Mặt Đất Khát Khao
Đỗ Hồng
Triều Âm đi đâu, sao lâu quá mới trở lại đây? Bài thơ thật hay nhưng dường như có điều gì không vui?
lâu nay không biết là bị cái gì nhưng không có vào được Thư Quán chú ui. Thành ra làm biếng vào luôn. Hôm trước lọ mọ vào thử thì lại được, thành ra mới vào thăm chú.
Thiệt tình là lâu nay không được đọc thơ chú, nên hồn thơ cũng đi đâu luôn, chẳng viết được gì hay ho cả
Chú thỉnh thoảng vẫn vào đây gửi đăng thơ mà không thấy thơ của Triều Âm.
Hôm tháng 10 năm ngoái, chú có gom góp và tuyển chọn lại 260 bài thơ để in một thi tuyển có tựa đề là "Lời Chim Uyên Ương" và ra mắt độc giả trong vùng Hoa Thịnh Đốn trước khi mãn nhiệm Chủ Tịch Cộng Đồng.
Bây giờ chú rảnh rỗi nihều nhưng ít có thi hứng để làm thơ.
Còn Triều Âm thế nảo có làm thơ thường không? Chú đọc thấy ý thơ của Triều Âm chửng chạc hơn trước nhiều lắm.
Mong được đọc thơ của Triều Âm.
ĐH
Đỗ Hồng
Chú thỉnh thoảng vẫn vào đây gửi đăng thơ mà không thấy thơ của Triều Âm.
Hôm tháng 10 năm ngoái, chú có gom góp và tuyển chọn lại 260 bài thơ để in một thi tuyển có tựa đề là "Lời Chim Uyên Ương" và ra mắt độc giả trong vùng Hoa Thịnh Đốn trước khi mãn nhiệm Chủ Tịch Cộng Đồng.
Bây giờ chú rảnh rỗi nihều nhưng ít có thi hứng để làm thơ.
Còn Triều Âm thế nảo có làm thơ thường không? Chú đọc thấy ý thơ của Triều Âm chửng chạc hơn trước nhiều lắm.
Mong được đọc thơ của Triều Âm.
ĐH
Chúc mừng chú đã ra mắt được tập thơ " Chim Uyên Ương" và đã có thảnh thơi, tự do của riêng mình.
Triều Âm cũng không có làm thơ nữa từ lâu lắm rồi, cũng là không có thi hứng
Giờ ráng nặn vài chữ viết cho vui với chú, để " mỗi ngày 1 bài thơ... vậy
MỘT THOÁNG TÌM VỀ
Từ tâm thức ai ngược dòng ánh sáng
Cản thời gian tìm kiếm chuyện xa xưa
Những cơn đau, đau đến mấy cho vừa
Từng sinh mạng vẫn đua chừng gang tấc
Ai nghe chăng, tiếng lòng đang thổn thức
Nhịp thở buồn vẫn lặng lẽ ngược xuôi
Tìm kiếm chi, loanh quanh mãi cõi đời
Chiều lạnh lẽ, đành hanh xua giọt nắng
Thực hay mộng quàng nhau từng khoảng vắng
Biết tìm đâu một lối nhỏ về nhà
Đường quá xa hay lòng ta chẳng ngắn
Chẳng đặng lòng buông bỏ cả hôm nay
Một sát na vào một ngày trở lại
Có gì không hoang hoải cả tâm tư
Ngược thời gian, đánh rớt mất ngôn từ
Nên lạ lẫm rơi lưng chừng thực tại.
Triều Âm 19.04.2013
Thơ Em Viết Thơ em viết có là con sóng biển Ru hồn ta phiêu bạt cõi trầm luân Bỏ lại sau trên cát dấu chân trần Sẽ phai nhạt trong ngàn thu thương nhớ Thơ em viết có là vầng trăng nhỏ Soi lối về đêm phố núi mù sương Cho ta thành người lữ khách bên đường Đời rong ruỗi mỏi mòn buông vó ngựa Thơ em viết có là muôn ngọn lửa Thắp tình ta cho sáng rực trần gian Tháng ngày này còn hạnh phúc gian nan Dài đến cuối con đường không trở lại Thơ em viết có là cành hoa dại Nở một lần hương thoảng tới trăm năm Cho gió mùa dừng chân lại trầm ngâm Ta ngồi xuống giữa đời thêm ngây ngất Thơ em viết có là đường ngọt mật Thấm hồn ta thân ong kiến nhỏ nhoi Cả một đời còn leo dốc lẻ loi Tìm trong cõi bao la nơi nương náu Thơ em viết có về khơi dòng máu Chảy vào ta nuôi dưỡng một hình hài Từ hư vô ta đến cuộc đời này Chỉ còn lại vài sát na hạnh phúc
XUÂN VỀ PHỐ CŨ Mùa xuân âm thầm về trên phố cũ Những con đường gầy nằm đợi chân em Sỏi đá nhớ em chợt biết ưu phiền Hàng cây tương tư đứng chờ mọc lá Em ở nơi đâu đường đời muôn ngã Có về quanh đây như thoáng nắng mưa Còn một mình ta ngồi giữa phố xưa Nghe trong trái tim từng thành quách đổ Bài thơ nở trên hoa vàng mấy độ Như bóng lênh đênh che mát cuộc đời Ngày tháng mỏi mòn theo nước sông trôi Ta còn ở lại làm thân cổ thụ Gác trọ trần gian một đời tạm trú Chờ mùa xuân về theo bước em qua Đường phố quanh co trong trí phai nhòa Từ cõi mơ hồ tình xuân chợt đến r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 08:56:58 bởi Huyền Băng >
Trời Không Mưa Trời không mưa nên nhìn ta héo hắt Mùa xuân nào tàn tạ giữa gương soi Ra phố chiều nghe chim hót lẻ loi Mây giăng thấp nỗi buồn treo phía trước Trời không mưa sao hồn ta vẫn ướt Khi chân về phiêu lãng cõi trần ai Đời nghiêng nghiêng con dốc nhỏ mệt nhoài Sầu rót xuống một ly đầy men đắng Trời không mưa trong ngày xuân quạnh vắng Tháng năm về tìm đôi mắt thân quen Phố bao la chiều quên thắp ngọn đèn Ta lên xuống một mình thân du mục Trời không mưa nên tim còn thao thức Đợi em về lãng đãng bóng chân mây Gió miên man vang lời gọi cuối ngày Phố ngủ sớm tìm em trong giấc mộng Trời không mưa ta thành sa mạc rộng Những giọt tình là hạnh phúc trăm năm Trăng cô đơn về bên gối ta nằm Để được chết trong vần thơ lặng lẽ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 08:59:22 bởi Huyền Băng >
Một Kiếp Rong Chơi Vào cuộc thế rong chơi cho hết kiếp Làm nắng xuân tô đôi má em hồng Gọi gió thu ru em giấc ngủ nồng Giăng mây hạ che mát đường em tới Thế kỷ dài bàn chân ta chưa mỏi Đi quanh đời tìm mãi một ngày vui Hạnh phúc trôi trong vũ trụ ngậm ngùi Gửi em nhé một tình yêu nở muộn Ta rong chơi cùng mặt trời lên xuống Vai phong trần nghiêng nhẹ gánh gian nan Trí nhỏ nhoi ta đựng cả non ngàn Cho máu chảy thành dòng thơ bất tận Đêm ngồi uống cùng ta ly rượu đắng Mai đưa nhau về buổi sáng tinh khôi Ta cùng em theo tiếng hát lên đồi Trên hoang vắng, bóng tình yêu thoáng hiện Ngày cuối cùng xin về nằm bên biển Nghe sóng buồn nhớ lại cuộc rong chơi Em gặp ta như cơn bão qua đời Trong đổ nát có chút tình bay bổng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 09:01:30 bởi Huyền Băng >
Dòng Thơ Lưu Lạc Từ tiền kiếp theo dòng thơ lưu lạc Ta tới đây làm khách trọ trần gian Cùng em đi qua biển rộng non ngàn Tìm cho thấy chút tình trăm năm trước Đường sông núi chân bao lần xuôi ngược Bỗng một ngày ta lạc bước trầm luân Như chim trời ngơ ngác giữa mùa xuân May nhờ có dòng thơ, ta hạnh ngộ Đêm nằm xuống lòng nghe muôn thác đổ Niềm vui về nở muộn giữa cơn mơ Vần thơ xưa trong trí ngỡ phai mờ Nhưng âm điệu vẫn thành men ngây ngất Ta sẽ viết cho em đầy mặt đất Bài thơ tình dài mãi tới ngàn năm Bằng nỗi niềm trên đỉnh núi trầm ngâm Và với những ưu tư từ lòng biển Cả hành tinh chợt một ngày im tiếng Để lắng nghe ta hát khúc yêu đương Bài thơ xưa lưu lạc cõi vô thường
Còn lơ lửng giữa hư không huyền ảo r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 09:03:43 bởi Huyền Băng >
CON SÓNG NHẸ TRONG HỒN Đêm xuống biển kiếm ngày vui mới rụng Sáng lên đồi tìm giọng hát đêm xuân Đời xuống lên ta mỏi bước phong trần Đường thế kỷ một chiều trôi vô vọng Em về đâu cho địa đàng bỏ trống Buồn lưng chừng bên đỉnh tuổi hoàng hôn Những vần thơ gieo xuống khắp tâm hồn Ta chưa biết bao giờ tình sẽ mọc Cùng trái đất ta quay vòng lăn lóc Ly rượu nồng còn đựng khúc tình ca Lời nào buồn như những hạt mưa sa Ta cứ ngỡ chân em về trong gió Ngày em đi hoàng thành xưa bỏ ngõ Cầu vẫn nằm chờ Tôn Nữ tóc bay Vó ngựa reo trong trí nhớ miệt mài Giấc mơ đó có dài trăm năm nữa? Con tim nhỏ có lần như mở cửa Mà tình thơ còn ngần ngại đi vào Đôi mắt buồn lưu luyến tới ngàn sau Vì sóng nhẹ vỗ hồn thơ lưu lạc r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 09:05:37 bởi Huyền Băng >
Có Nhiều Lúc… Có nhiều lúc mặt trời không ánh sáng Ta tìm nhau trong đêm tối lạc loài Lời thơ buồn rụng xuống những tàn phai Dòng tư tưởng còn miên man nỗi nhớ Có nhiều lúc hoa chờ nhau không nở Cho đời ta thiếu vắng những mùa xuân Đường một chiều chưa hết cuộc trầm luân Mà chân đã mỏi mòn cùng năm tháng Có nhiều lúc mưa rơi vào khô hạn Mặt đất sầu nằm chết giữa thiên thu Ngày leo lên trên đỉnh tuổi mịt mù Đêm lăn xuống bờ vực sâu phiền muộn Có nhiều lúc rượu say mà chưa uống Ly tương tư còn đọng chút giọt sầu Hạnh phúc nào xin hẹn lại mai sau Như sông suối dắt dìu nhau ra biển Có nhiều lúc đường đi mà không đến Cho lỡ làng một chuyến hẹn trăm năm Bài thơ xưa chợt trỗi khúc nhạc trầm Theo cơn gió bay về nơi hư ảo
Trên Đường Thời Gian Chân bước tới đường thời gian trước mặt Đôi mắt buồn còn nhìn lại phía sau Những mùa thu đang tiếp nối cơn sầu Đuổi theo ta vào đêm mơ thế kỷ Ngày đi qua những cuộc đời yên nghỉ Ta thấy ta như chiếc bóng hư không Em có về từ vũ trụ mênh mông Cùng ta thức nghe côn trùng réo gọi Nhìn quanh ta không còn ai đứng đợi Hành trang thơ cũng đã cạn dần rồi Còn chút tình trong tâm trí nhỏ nhoi Xin dành lại cho em mùa hạnh ngộ Đêm nằm xuống ta thành vầng trăng cổ Đợi nghìn năm chưa thấy bóng ngày xuân Đời nghiêng vai chồng chất tuổi gian truân Em còn không bên địa đàng khép cửa? Trong đôi mắt bóng thành xưa nghiêng ngửa Đường thời gian buông vó ngựa xa mờ Ta hẹn nhau về lại giữa cơn mơ Ngồi viết nốt những vần thơ dang dở
MỘT NGÀY LÊN RỪNG Một ngày bỗng mọc rừng lên trên phố Ta về làm người tiền sử ngu ngơ Vì nhớ em nên tâm trí lu mờ Đi quanh quẩn trong tháng ngày vô vọng Đường nhân loại ta đi về một bóng Lời uyên ương nghe vọng đến trăm năm Bước xuống đêm theo những nốt nhạc trầm Về cuối ngõ thấy vầng trăng nằm chết Gió mùa hạ lang thang khuya mỏi mệt Từ cơn mơ lăn xuống giọt gian nan Em còn không trong giấc ngủ non ngàn Cho ta gửi lời yêu thương tiền kiếp Mang nỗi nhớ vào khu rừng trùng điệp Làm thân cây buồn đứng dựa đêm dài Ta đợi hoài chưa thấy bóng ngày mai Để sánh bước cùng em qua mùa hạ Ngày tháng rụng bên khu rừng tàn tạ Đất trời này dung nhan cũng hư hao Cõi tình xưa ta lỡ bước đi vào Chợt nhìn lại em không còn ở đó
MẮT BIỂN Mắt đã nói những điều em chưa nói Ta nhìn vào nghe tiếng gọi trăm năm Trong đêm khuya còn chút nắng âm thầm Về rọi xuống cửa hồn em sâu kín Như phiến đá một đời ta câm nín Trông tháng ngày buồn lặng lẽ ra đi Cuộc tình xưa chưa hết độ xuân thì Rong rêu đã phủ đầy trong trí nhớ Đêm thế kỷ ôm nỗi buồn trăn trở Lòng đất sâu còn lên tiếng thở dài Giấc mơ nào đưa ta tới sớm mai Cho ta đón thêm một ngày lặng lẽ Hãy trở lại cùng rong chơi em nhé Hành trình này còn có được bao lâu Đường ta đi hàng cây đứng u sầu Chờ gió đến hát ngàn câu tiễn biệt Về biển rộng mở lòng ra tha thiết Gọi tình em trên sóng vỗ ngút ngàn Dựa bóng chiều nghe nỗi nhớ mênh mang Ta chợt thấy nhân loại như hờ hững
Một Mình Bỏ một mình buổi chiều đi ngủ muộn Mùa hạ nghiêng tâm trí viết dòng thơ Cơn gió bay từ sớm đến bây giờ Vẫn chưa lại cùng ta dâng hương mới Hàng cây đứng bên đường đang ngóng đợi Niềm vui về thắp sáng cả tâm tư Em có nghe nhịp tim rất hiền từ Còn vang động khúc tình yêu năm cũ? Ta cùng ta trôi trên dòng thác lũ Nhìn bao nhiêu mùa hạ đã qua đời Cuộc tình nào tàn tạ giữa chiều rơi Ta ở lại quẩn quanh cùng cây lá Tim vẫn đựng tình đầy dâng biển cả Một đêm về tắm mát cả cơn mơ Con trăng nằm chờ đợi một vần thơ Cho thương nhớ cuối trời êm tháng sáu Bên gác trọ trần gian ta nương náu Có buồn vui nuôi dưỡng trái tim hồng Ta một mình ngồi hát phận long đong Nghe như bước chân em về đâu đó r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 09:14:45 bởi Huyền Băng >
TÌNH CỜ Em có phải người tình ngàn năm trước Ta tình cờ gặp lại giữa phố đông Đôi mắt xưa khơi biển động trong lòng Cho ta mãi đứng bên đời ngơ ngẩn Em có phải đóa hoa sầu lận đận Nở âm thầm trong khoảnh khắc yêu đương Ta trăm năm làm lữ khách bên đường Lên xuống phố tìm người trong tiền kiếp Em có phải vầng trăng khuya mỏi mệt Hẹn muôn năm chưa gặp gỡ mặt trời Ta một đời làm chiếc bóng chơi vơi Chờ tan biến vào nghìn đêm tăm tối Em có phải dòng sông xưa tội lỗi Cho cuộc đời gieo xuống những đau thương Ta lang thang trong trời đất vô thường Mà chợt thấy trầm luân cùng năm tháng Em có phải cơn mưa về buổi sáng Cho đời ta gội sạch chút ưu phiền Hạnh phúc buồn trên dốc phố nghiêng nghiêng Thành nỗi nhớ bay lên trời mùa hạ Em có phải gió mùa trên phố lạ Xoáy ta vào cơn bão lốc tình yêu Gió bay rồi ta ở lại buồn thiu Trăm năm nữa biết bao giờ gặp lại
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: