Mặt Đất Khát Khao
Tuổi Già
Tuổi già mai chẳng biết sao
Ra đi bất cứ lúc nào không hay
Tuổi già trăn trở đêm dài
Sáng ra còn sống là may lắm rồi
Tuổi già đầu óc lôi thôi
Nói chuyện một hồi chẳng nhớ là ai
Tuổi già thích nhậu lai rai
Rượu dzô thì ít, mồi nhai thì nhiều
Tuổi già miệng thích nói yêu
Một năm có được bao nhiêu đêm tình
Tuổi già sợ sống một mình
Thích người bầu bạn bóng hình có nhau
Tuổi già nay ốm mai đau
Một ngày mấy cữ thuốc tàu thuốc tây
Tuổi già quấn quýt đêm ngày
Lâu lâu kiếm chuyện “ngủ chay” riêng giường
Tuổi già mắt kém tinh tường
Trông người tưởng vợ thầm thương nhớ hoài
Tuổi già đường hướng lái sai
Vì "GPS" nó hay cằn nhằn
Tuổi già móm miệng long răng
Nhưng mà thích gặm xương gân bò già
Tuổi già hay nhắc chuyện qua
Một thời oanh liệt tiếc mà còn đâu
Tuổi già vô cớ giận sầu
Tủi thân, gắt gỏng, câu mâu, càm ràm
Tuổi già chỉ nói không làm
Tiếu lâm sướng miệng chứ ham nỗi gì
Tuổi già đã giáp chu kỳ
Khù khờ, chậm chạp như khi nhi đồng
Tuổi già thắt bụng buộc lòng
Dù tiền khi chết đừng hòng mang theo
Tuổi già đêm ngủ chèo queo
Nhớ thời son trẻ gái (trai) đeo cả bầy
Tuổi già bonus từng giây
Sống sao xứng với tình đầy người cho
Tuổi già đêm ngủ còn lo
Lo nhiều nên cứ ốm o gầy mòn
Tuổi già tiếng mất, tiếng còn
Tai mang trợ thính vẫn luôn nghe nhầm
Tuổi già gậy chống tay cầm
Thiên đàng từng bước âm thầm lần sang
Tuổi già như đóa hoa tàn
Chực chờ rụng xuống lúc hoàng hôn rơi
Tuổi già gần đất xa trời
Sống bằng hy vọng giữa đời tha phương
Tuổi già mong gửi nắm xương
Về nơi quê cũ yêu thương một đời VA 08/01/2019
Tuổi Già 2
Tuổi già hoa nở về chiều
Kém tươi nhưng vẫn mỹ miều như xưa
Tuổi già mưa nắng chẳng ưa
Dù che, nón đội sớm trưa kỹ càng
Tuổi già bước dọc, bước ngang
"Line dancing" mãi cho tan ưu phiền
Tuổi già cũng thích làm duyên
Mặc quần áo hiệu đắt tiền trẻ trung
Tuổi già hay dự tiệc tùng
Tìm người bầu bạn tuổi cùng ngang nhau
Tuổi già ca hát đêm thâu
Thêm vài ly rượu cũng đâu ngại gì
Tuổi già lòng bỗng từ bi
Thương yêu trở lại như khi ban đầu
Tuổi già suy nghĩ trước sau
Không còn bộp chộp làm mau không thành
Tuổi già thường thích làm lành
Vì người trang lứa chung quanh mất dần
Tuổi già đã bớt nợ nần
Nợ tình chưa dứt vì cần có nhau
Tuổi già thân xác gầy hao
Tinh thần khỏe mạnh lên cao như diều
Tuổi già ăn ít, thức nhiều
Vì lo bệnh tật mà yêu cuộc đời
Tuổi già gần đất xa trời
Tu thân tích đức cho vơi tội tình
Tuổi già đã trải nhục vinh
Nên giờ thanh thản an bình thân tâm
Tuổi già mong được trăm năm
Để nhìn đất nước một lần vinh quang
VA 09/01/2019
Con Đường Nhỏ Trong bao la chợt thấy con đường nhỏ Đưa chân ta về lại thuở ban sơ Khi thời gian dừng bước đứng đợi chờ Cho ta ngỏ một lần lời trăng mật Như hạnh phúc nhỏ nhoi ta đánh mất Gió thoảng qua hun hút bóng xuân thì Có lần nào tim mở cửa từ bi Tình đã lặn xuống hoàng hôn xa thẳm Nghe tiếng hát trong chiều sương ướt đẫm Một mình ta về ngang phố tương tư Em - mùa xuân bên song cửa hiền từ Dòng mắt đó có hồn ta chết đuối Thời hoa mộng cũng lên đường dong ruổi Bỏ lại ta cùng trời rộng bơ vơ Em thành thơ lạc lõng giữa cơn mơ Đời lăn dốc xuống vực sâu thương nhớ Đêm hoang vắng hồn hoa lên tiếng thở Cùng côn trùng tiếc nuối những ngày xuân Ta lênh đênh một nỗi nhớ trầm luân Em như đóa hoa vàng mùa tưởng niệm Đường không sắc ta về thân bại tướng Những lời tình lơ lửng đến trăm năm Khúc tình ca toàn những nốt nhạc trầm Em là tiếng đàn ngưng bên đỉnh tuổi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2019 02:32:38 bởi Đỗ Hồng >
Chiếc Bóng Thời Gian Đêm nằm xuống nghe chân thời gian bước Tích tắc buồn một giai điệu thiên thu Cuộc trầm luân mang nỗi nhớ mịt mù Ngày còn đó kỷ niệm vàng hiu hắt Chợt thương xót những bóng đời lịm tắt Trăm năm dài một phút hóa hư vô Hồn lênh đênh trong kiếp sống mơ hồ May còn có những vần thơ cứu rỗi Vai mang nặng hành trang đầy dấu hỏi Bước long đong chưa hết đoạn đường tình Đời vẫn nằm chờ thấy một bình minh Đêm mở mắt trên tinh cầu trống trải Lòng tĩnh mịch nghe côn trùng khắc khoải Điệp khúc vang rời rã giữa canh trường Cả thiên hà không đựng đủ yêu thương Cho ta gửi vào buồng tim nhỏ bé Nhân loại bỏ một mình ta lặng lẽ Người tình đi như gió thoảng qua đời Lưu lại hồn bài thơ tím chơi vơi Và chiếc bóng của thời gian nghiêng đổ
Ngôi Thần Tượng Đành không gặp người tình muôn năm cũ Vì thời gian là cơn bão phũ phàng Đi qua đời tàn phá mọi dung nhan Nên không muốn thấy dáng xưa tiều tụy Ta xa cách đã chừng như thế kỷ Bức tranh tình ngày ấy chẳng nhạt phai Treo trong tim một nỗi nhớ thật dài Để kết nối nửa địa cầu xa thẳm Nhớ về em trong cuốn phim quay chậm Áo trắng xưa bay sáng cả đường chiều Cổng trường là điểm hẹn của thương yêu Trời thơ mộng dành riêng ta một cõi Đường tình ngắn mà xuân đi rất vội Đời biển dâu xô dạt cuối chân trời Mơ tương phùng theo trăng nước đầy vơi Lòng ở lại chờ thời gian qua trước Đành không hẹn bước lên cầu Ô Thước Cứ để tình là ảo tưởng đời nhau Gặp lại chi cho vỡ mộng ban đầu Hãy dành lại cho tim ngôi thần tượng
Có Đôi Lúc... Có đôi lúc phía sau còn đôi mắt Để ta nhìn ngày tháng cũ xa xăm Với cuộc tình những tưởng sẽ trăm năm Nhưng tan vội giữa địa đàng thơ mộng Có đôi lúc phía sau còn trời rộng Ngày thênh thang lồng lộng bóng xuân hồng Ước mơ đầy đêm vũ trụ mênh mông Đời chỉ có tình yêu trong thơ nhạc Có đôi lúc trong ta còn người khác Đứng giữa trời chờ hạnh phúc làm mưa Mặt đất tràn hoa nhân ái ngày xưa Cho ta bỗng yêu em và nhân loại Có đôi lúc cơn buồn lên khắc khoải Xuân đi về mang nuối tiếc trong tim Đường thiên thu ta vẫn mãi đi tìm Sao cho thấy bóng ta trăm năm trước Có đôi lúc chân ta buồn chậm bước Vì ngày vui sắp hết giữa nhân gian Đường phù sinh ngắn ngủi nắng phai tàn Đời nhìn lại không còn ai theo nữa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2019 11:28:28 bởi Đỗ Hồng >
Bóng Dáng Quê Hương Xuân tháng hai đã về trong lặng lẽ Rồi tháng ba xuân lại đến âm thầm Mùa xuân nào cũng tiếc nuối xa xăm Khi trước ngõ cành đào chưa hé nụ Hồn ta muốn quay về ngày tháng cũ Để cùng em bắt đầu lại cuộc tình Cho đất trời vui bừng dậy phục sinh Và nhân loại yêu nhau như thuở trước Xuân đất khách lỡ hẹn cùng non nước Ngày tương phùng còn xa thẳm trong mơ Chim bay đi hy vọng cũng phai mờ Ta ngồi lại giữa mùa xuân xa lạ Em nơi đó có nghe đời tàn tạ Tháng tư về ôm nỗi nhớ mênh mông Cả quê hương treo cờ rủ trong lòng Đời bạc tóc theo cơn buồn thế kỷ Rót vào ly những giọt xuân vô vị Mong đêm nay ta được thấy mặt trời Và gặp em trong quá khứ chơi vơi Để ôm lại bóng quê hương thần thoại
Không Không xuân đến, lòng vẫn vui như Tết Không tình người, đôi ta vẫn yêu nhau Không mật đường, em ca vẫn ngọt ngào Không trăng sao, mắt trời em vẫn sáng Không thời khắc, tình ta dài vô hạn Không muối diêm, trông em vẫn mặn mà Không địa đàng, cuộc đời vẫn nở hoa Không gió thoảng, lòng xuân ta vẫn mát Không vũ trụ, vẫn tình em bát ngát Không suối trôi, tóc em vẫn buông dòng Không rượu cay, tình ta vẫn say nồng Không cần nói, lời trăm năm vẫn gọi Không địa ngục, ta vẫn luôn mang tội Không con đường, ta vẫn đến cùng em Không nụ hôn, ta vẫn thấy môi mềm Không bùa ngải, vẫn mê em muôn thuở Không chìa khóa, trái tim ta vẫn mở Không ngày xưa, ta vẫn có hôm nay Không quê hương, ta vẫn sống lưu đày Không có em, linh hồn ta vụt mất
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2019 11:42:39 bởi Đỗ Hồng >
Cảm ơn Đỗ Hồng!..nỗi day dứt trong những câu thơ thật dễ thương : ..."Áo trắng xưa bay sáng cả đường chiều" "Cả thiên hà không đựng đủ thương yêu".... 02/4/2019 nh239
Yêu Dấu Vào cuộc thế, hành trang đầy dấu hỏi Ta mang về dấu chấm cuối đường trần Em bên ta trong dấu ngoặc trăm năm Để mặc định làm linh hồn ta mãi Cuộc tình đó đôi lần mang dấu phẩy Kể từ khi gạch nối kết duyên tơ Có dấu than buông xuống thật không ngờ Vui dấu sắc xen nỗi buồn dấu nặng Ôm dấu ngã trên đường đời lận đận Ta bên em làm chiếc bóng ưu phiền Đêm ngu ngơ trong cơn mộng dấu huyền Sáng thức dậy, nỗi nhớ dài ba chấm Trang đời sống có những dòng tô đậm Những tâm tình năm tháng khó nhạt phai Những suy tư trên đường kẽ thật dài Trong thương nhớ, ta ngồi quanh dấu lặng Bóng tháng tư nghiêng sầu ly rượu đắng Non sông đau ngày đó chấm xuống hàng Trên tay người hiện rõ dấu ly tan Em cùng ta đành quay về dấu hỏi
Hư Ảo Từ giây phút ban đầu vừa gặp gỡ Em đã là hồn nhỏ của đời ta Khi rất gần và đôi lúc thật xa Nhưng ta biết xa rời nhau không thể Em là chuyện Ba Tư nghìn đêm kể Ta một đời hoàng đế vẫn mê say Em cho ta đêm xuân giấc mộng dài Trăm năm nữa dậy rồi còn tiếc nhớ Em mang đến nụ hoa vàng rực rỡ Ta chơi vơi lạc bước giữa vườn đời Dù ngày mai sụp đổ cả bầu trời Em vẫn là thánh nữ ta chiêm bái Em - trái cấm - lòng ta không nghi ngại Một đêm xuân đánh đổi cả địa đàng Dù sau này trên vạn nẻo gian nan Ta cũng vẫn bên em làm chiếc bóng Ngày em đến cho đời ta biển động Ta làm thơ rải khắp lối em về Đâu ngờ rằng đường mất dấu sơn khê Nên từ đó ta hoá thành hư ảo
Ngày Cây Cỏ Thành Người Ta cứ ngỡ đi hoài trong trời đất Sẽ có lần gặp lại bóng ngày qua Có quê hương và mắt đẹp hiền hoà Để được chết trong niềm vui hội ngộ Ta cứ ngỡ trồng thơ trên ngàn lộ Cuộc đời rồi cũng sẽ rất nên thơ Người tình xưa sẽ về lại trong mơ Cho sức sống bừng lên trong nghĩa địa Ta cứ ngỡ cùng nhìn về một phía Em và ta sẽ tới cuối chân trời Gặp lại nhau khi tình đã qua đời Cho dòng nhạc không còn buồn vô tận Ta cứ ngỡ cuối con đường sầu hận Chắc sẽ là một hạnh phúc bao la Người lưu vong sẽ về tới quê nhà Được nhìn thấy ruộng nương vàng bông lúa Ta cứ ngỡ ngày thiên đàng mở cửa Bao ngục tù sẽ sáng lửa tự do Sông quê em bừng dậy tiếng khoan hò Muôn cây cỏ sẽ thành người đứng thẳng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2019 05:02:53 bởi Đỗ Hồng >
Đây Có Phải Là Quê Hương? Đây có phải quê hương ta không nhỉ, Mất mẹ cha mà sao chẳng được về? Hận ngút trời và lòng dạ tái tê Đành gạt lệ chít khăn tang viễn xứ! Đây có phải là Văn Lang tình tự Sao Vua Hùng chẳng thấy ngự trên ngôi? Mà giặc Ân và phản tặc đang ngồi Tìm khắp chốn chẳng thấy đâu Thánh Gióng! Đây có phải vùng quê hương bỏ trống Lũ ngoại xâm cứ ngang ngược đi vào? “Anh hùng” đâu sao quỳ gối cúi đầu? Thân Lạc Việt thờ Tàu không biết nhục! Đây có phải là quê hương hạnh phúc Sao dân ta lại đói rách không nhà? Từ thị thành cho tới nẻo quê xa Đâu cũng thấy sao sa trên màu máu! Đây có phải là quê hương tranh đấu? Mỗi tháng tư treo cờ rủ trong lòng Bao năm rồi ôm mối hận lưu vong Sao không kéo về Thăng Long đuổi giặc?
Một Bước Ra Đi Chỉ một bước, anh ra đi vĩnh viễn Cuộc vui buồn đành bỏ lại đằng sau Khiến cỏ cây rung rức giọt lệ sầu Trời viễn xứ giăng giăng ngàn mây trắng Tin trên mạng ghi những dòng thật ngắn Nhưng xót thương dài thăm thẳm muôn trùng Lần vui xưa nào ai biết cuối cùng Trong gió thoảng như còn lời anh hát Chỉ một bước xa mùa xuân bát ngát Anh phiêu du nơi hạc nội mây ngàn Đâu hay đời còn lại giọt ly tan Loang khắp cả bài thánh ca anh viết Đêm thăm viếng ngậm ngùi câu vĩnh biệt Nỗi muộn phiền bao phủ một màu đen Thắp nén hương hồi tưởng buổi thân quen Với ánh mắt nụ cười đầy thân ái Chỉ một bước anh đi không trở lại Bỏ người thân, bạn hữu với cuộc vui Cả một đời ngang dọc cũng tay xuôi Về bên ấy, chúc anh vui thanh thản * Để tưởng nhớ anh Bùi Công Minh vĩnh viễn ra đi ngày 7/4/2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2019 02:02:52 bởi Đỗ Hồng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: