Mặt Đất Khát Khao
Ở Giữa Anh ở giữa cơn mơ và thực tại Từ u minh theo hạt bụi vào đời Bay một mình qua vũ trụ chơi vơi Mong tìm gặp nửa linh hồn đã mất Anh ở giữa dối gian và chân thật Đi quanh đời bằng tâm trí ngu ngơ Đường trần gian hoa lá cũng hững hờ Tiệc tình ái còn chờ em đến dự Anh ở giữa tương lai và quá khứ Ngày hư vô trông ngóng ước vọng sầu Đêm mịt mù ngồi nhìn lại phía sau Chân lui tới vướng bao điều phiền lụy Anh ở giữa thiên thần và ác quỷ Nên yêu em qua câu hát từ bi Và giết đời bằng thanh kiếm cuồng si Cho thế giới sẽ không còn nhân loại Anh ở giữa tin yêu và nghi ngại Bởi vì em là mưa nắng bất thường Em còn là hạnh phúc chốn tai ương Là tồn tại trong muôn vàn mất mát Anh ở giữa linh hồn và thân xác Khi hiện hồn gần gũi với mông lung Lúc hóa thân xa cách nhớ muôn trùng Vẫn mơ được về tim em trú ngụ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2014 23:31:46 bởi Huyền Băng >
Nửa Khung Trời Em đi trước trên đường vòng thời khắc Đêm bên đây mòn mỏi đợi ngày vui Gươm thời gian chẻ dọc cả khung trời Trong thương nhớ, hồn ta chia hai mảnh Đêm thắp lửa hong tình yêu nguội lạnh Đông về ngồi xõa tóc giữa mùa thu Bóng tình nhân thấp thoáng trái tim mù Em tóc rối che đường về thiên cổ Trăm năm đó biết khi nào hạnh ngộ Còn bao nhiêu ngày tháng đếm trên tay Ta lênh đênh dòng tư tưởng vơi đầy Nhìn hạnh phúc rớt bên đồi định mệnh Nghe đời gọi trên đường đi không đến Hình như là tiếng vọng của ngày thơ Mang tuổi vàng qua đất rộng bơ vơ Ta về đứng bên nỗi buồn trút lá Từng cơn gió xô hồn ta nghiêng ngả Mỗi đêm dài ta gõ cửa tương lai Ngày phía sau nay đã khép lại rồi Em ở đó nửa khung trời mờ mịt r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2014 23:30:26 bởi Huyền Băng >
Nói Với Em Ta nhìn em qua mắt mù tăm tối Vì không cần biết rõ một dung nhan Dù trong em xuân thắm đã phai tàn Ta vẫn nghĩ về mùa thu rực nắng Nói với em bằng miệng đời câm lặng Vì lời tình êm ái có đớn đau Trong dối gian có chân thật thâm sâu Ta vẫn nghĩ yêu không cần lên tiếng Dìu em đi bằng đôi chân khập khiễng Cho thấy tình cũng có lúc thấp cao Dù bình yên hay sóng gió ba đào Ta vẫn muốn dìu em quanh thế giới Ta nhớ em trong cơn say mệt mỏi Vì men tình làm chếnh choáng hồn ta Ly yêu đương ta đựng cả thiên hà Uống cho cạn để không còn lo nghĩ Ta yêu em bằng con tim mất trí Để không buồn đêm vũ trụ mênh mông Và được quên một thân phận long đong Ngày em bước khỏi đời ta vĩnh viễn r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2016 16:18:16 bởi Huyền Băng >
Viên Đá Viên đá không thể ném Vì ta cũng như em Một lý trí say mèm Và con tim tội lỗi Chờ một mặt trời tối Nhìn cuộc đời khỏa thân Ta chia tay thiên thần Làm tình nhân của quỷ Ta phá tan thành lũy Bằng địa chấn tình yêu Ôm trời thu về chiều Đến cùng em mộng ảo Một ngày tình giông bão Là nỗi nhớ trăm năm Như muôn nốt nhạc trầm Trong bài tình ca muộn Ta chìm sông ước muốn Chơi vơi cuối dòng đời Em là trăng lẻ loi Phai tàn bên góc nhớ Viên đá xưa tan vỡ Ta ném vào trong ta Vì mùa thu sắp già Mà ta còn e ngại
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2014 23:11:25 bởi Đỗ Hồng >
TIẾC THƯƠNG * Kính dâng hương hồn GS Nguyễn Ngọc Bích Hạc trắng một ngày mỏi cánh bay Đành thôi vĩnh biệt thế gian này Niềm đau nước mất chưa vơi cạn Nỗi hận chùa tan vẫn ngập đầy TÂM VIỆT lênh đênh ngàn dặm biển Hồn Nam chất ngất chín tầng mây Ngày mai trên bước đường tranh đấu Dưới ngọn cờ xưa vắng bóng thầy Tháng 3-2016 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2016 16:16:16 bởi Huyền Băng >
Đợi Chờ Cả một đời chờ đêm mở mắt Thấy trời rọi sáng giữa tâm tư Nghĩa trang thức giấc nghìn thu vắng Cất tiếng reo vui lúc tạ từ Cả một đời chờ trăng xuống núi Tìm người tri kỷ họa vần thơ Ghi lên trời thẳm tâm tình mới Nối kết ngàn xưa với bây giờ Cả một đời chờ nghe gió hát Khúc ca tình ái thuở hồng hoang Từ em ta có trong trời đất Với trái tim yêu đập rộn ràng Cả một đời chờ xuân trở lại Cho ta về giữa trái tim nhau Chân trần xuôi ngược qua trăm hướng Ta ngỡ gặp em tự kiếp nào Cả một đời chờ thơ mở cửa Gặp em đang mặc áo thu vàng Đi trên đường nhớ mùa hoa chết Về tận cùng trong nỗi muộn màng Cả một đời chờ xe chuyến cuối Đưa ta về với khối tình sâu Nằm trông vũ trụ xa vời vợi Hun hút em đi một bóng sầu r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2016 15:04:51 bởi Huyền Băng >
MỘT NGÀY VUI THÁNG BA * Mến tặng Phương Thư Thời gian dừng lại một ngày Nến hồng soi bước đường mây vào đời Tháng ba lên tiếng gọi mời Cả trần gian chúc những lời yêu thương Chúc hoa vẫn nở trên đường Cho mùa xuân thắm còn vương tuổi hồng Chúc ly rượu vẫn thơm nồng Niềm vui say đắm còn trong mỗi ngày Chúc câu hát vẫn ngất ngây Bài ca hạnh phúc còn đầy đêm xuân Chúc cho trời đất quây quần Cùng mừng sinh nhật hạ tuần tháng ba 26/03/2016
MỪNG SINH NHẬT THÁNG TƯ *Thân tặng Lý Hải Mỗi tháng tư sang có một ngày Mọi người về dự hội Rồng Mây Kẻ mang giọng hát mừng năm tuổi Người góp lời ca chúc vận may Nhấp chén tri âm mong hạnh phúc Cạn tình thân quyến ước sum vầy Cung đàn vang vọng hồn thu THẢO Tứ HẢI hiệp lòng vui tối nay
BÀI THƠ CUỐI CÙNG Không thể tin rằng anh đã đi Đâu ngờ mới gặp lại phân ly Cầm tay vĩnh biệt tình thân hữu Nhắm mắt chia lìa nghĩa cố tri Bút thép còn lưu trang dũng khí Lòng son vẫn quyện khúc sầu bi Tám mươi năm lẻ, đời không sắc Để lại tiếc thương cuối hạn kỳ * Vĩnh biệt nhà báo Nguyễn Hữu Bình 17/6/2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2016 20:15:20 bởi Đỗ Hồng >
Cuối Đường Em là rượu đã say dù chưa uống Cho hồn ta chết đuối biển đam mê Đường trăm năm quên mất lối đi về Tâm trí ngủ giữa nghìn đêm mộng mị Em là lửa đốt tình ta âm ỉ Lửa luyện hình ta mấy kiếp ăn năn Lửa đưa ta lên tới đỉnh nồng nàn Rồi thiêu cả những niềm vui tàn lụi Em là én bay về bên kia núi Để xuân này tiếc nuối đến xuân sau Hạnh phúc buồn còn có được bao lâu Mà tim đã sầu rong rêu phủ kín? Em là bão đi qua đời yên tĩnh Xoáy hồn ta vào cùng tận đau thương Trận cuồng phong thổi sập cả thiên đường Thiên thu đó còn nghe như đá khóc Em là dốc cho đời ta lăn lóc Con dốc dài xuống địa ngục tình yêu Trái đất xoay quanh ngày tháng tiêu đìu Ta vẫn bước đâu hay đường sắp hết! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2016 08:10:46 bởi Nguyệt Hạ >
Đêm Tưởng Vọng Đêm nằm sấp trên vực sâu hoan lạc Giọt sương khuya thấm ướt cửa thiên đường Úp mặt vào mây tóc rối yêu thương Tìm cho thấy dung nhan ngày tháng cũ Đêm chỗi dậy nhân gian còn mê ngủ Ta tìm ta mà ngỡ trái đất vuông Không thi ca cuộc sống hóa trần truồng Khi cúi xuống gần nhau trong xa lạ Bàn tay em có chia lìa muôn ngã Về ngã nào ta cũng thấy bơ vơ Em hiện thân loài rắn thuở hoang sơ Ta quỳ xuống đầu hàng cơn cám dỗ Xe thời gian đưa ta về tuyệt lộ Đêm phai tàn đối diện với hư không Dòng rượu loang cả vũ trụ thơm nồng Cho nhân loại ngàn năm còn say khướt Đêm sa mạc nghe hồn ta đẫm ướt Tình lênh đênh trong muôn cõi thiên hà Xích lại gần mà vẫn thấy thật xa Tim khao khát chết trên đồi tưởng vọng
Đường Trước Mặt Ta đã thấy đường ngắn dần trước mặt Ngàn ngày dài buồn ngả rạp sau lưng Giờ đứng dựa bóng chiều vàng hiu hắt Lòng phân đôi nên chân bước ngập ngừng Em có phải người tình trong thiên cổ Từ kiếp nào còn lại nét thân quen Về trên phố bỗng dưng đời hạnh ngộ Ta gặp ta trong trí nhớ muộn phiền Trăm ngàn hướng ta đi về một bóng Tuổi vàng treo trên lưng đỉnh cuộc đời Ráng chiều đã phôi pha bên trời rộng Bước xa thêm đi vào cõi đơn côi Ngày trước mặt không đường quay trở lại Chẳng biết em có còn ở phía sau Bờ vực cạn vùi sâu trời thân ái Bóng phù vân lơ lửng phủ ngang đầu Muốn dừng lại thời gian sao vẫn bước Đành vẫy tay từ biệt những ân tình Về cuối nẻo ôi chỉ là sau trước Cõi bao la ai cũng đến một mình R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2016 07:49:44 bởi Nguyệt Hạ >
HẠNH PHÚC MUỘN MÀNG VĂN chương không đủ đựng càn khôn Sa mạc hoang vu trải giữa hồn Phiền muộn quẩn quanh ngày tháng cũ Thiên NGA nghiêng cánh xuống hoàng hôn Đi từ đêm tối đến bình minh Mở cửa lòng ra với biển tình Khép lại nỗi buồn trang sách cũ Bước vào ngày mới dựng niềm tin Qua con đường rộng cuối mùa hè Về giữa cuộc vui với bạn bè Dưới bóng mát đời nghe biển hát Bài ca xao xuyến nắng vàng hoe Ra đây tắm mát sạch ưu phiền Cho gió đưa đời bay bổng lên Cho nắng hong tình xưa ấm lại Nghe đêm chờ hát khúc bình yên Tiếng cười vang vọng đến ngày mai Cuộc sống nay như buổi tiệc dài Chợt thấy con tim vui trở lại Trong lòng hoa nở vẫn không hay Hình như trời thẳm vụt cao lên Mặt đất thênh thang bỗng rộng thêm Hạnh phúc trở về trong gió mới Muộn màng nhưng lại rất êm đềm 10/9/2016 Thân tặng anh Văn & chị Nga Nhân chuyến đi biển First Landing Park
Cõi Đi Về Vài năm nữa, ai còn và ai mất? Cõi đi về như một cuộc phù du Đường ngày mai sao vắng vẻ mịt mù Ai sánh bước cùng ta về thu chết? Hãy bước tới và đừng than mỏi mệt Ngồi xuống rồi khó đứng dậy em ơi! Theo chân ta đi khắp bốn phương trời Mượn thế giới làm nhà đêm trú ngụ Lòng mở rộng, ta mời em vào ngủ Lửa nhiệt tình chưa đủ tỏ dung nhan Muốn đưa em lên tận cõi thiên đàng Nhưng cổng khóa ngàn năm còn nuối tiếc Đời còn lại, mỗi ngày là bữa tiệc Đĩa ân tình lưng nhẹ chút dư hương Nhớ thuở xưa ta nuốt cả phong sương Giờ răng lợi chỉ là đồ trang sức Sáng mở mắt, ta chờ niềm vui thức Sống một ngày cho trọn nghĩa nhân gian Nhìn sau lưng, ngày tháng đã phai tàn Cạn ly rượu để quên đời phía trước Rồi sẽ có một ngày buồn xuôi ngược Đưa tiễn nhau lần cuối phút ngậm ngùi Dấu chân trần đành dứt bỏ cuộc vui Khi trái đất vẫn quay vòng luân vũ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2017 12:09:42 bởi Nguyệt Hạ >
ĐỜI SƯƠNG KHÓI
Trăng rót bóng vàng xuống đáy ly Uống trăng từ độ tuổi xuân thì Giờ trăng nay đã già tri kỷ Thành máu luân lưu khắp tứ chi Có những trận cười mỗi cuộc say Từ khi trăng khuyết tới trăng đầy Nhìn em cũng đủ say dăm bữa Xuống địa ngục rồi vẫn ngất ngây Vũ trụ mênh mang bóng nguyệt tàn Long lanh cành lá giọt sương tan Em là giọt rượu còn vương vấn Dành lại trăm năm uống một lần Ly đựng càn khôn, một khối sầu Tuốt gươm ta xẻ dọc đêm thâu Lâng lâng tìm lại ngày xưa ấy Ánh mắt bâng khuâng buổi hẹn đầu Tưởng niệm cuộc tình đã thoáng qua Đêm nay uống cạn chén quan hà Rồi mai quên hết đường trăng cũ Về lại cuộc đời sương khói pha R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2017 01:54:32 bởi Đỗ Hồng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: