NẰNG CÓ CÒN XANH
Đường vạn nẻo, vô hình chung ta bước
Lối tù mù, ta giả điếc, cứ đi
Rượu cũng nhạt, thơ cũng phai, dần vắng
Đoạn cuối cùng, ai tiễn biệt cội si
Ngày hay đêm, cũng còn gì phân biệt
Kẻ cúi đầu nắm không nổi bàn tay
Thơ hay nhạc cũng hồ như vô nghĩa
Mặc lòng đời, cứ trôi mãi... Người say!
Đường trăm lối, cứ hết đêm lại ngày
Vẫn nắng, gió vẫn tình say ngọn cỏ
Tiếng cười đùa vẫn lúc có lúc không
Nên có bước hay ngồi trông... Vẫn thế...
Nắng ngày mai có mang màu huyết thệ
Hận bình minh mang ánh sáng vô tư
Kéo màn đêm ra khỏi bóng thực hư
Ta mệt mỏi, chân rã rời.... Quỵ ngã!
Triều Âm
30 April 2017
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2017 00:56:34 bởi trieuam >