phải tình ta chỉ như hòn đá lăn
Qua năm tháng để tan thành cát bụi?
TA100308
r
Vần Thơ Bên Vũ Trụ Anh sẽ viết vần thơ vào vũ trụ Lời thơ tình thành mưa xuống thiên thu Cho bên kia bờ trái đất mịt mù Em đọc được những tâm tình của biển Anh sẽ hát những bài ca không tiếng Nhưng em ơi trong đó có vạn lời Những lời tình như sông nước ra khơi Dâng sóng nhẹ cho hồn thơ xao xuyến Anh gửi gió về bên em một chuyến Lời thì thầm mang âm hưởng mùa xuân Em lang thang trong chiều vắng bâng khuâng Xin ngồi xuống đón chờ cơn gió mới Anh lên núi thấy ngày cao vời vợi Tình hôm qua lăn xuống dốc cuộc đời Chép bài thơ vào những áng mây trời Thơ rong ruỗi trên đường mây phiêu bạt Anh đến đó làm vầng trăng ngọt mật Soi con đường tăm tối giữa ban mai Em đi về ngày tháng rộng chông gai Có chợt nhớ vần thơ bên vũ trụ? r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2010 17:14:12 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: