Mặt Đất Khát Khao
Vào Cõi Thiên Thu Ta sẽ dìu nhau đến mộ phần Cho tròn ân nghĩa cuộc chung thân Đầu đời, tiếng khóc vang không lệ Phút cuối, lệ đâu nhỏ xuống trần Người mất nhưng tình không thể quên Yêu trong hạnh phúc lẫn ưu phiền Mai làm hạt bụi nằm trong đất Mong vẫn thiên thu được kế bên Em vẫn muôn đời là nửa ta Yêu nhau từ thuở mới sinh ra Đã chờ gặp gỡ người tiền kiếp Để được trăm năm sống một nhà Ngày tháng chỉ như giấc mộng rời Khi ta thức giấc, mộng tan thôi Vòng tay còn lại tình muôn thuở Ta sẽ mang ra khỏi cuộc đời Quán trọ trần gian khép cửa buồn Vẫy tay từ biệt tuổi hoàng hôn Ta đi về phía tình không tuổi Để chết bên nhau quên cội nguồn r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2017 21:09:47 bởi Huyền Băng >
Yêu Như Một Thuở Hồng Hoang Ta gượng dậy thắp lên que diêm nhỏ Cho tình người thôi bóng tối vây quanh Dù ghét ganh hay thù oán cũng đành Ta vẫn nói những điều chưa ai nói Ta vẫn biết trần gian đầy tội lỗi Nên yêu người bằng gian dối bẩm sinh Khi lòng người còn chưa có bình minh Ta tự nguyện xin làm vầng trăng nhỏ Rồi có thể vầng trăng ngưng sáng tỏ Bóng tối về cùng thế giới âm u Người xa nhau trong đêm vắng mịt mù Vì đôi mắt không nhìn ra chân lý Không thể biết những gì em suy nghĩ Nhưng thế nhân từ đó vẫn yêu em Ta chỉ như cơn gió thổi qua rèm Chưa thành bão để lòng em biển động Con tim nhỏ từ nay ta để trống Chờ một ngày nhân loại biết yêu nhau Để yêu em và yêu lại từ đầu Như một thuở hồng hoang trong vũ trụ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2017 21:07:56 bởi Huyền Băng >
Thu Hoài Niệm Ta đứng dậy tìm em trong tám hướng Vắng em rồi trái đất cũng tương tư Ngày ngủ quên trong từng đám mây mù Đêm xuống vội cho đời thêm lạnh giá Em vẫn bước qua đường trần vạn ngả Hay đã về cùng trời rộng bao la? Ta chờ em nên tâm trí đã già Không còn nhớ là mùa thu đang tới Thơ em viết mang chiều sâu vời vợi Đưa chân ta về cuối nẻo ưu phiền Đọc lại rồi lòng chợt thấy chao nghiêng Như đứng giữa một thiên đường trống vắng Thu sẽ đến với những ngày không nắng Hàng cây xưa hờ hững đón tuổi vàng Chiều mơ hồ nghe nỗi nhớ về ngang Theo cơn gió từ ngàn năm hiu hắt Em không đến, đêm đời ta nến tắt Hành tinh buồn nhân loại chẳng thấy nhau Cuộc tình ta chỉ có phút ban đầu Không đoạn cuối nên chỉ còn hoài niệm
Nỗi Nhớ Mùa Thu
Đêm nằm xuống nghe côn trùng lên tiếng
Điệp khúc buồn từ muôn thuở còn vang
Trong tâm tư hấp hối ngọn đèn vàng
Khi bóng tối về vây quanh nỗi nhớ
Em có biết mùa thu vừa hé mở
Hãy bước vào làm chiếc lá bâng khuâng
Bởi đã lâu không tiệc rượu cuối tuần
Tình có lẽ thêm nhiều đêm khao khát
Có nhiều lúc đời tương tư tiếng hát
Dòng tơ vương còn đó dấu lặng buồn
Những đêm chờ thức dậy với hồi chuông
Ta rời rã trôi đi cùng nhịp sống
Ngày mai đến đường thu không chung bóng
Tìm em đâu trên mặt đất bao la
Lá chưa rơi mà thu cũng sắp già
Vì nỗi nhớ đã nhuộm vàng tuổi hạc
Hồn phiêu lãng cùng mây thu bàng bạc
Thấy bình minh thấp thoáng bóng chiều tàn
Cuộc tình nào mang dấu vết ly tan
Em có nhớ một mùa thu đã chết?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2017 19:03:26 bởi Đỗ Hồng >
Mùa Thu Xa Vắng Sáng thức dậy tâm hồn ta mở cửa Thấy mùa thu e ấp đứng bên thềm Dáng thu buồn trong gió sớm dịu êm Trời cao vọng tiếng chim ca hoài cảm Thu xõa tóc cho một ngày ảm đạm Vườn tâm tư khắc khoải nhớ mặt trời Gương nhìn ta in bóng ảo chơi vơi Xin đừng nói với ta điều thất vọng Em có đến cho hồn ta dâng sóng Cho hoàng hôn còn có chút bình minh Cho thu vàng mà lá vẫn nguyên trinh Cho cuộc sống còn vui trong nỗi chết Đêm chờ đợi cho ngày thêm mỏi mệt Những tình thơ ẩn hiện đã bay xa Ta tìm em trong khắp cả thiên hà Và thế giới muôn hoa ngoài đồng nội Xin chớ bảo rằng tim ta nói dối Bởi mùa thu mang sắc đẹp chân tình Thu đưa hồn vào một cõi huyền linh Ta đâu nỡ cho thu buồn da diết Nói với thu bằng lời thơ tha thiết Thơ đọng thành từng giọt rượu trăm năm Dẫu mai sau về trong đất ta nằm Vẫn nhớ mãi một mùa thu xa vắng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2017 23:33:28 bởi Đỗ Hồng >
Thơ Và Em Thơ mới bước ra từ bóng đêm Ngôn từ ánh sáng thật êm đềm Dung nhan trời đất thơ trang điểm Một cõi tình yêu mang dáng em Ta ngủ cùng thơ trong giấc mơ Khi mùa thu đến dưới trăng mờ Em về lặng lẽ đường thu vắng Cây lá trăm năm vẫn đợi chờ Thấp thoáng trời thơ mặc áo vàng Lòng ta mở ngõ đón thu sang Em ơi có thấy tình thơ mới Theo gió mây ngàn chợt bước ngang Ta gửi thơ vào tiếng hát xưa Đưa em về lại phố ban trưa Cho ta sống lại tâm tình cũ Trong quán hẹn hò khách vắng thưa Ta sẽ dìu thơ khắp nẻo đường Cho đời lữ thứ vẫn nồng hương Cho con đường nhỏ trong trời rộng Vẫn có người tình để nhớ thương
Dấu Hỏi Vì sao ta đến thế gian này Mai mốt ra đi cũng chẳng hay Còn lại bao nhiêu tình chất chứa Yêu em say đắm trọn từng ngày Con đường trước mặt tới nơi đâu Cũng thấy quanh ta vạn nỗi sầu Từng bước đi qua đời mỏi mệt Xin em chiếc bóng để dìu nhau Phải em là máu chảy trong ta Từ thuở con tim biết thiết tha Nhân loại chờ em về mở hội Nhớ em trái đất héo hon già Bao giờ em đến giữa chiêm bao Như bóng thu đi áo lụa đào Rót xuống hồn ta từng giọt rượu Cho tình ngây ngất đến ngàn sau Sao trần gian nhớ chỉ mình em Dù cõi trăm năm đã vắng tênh Dấu hỏi vây quanh đời lữ thứ Tìm đâu phút cuối chút bình yên
Như Một Thoáng Chim Bay Thẫn thờ chiếc bóng giữa hoàng hôn Ngày tháng mông lung vẫn bước dồn Nhìn lại chung quanh đời vắng lặng Sau lưng mờ ảo cuộc tình hồng Tiệc tàn thiếu bóng những tri âm Như những mùa thu rụng âm thầm Giọt rượu chết khô trong trí nhớ Niềm vui còn sống được bao năm? Em đi tiếng hát cũng qua đời Nỗi nhớ dâng trào cả biển khơi Chiều xuống một mình trên bãi vắng Tháng mười lất phất hạt mưa rơi Đường trần phiêu lãng tới nơi đâu Mỗi cuộc phân ly vạn nỗi sầu Vó ngựa thiên thu chiều tưởng niệm Bên đường sỏi đá cũng nằm đau Chiều thu ngồi đợi bóng ngày mai Chợt thấy yêu thương đã mệt nhoài Ai sẽ cùng ta về cuối ngõ Trăm năm như một thoáng chim bay
Bạn tri kỷ của Triều Âm ơi, chú Đỗ Hồng kính mến, mời chú nghe bài EM CÓ LÀ MÙA THU nhé !Mến chúc chú một mùa thu bằng an và vui vẻ! (thơ mùa thu năm nay của chú buồn quá đi mất) http://www.caulacbothonha...-co-la-mua-thu_27.html EM CÓ LÀ MÙA THU Phổ nhạc: Hà Lan Phương Đệm đàn: Nguyễn Hải Trình bày: Hà Lan Phương Nắng lửng lơ, mùa nhẩn nhơ trở giấc Em là mình, hay đã hóa mùa thu Áo tình yêu, dệt sắc màu đỏ thắm Quấn vai người nắng ấm Ottawa Em dung nhan, áo lụa vàng sắc lá Nét môi hồng, nụ cười nhỏ mông mênh Làn mây trắng, tóc bồng bềnh ...ơi lạ! Phải em không? Em đã hóa mùa thu? Cụm rừng già nghiêng nghiêng mình vồn vã Bé! bé yêu hãy dừng lại, ghé đây Ngồi cùng tôi, vẽ thơ tình trên lá Thả lời bay, cùng với gió phiêu linh Cung đường xưa, thu vuốt mềm gió hạ Giữa rừng già, điểm xuyết chút yêu thương Có phải thu đang đợi ở bên đường Hay là em, khoác lên mình áo mới? Chiều dần trôi, nắng càng thêm vời vợi Viết bài thơ, thả theo gió mông mênh Em hóa thu nơi xứ lạ điệp trùng Lá nào bay, theo cơn gió...có em... Triều Âm 171025 Triều Âm đăn chia sẻ trong room nhạc phổ thơ, nhưng Việt Nam Thư Quán rộng quá, e rằng chú chẳng ghé qua nên thôi tạt sang nhà, kính mời chú nghe thử.
Lời thơ rất hay. Nhạc tuyệt vời. Cám ơn Triều Âm đã cho thưởng thức.
Đường Về Sáng Những buổi sớm trời cao trong trí nhớ Đường nào đưa ta đi thấy mặt trời Ngày mới sang lòng mở ngõ đón mời Đời hạnh phúc biết rằng ta vẫn sống Trăng lưu luyến treo bên trời nhạt bóng Thu đã vàng và mùa sắp sang đông Đêm vui qua còn vương vấn men nồng Tình đọng lại ân tình trong ly cạn Từ bóng tối ta trôi về ánh sáng Ngày nhìn nhau cho tỏ mặt nhân tình Trăm năm này rồi đời sẽ vô minh Cuộc tình đó biết khi nào hạnh ngộ Đâu tiếng hát của thu vàng mấy độ Âm sắc nào phai nhạt giữa hư không Lời thơ bay theo gót nhẹ thu hồng Ta ở lại chờ niềm vui rụng xuống Đời lên dốc tìm bao điều ước muốn Chuyến xe dài trống vắng những yêu thương Hồn ngu ngơ đánh mất cả thiên đường Một ngày nữa thêm cơn buồn hiu hắt R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2017 12:39:49 bởi Nguyệt Hạ >
Sầu Mặc Niệm Ngàn lời nói sẽ không bằng im lặng Im lặng nào cũng là dấu chia ly Cuộc tình xưa đã đến độ phân kỳ Đường chung bước nhưng lòng sang lối rẽ Mùa đông đến ôm trần gian vắng vẻ Trái đất buồn quay chậm nhịp hư không Giọt rượu vương thoang thoảng chút hương nồng Đêm thắp nến soi ngõ về quá khứ Trong trí nhớ có bài thơ không chữ Viết cho người bằng ngọn lửa trong tim Cõi thiên thu ta vẫn mãi đi tìm Nơi trao gửi mặt trời tình cháy bỏng Đường thiên cổ áo vàng nghiêng chiếc bóng Tình về ngang dâng sóng dậy trăm năm Những mùa xuân trên tóc chết âm thầm Như dấu lặng cuối bài ca thương nhớ Hoa trước ngõ dường như ngưng tiếng thở Tình qua đời một sớm giữa mùa đông Người còn không trong vũ trụ mênh mông Cả thế giới lặng im sầu mặc niệm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2017 14:06:05 bởi Nguyệt Hạ >
Rồi Mai Nhé… Rồi mai nhé đưa em về quê mẹ Nhìn sao tàn rơi rụng sớm tinh sương Nắng vàng lên rực rỡ mọi con đường Cửa tù ngục mở toang chào ngày mới Rồi mai nhé triệu bàn chân thế giới Bước tự do rung chuyển khắp địa cầu Về non sông ta làm lại từ đầu Như thuở trước Văn Lang xây dựng nước Rồi mai nhé đường Bắc Nam xuôi ngược Đi trong chiều bờ đê lúa trổ bông Lên cao nguyên chờ đón mặt trời hồng Về sông nhỏ con đò ngang mong đợi Rồi mai nhé mùi hương cau phơi phới Lá trầu không xanh thắm kết duyên đời Thuyền trăng đầy từng câu hát buông lơi Vang vọng mãi hồn thiên thu sóng nước Rồi mai nhé mặt trời treo phía trước Đường Việt Nam dâng hào khí ngút ngàn Trên hoang tàn ta xây lại vinh quang Một đất nước chan hòa tình dân tộc R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2017 14:05:09 bởi Nguyệt Hạ >
Tình Nồng Cuối Năm Còn dăm ngày cuối nữa thôi em Sẽ hết một năm lắm muộn phiền Với những cuộc vui không trở lại Bạn bè vài đứa cũng xa thêm Rồi dăm ngày cuối sẽ đi qua Năm mới mùa đông đến trước nhà Hạnh phúc chìm trong ly rượu đỏ Ta nhìn gương rộng để tìm ta Còn dăm ngày cuối đến bên nhau Ôn lại buồn vui đã nhạt màu Để thấy trong ta còn dĩ vãng Ta ngồi tiếc nuối đến mai sau Còn dăm ngày cuối của năm dài Như những ngày xuân trên tóc phai Em gửi lời nào theo gió buốt Gọi xuân trở lại với ngày mai Còn dăm ngày cuối để tâm tình Chén rượu vơi đầy nỗi nhục vinh Nhìn lại tháng ngày như giấc mộng Mai lên đỉnh tuổi đón bình minh Còn dăm ngày cuối của trăm năm Hãy nói cho nhau nguyện ước thầm Khi bước chân vào trời đất mới Tình nồng còn lại chút dư âm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2017 00:58:57 bởi Đỗ Hồng >
Cuối Cùng Của Cuộc Gian Lao Rồi cũng có một ngày về gác kiếm Ngày cuối cùng của một cuộc gian lao Ba mươi năm chống chọi với ba đào Ngày lặng sóng con thuyền xưa ngủ nướng Rồi cũng có một ngày về mộng tưởng Sáng nằm nghe chim hót giữa ngàn hoa Trưa rong chơi cho tỏ mặt sơn hà Đêm lui tới bước chân vòng luân vũ Rồi cũng có một ngày cùng bạn rượu Vui thâu đêm quên lãng cả đường về Thời gian dài dừng lại giữa đam mê Chờ thơ gõ nhịp nhàng trên máy tính Rồi cũng có một ngày đời say tỉnh Dìu em đi cho hết cuộc tình trần Đường phù vân chân mỏi bước ngắn dần Quay nhìn lại ngày vàng thêm nuối tiếc Rồi cũng có một ngày vui giã biệt Chiếc đồng hồ báo thức mỗi đầu ngày Con đường đông đến sở buổi mưa bay Thôi đua chạy với thời gian thiên lý Rồi cũng có một ngày vườn yên nghỉ Lá không còn xao xuyến mỗi mùa thu Ngồi bên em nghe tiếng gió nhẹ ru Đời còn lại những mùa vui nhàn hạ * Kỷ niệm ngày hưu trí cuối năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2017 22:12:21 bởi Đỗ Hồng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: