Mặt Đất Khát Khao
Thư Thả Rồi cũng có một ngày nằm thư thả Nhìn mây trôi ngang khung cửa cuộc đời Thấy tóc em bay lộng gió bên trời Tình bay bổng như những ngày nguyên thủy Rồi cũng có một ngày về tiêu hủy Những ưu tư trên bàn viết ngổn ngang Bao ưu phiền năm tháng đó nặng mang Cho vơi bớt hành trang lên đỉnh tuổi Rồi cũng có một ngày đường dong ruổi Em cùng ta dạo bước khắp năm châu Cuộc tình xưa quay lại thuở ban đầu Cho nồng ấm những mùa đông còn lại Rồi cũng có một ngày nghe trống trải Sau niềm vui rũ sạch nợ tang bồng Mắt chiều mờ chợt thấy rõ sắc không Trăm năm đó ngày thảnh thơi vừa tới Rồi cũng có một ngày đời vui mới Thôi một thời chen chúc chốn lợi danh Đêm về chờ gió mát bóng trăng thanh Cùng tiếng hát cung đàn yêu muôn thuở
Vọng tri âm Bạn có nhớ một thời xưa thân ái Khi quê hương còn khói lửa chiến tranh Đến với nhau trong lứa tuổi học hành Bạn đã sống cùng ta phần đời nhỏ Trần gian rộng đường tri âm mờ tỏ Ta xa nhau chẳng biết tự bao giờ Vẫn nhớ hoài từng câu hát lời thơ Trên căn gác những trưa hè oi ả Biết tin bạn tình cờ trên xứ lạ Ta cơ hồ sống lại một thời xưa Kỷ niệm về như thoáng hạ gặp mưa Trong trí nhớ tràn dâng sông nước cũ Đời lạc bước mênh mông đường vũ trụ Một ngày về hạnh ngộ cuối chân mây Ân tình này xin buộc chặt vòng dây Cho ngày tháng vẫn xanh màu tri kỷ Dẫu chân mỏi đường thời gian thiên lý Xin cho nhau lời nhắn giữa bao la Tâm tình nào năm tháng chẳng phôi pha Trong quá khứ vẫn còn người thao thức R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2018 09:14:22 bởi Nguyệt Hạ >
Từ Giã Nhọc Nhằn Thôi từ giã chiếc đồng hồ báo thức Cùng mặt trời ngủ nướng giữa mùa đông Nghe chim ca chào buổi sáng mênh mông Đời còn lại những ngày vui nhàn hạ Thôi từ giã dòng xe đông vội vã Con đường dài đến sở tuyết mưa giăng Bàn ghế im chồng chất những nhọc nhằn Đời chen chúc trên lối mòn danh lợi Thôi từ giã khung thời gian mòn mỏi Ta bước ra rũ sạch nợ tang bồng Quên âu lo trong trí chạy lòng vòng Nghiêng vai trút ưu phiền vào dĩ vãng Thôi từ giã khoản tiền lương giữa tháng Còn trái tim ta tiêu hết cuộc đời Thế giới này chân nhẹ bước rong chơi Rượu sẽ rót thành dòng thơ tri kỷ Thôi từ giã khung màn hình vô vị Phím chữ buồn chờ gõ nhịp gian lao Nửa giờ ăn ngắn ngủi tựa chiêm bao Nay cuộc sống mọi ngày đều như lễ Thôi từ giã những chiều tan sở trễ Em lạc vào nhịp sống chẳng đường ra Ta chờ em nghe xuân mới cũng già Lòng lo nghĩ tới bao điều nguy khốn Thôi từ giã cuộc chạy đua bề bộn Giờ ta ngồi cùng bè bạn thâu đêm Đời nghỉ chân cho rượu uống môi mềm Cho ngây ngất tháng ngày vui còn lại R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2018 09:13:32 bởi Nguyệt Hạ >
Dung Nhan Thánh Nữ Khuôn mặt em thánh thiện Như Đức Mẹ xuống trần Ta là người tội lỗi Vì trót yêu thiên thần Dáng em chiều thanh thoát Tựa Đức Quán Thế Âm Lòng từ bi vô lượng Xá tội kẻ yêu thầm Ánh mắt em bùa ngải Thôi miên ta một đời Ta ghiền giọng ma túy Nên hồn bỗng chơi vơi Bàn tay đầy mũi nhọn Đâm thấu trái tim đau Vòng tay em ma quái Giam ta thiên thu sầu Ta làm con nai khát Tìm về suối tóc xinh Một dòng thơ bất tận Chảy xuống một trời tình Ta làm tên tử tội Chờ chết giữa tình em Xin một lần ân ái Cho được chết êm đềm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2019 19:55:34 bởi Ct.Ly >
Nghe Tiếng Xuân Ca Xuân chợt đến theo em và tiếng hát Như khói buồn bay lãng đãng mùa đông Đêm tháng hai hờ hững đắp chăn hồng Tình thao thức chờ nhau trong dạ khúc Tiếng em hát mênh mang trời hạnh phúc Lắng thật sâu vào cùng tận tâm hồn Rót thêm tràn ly tri kỷ sớm hôm Ngày mai đến biết đâu thành xa lạ Đêm ngồi xuống cùng ta say nghiêng ngả Bởi giọng em là dòng rượu miên man Chạm hồn xuân cho thấp thoáng thiên đàng Ta bay bổng theo lời ca huyền diệu Đêm khắc khoải nghe mùa xuân còn thiếu Hơn nửa đời biền biệt bóng quê hương Không gian vuông đầy nỗi nhớ canh trường Nghe xuân hát tâm tình xưa sống lại Tháng hai đến mang niềm vui trống trải Xuân âm thầm ngồi đợi buổi đoàn viên Ta lênh đênh trong ngày tháng ưu phiền Đời quanh quẩn những mùa đông cô lữ Em vẫn đứng muôn đời làm thánh nữ Ta mang thân quỷ dữ cuối nhà thờ Bởi yêu người nên quỷ tập làm thơ Cho xuân hát thành lời ca thần thoại
Nỗi Nhớ Còn Đây Em là nỗi nhớ hồi thơ ấu Vương vấn trong ta suốt một đời Tình ái vỡ lòng từ lớp học Đến khi tuổi hạc vẫn chơi vơi Em là ánh mắt trời xao xuyến Là bức tình thư gửi ngại ngần Là chút bâng khuâng chiều phố vắng Là bài thơ nhỏ viết sai vần Em là giấc mộng đêm xuân đến Là giọt mưa rơi giữa hạ nồng Là lá thu xanh đường gió lộng Là trời nắng ấm cả mùa đông Em là tiếng hát bên bàn tiệc Pha với rượu hồng say mấy khi Nâng nhẹ hồn ta lên phím nhạc Nhìn em cũng đủ uống ngàn ly Em là một nửa linh hồn nhỏ Ẩn hiện trong ta trọn kiếp này Ta sẽ dìu em quanh vũ trụ Để cùng em chết giữa cơn say
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2018 22:17:09 bởi Đỗ Hồng >
Mai Em Đi Mai em đi, bầy chim không về hót Mặt trời buồn ngủ nướng cuối chân mây Đường nhà em cây lá cũng hao gầy Hè chưa đến, thu đã về trước ngõ Mai em đi, đường nghiêng nghiêng dốc nhỏ Những ân tình lăn thẳng xuống vực sâu Nỗi nhớ thương dồn ngược trái tim sầu Làm mưa xuống trong từng chiều hoang vắng Mai em đi, cả trần gian thinh lặng Nghe côn trùng còn gọi nhớ đêm sương Chăn gối xưa xô lệch giấc canh trường Người ngồi đó ly trăm năm chưa cạn Mai em đi, vầng trăng thôi chiếu sáng Con phố dài nằm đợi thấy bình minh Đêm mênh mông chưa nói hết ân tình Mà như đã tàn phai trong tâm tưởng Mai em đi, hồn thơ bay vất vưởng Khung trời xưa khép lại dấu thiên đường Vẫy tay chào từ biệt những yêu thương Cành hoa tím gửi vào trong huyệt mộ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2018 13:53:34 bởi Nguyệt Hạ >
Đỗ Hồng
Mai Em Đi
Mai em đi, bầy chim không về hót
Mặt trời buồn ngủ nướng cuối chân mây
Đường nhà em cây lá cũng hao gầy
Hè chưa đến, thu đã về trước ngõ
Mai em đi, đường nghiêng nghiêng dốc nhỏ
Những ân tình lăn thẳng xuống vực sâu
Nỗi nhớ thương dồn ngược trái tim sầu
Làm mưa xuống trong từng chiều hoang vắng
Mai em đi, cả trần gian thinh lặng
Nghe côn trùng còn gọi nhớ đêm sương
Chăn gối xưa xô lệch giấc canh trường
Người ngồi đó ly trăm năm chưa cạn
Mai em đi, vầng trăng thôi chiếu sáng
Con phố dài nằm đợi thấy bình minh
Đêm mênh mông chưa nói hết ân tình
Mà như đã tàn phai trong tâm tưởng
Mai em đi, hồn thơ bay vất vưởng
Khung trời xưa khép lại dấu thiên đường
Vẫy tay chào từ biệt những yêu thương
Cành hoa tím gửi vào trong huyệt mộ
Cảm ơn Đỗ Hồng...những vần thơ thật hay! ..."Mai em đi, cả trần gian thinh lặng Nghe côn trùng còn gọi nhớ đêm sương ...Mai em đi, hồn thơ bay vất vưởng Khung trời xưa khép lại dấu thiên đường ...Mai em đi, vầng trăng thôi chiếu sáng Con phố dài nằm đợi thấy bình minh..." 06/6/2018 nh239
Vùng Lên Ta yêu nước chứ không hề yêu đảng Chống quân Tàu đâu phải chống quê hương Thề hét to, không ngậm miệng căn hờn Bước xuống đường, không lên đường bán nước Ta tiến lên, quyết không hề lùi bước Đổ máu xương, chứ chẳng hút máu dân Đứng thẳng lưng, không quỳ xuống nhục nhằn Thà gục chết cho quê hương được sống Ta thức tỉnh chứ không còn mơ mộng Vừa khôn ra từ chính sách mị ngu Đã nhìn xem thấy cả thiên đường mù Sống chân thật bên bọn người gian dối Ta ra sáng từ trong đêm u tối Giữ non sông, không cho mướn ngày nào Yêu nhân dân, không giết hại đồng bào Vạch mặt rõ thứ quân hèn giấu mặt Chúng ta còn, quê hương không thể mất Trăm triệu dân không thua mấy triệu thằng Trong bất công đòi lại lẽ công bằng Giữa đau khổ quyết giành về hạnh phúc Đòi tự do trong thiên đường tù ngục Ta nhỏ nhoi mang chí lớn can trường Dùng nhiệt tình đánh đuổi bọn vô lương Tình đoàn kết dẹp tan quân xâm lấn Nguyện chấm dứt bốn ba năm quốc hận Ta vùng lên cho giặc cộng lật nhào Đập tượng Hồ, dìm cờ đỏ xuống ao Lùa đàn khỉ đi về hang Pác Pó
TƯỞNG NIỆM Thắp nén trầm hương tưởng nhớ người Một lòng yêu nước với thương nòi CẦN LAO chính đảng ngăn quân cộng NHÂN VỊ phương châm dựng cuộc đời Thề chẳng nhượng chân người ngoại nhập Quyết không lùi bước bọn xu thời Hy sinh lưu tiếng thơm muôn thuở Khí tiết, anh linh mãi rạng ngời R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2019 19:57:39 bởi Ct.Ly >
PHỤC QUỐC Giải phóng quê hương mộng ắt thành Vì hờn vong quốc ngút trời xanh Lòng dân sôi sục đòi xương máu Vận nước mỏng manh buộc chỉ mành Ngoài nước đứng lên chuyền lửa đốt Trong nhà vùng dậy phá đồn canh Non sông sắp mất chờ gì nữa, Phục quốc giờ đây hãy tiến hành!
Hờ Hững Mặt trời ngủ nướng trên thành phố Nghe tiếng mùa đông rớt xuống đời Từng giọt reo buồn trên xác lá Tiễn thu lặng lẽ cuối chân trời Đường xa ngày ngắn về không kịp Bóng tối ô đen đã phủ ngang Mắt nhỏ hoàng hôn soi lấp lánh Bóng em chìm khuất nẻo thu tàn Chiều đi nỗi nhớ còn hiu hắt Giọng hát pha lê vương vấn hoài Tình đến muộn màng như gió thoảng Giọt nồng chưa uống đã mơ say Dòng sông dĩ vãng trôi mờ mịt Quanh quẩn trong ta một nỗi niềm Thành phố đã già thêm tuổi nhớ Đêm nằm mở mắt thức trong tim Mùa đông đến với đời lưu lạc Từ độ xa xôi dấu địa đàng Miền đất tình yêu đầy biển nhớ Lòng nghe hờ hững mỗi mùa sang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2019 19:59:42 bởi Ct.Ly >
Lời Thề Phục Quốc Đường về phục quốc ngắn hay dài Hơn bốn mươi năm biết hỏi ai? Tết đến quê nhà chờ tiếng pháo Xuân sang đất khách đợi nhành mai Niềm đau mất nước còn sâu đậm Nỗi hận tan nhà chẳng nhạt phai Thề nguyện hợp lòng chung diệt cộng Để mai về nước gửi hình hài
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2018 22:57:48 bởi Đỗ Hồng >
Mưa cuối năm Trời vẫn còn mưa tháng cuối năm Từ cao lệ nhỏ xuống âm thầm Thương đời viễn xứ buồn hoài niệm Điệp khúc quê hương với nốt trầm Nhìn đáy mắt em để thấy ta Tâm tư phiêu lãng cõi thiên hà Vượt qua biên giới thời gian đó Gặp lại mùa xuân chắc đã già Ngày tháng mênh mang những lụy phiền Cuối năm sót lại nỗi niềm riêng Ngồi nghe mưa rớt bên song cửa Chợt thấy lòng như con dốc nghiêng Hãy nói bằng lời của lũ chim Đừng cho tình ngủ mãi im lìm Mai thời gian mở con đường mới Ta đón nhau về cửa trái tim Ta sẽ giương ô che cuộc đời Dìu em đi khắp bốn phương trời Bước lên đỉnh tuổi vàng hiu hắt Tìm lại ngày vui đã đánh rơi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: