Mặt Đất Khát Khao
Thơ... Ăn Liền Thơ "ăn liền" đã dọn ra
Đói lòng thì hãy ngâm nga một bài
Bài thơ không ngắn không dài
Nhưng tình ý đủ no say ít ngày
Xé ra trong gói thơ này
Bột nêm, dầu nếm, ớt cay và hành
Trộn vào với cả nắng hanh
Suối trong, rừng vắng, trời xanh, mây hồng
Rắc thêm một chút tình nồng
Bài thơ thơm phức cả lòng thi nhân...
Đời Còn Có Bao Lâu? Hoa tàn ngấn lệ còn vương
Tình tan mưa xuống mờ đường về đêm
Anh đau như ngọn cỏ mềm
Trái tim mở ngỏ đón thêm nỗi sầu
Trời bao la biết về đâu
Đời người còn có bao lâu để buồn?
Trước Khi Mùa Thu Tới Đời có lúc cũng cần nhiều cơn mộng
Bởi cuộc đời là rượu đắng men cay
Anh muốn làm người lãng tử thường say
Nằm ôm mộng để chờ em trong đó
Trong tình thơ em sẽ là ngọn gió
Bay qua hồn và lạnh đến trăm năm
Đời sẽ đau mà không có chỗ nằm
Niềm cảm nhớ lan sâu vào tim phổi
Bài thơ nhỏ buồn ung thư một khối
Lời thơ còn nhức nhối mãi từng đêm
Bởi trong thơ không tìm thấy dáng em
Thơ sẽ chết trước khi mùa thu tới
Giọt Buồn Trăm Năm Nằm nghe mưa đời hiu hắt
Rơi những giọt buồn trăm năm
Anh như phiến đá thâm trầm
Mòn thêm đôi dòng tư tưởng
Em là người tình tưởng tượng
Của thời trăng mật lao đao
Mỗi ngày buồn xuống xanh xao
Anh ôm cuộc đời héo úa
Yêu Nhau Lần Nữa Thương nhớ ngày xưa đã lắng chìm
Niềm vui nở lại giữa con tim
Về trong nắng nhuộm bờ môi thắm
Thấy giữa mây ươm sợi tóc mềm
Gió vẫn bay qua đường phố lạ
Cây còn đứng đợi góc trời êm
Sao không yêu lại thêm lần nữa
Hạnh phúc trăm năm chẳng dễ tìm
Tìm Người Cuộc đời tựa giấc chiêm bao
Tỉnh ra đã thấy buồn đau đứng chờ
Trời cao đất rộng bơ vơ
Tìm đâu cho gặp người thơ hữu tình
Trích đoạn: dohuhong
Trước Khi Mùa Thu Tới
Đời có lúc cũng cần nhiều cơn mộng
Bởi cuộc đời là rượu đắng men cay
Anh muốn làm người lãng tử thường say
Nằm ôm mộng để chờ em trong đó
Trong tình thơ em sẽ là ngọn gió
Bay qua hồn và lạnh đến trăm năm
Đời sẽ đau mà không có chỗ nằm
Niềm cảm nhớ lan sâu vào tim phổi
Bài thơ nhỏ buồn ung thư một khối
Lời thơ còn nhức nhối mãi từng đêm
Bởi trong thơ không tìm thấy dáng em
Thơ sẽ chết trước khi mùa thu tới
Thơ Không Chết Đâu Anh Anh có thấy không em thường nhập mộng
Mặc tiết muà Đông vẫn thấy ấm nồng
Để cho thơ không hốt hoảng đau lòng
Tìm thấy được bình yên không tức tưởi Một năm bốn muà thơ vẫn đi tới
Đầy thương yêu, hoan khúc, thiết tha
Bao muộn phiền gieo, mộng sẽ đuổi ra
Chỉ giữ lấy tình thơ ca dịu ngọt Anh đừng lo Thu về thơ nghẽn lối
Bởi bao giờ thơ chết được đâu anh
Thơ cuả mình vẫn mãi luôn vươn xanh
Tìm hạnh phúc, thương yêu, dành sự sống Và anh ơi, luôn hâm trái tim nóng
Để tình thơ bất diệt với cuộc đời
Dẫu vui cười hay nước mắt đầy vơi
Thơ còn mãi không chết đâu anh hỡi! Sương Anh
Trích đoạn: SuongAnh
Thơ Không Chết Đâu Anh
Anh có thấy không em thường nhập mộng
Mặc tiết muà Đông vẫn thấy ấm nồng
Để cho thơ không hốt hoảng đau lòng
Tìm thấy được bình yên không tức tưởi
Một năm bốn muà thơ vẫn đi tới
Đầy thương yêu, hoan khúc, thiết tha
Bao muộn phiền gieo, mộng sẽ đuổi ra
Chỉ giữ lấy tình thơ ca dịu ngọt
Anh đừng lo Thu về thơ nghẽn lối
Bởi bao giờ thơ chết được đâu anh
Thơ cuả mình vẫn mãi luôn vươn xanh
Tìm hạnh phúc, thương yêu, dành sự sống
Và anh ơi, luôn hâm trái tim nóng
Để tình thơ bất diệt với cuộc đời
Dẫu vui cười hay nước mắt đầy vơi
Thơ còn mãi không chết đâu anh hỡi!
Sương Anh
Giọt Yêu Thương Thơ anh viết từ nghìn đêm nghĩ ngợi Dòng tâm tư trăm suối chảy vào sông Những dòng sông trôi mãi phận long đong Theo ngày tháng xuôi về cùng biển rộng Thơ từ đó hóa thân thành chiếc bóng Bước cùng anh cho hết chặng đường trần Không có em thơ chết chẳng ngại ngần Thu có đến cũng là mùa phiền muộn Trong phố nhỏ một mình anh lên xuống Nghe ngày vui tàn lụi dưới mặt trời Thơ sẽ buồn nằm chết rất lẻ loi Về đưa tiễn có ngàn mây giăng trắng Anh muốn viết những dòng thơ bất tận Mà trí khôn dòng máu đã cạn nguồn Mùa hạ còn văng vẳng một hồi chuông Chuông báo tử những vần thơ khao khát Nếu có thể em làm cơn mưa mát Đổ về đây bao giọt nước ân tình Thì may ra thơ mới được hồi sinh Thành trăng sáng soi thêm mùa thu nữa
Nhiều Khi Nhiều khi anh tự hỏi
Em có phải món quà
Thần tình ái trao qua
Hay em là viên đạn
Trong một chiều vận hạn
Xuyên vào trái tim xinh
Vết thương thật vô tình
Trăm năm còn nhức nhối
Nhiều khi anh tự hỏi
Anh có phải côn trùng
Thức trong đêm mông lung
Hát tình ca dang dở
Em loài hoa rực rỡ
Không nở trong vườn khuya
Cho anh được sớt chia
Lời ca buồn muôn thuở
Trổ Nhánh Muộn Phiền Em đã biết vườn trăng xưa vừa khép
Sao vẫn chờ trên phiến đá rong rêu?
Anh không còn trong thành phố tình yêu
Ngựa xe đó đã hoen mờ dấu cũ
Em đã biết tình ta dòng nước lũ
Trôi miệt mài theo năm tháng buồn thương
Sao lòng còn chưa dứt hết tơ vương
Cho đường vắng ngập ngừng chân bước nhẹ?
Em đã biết mưa chiều thường buồn tẻ
Căn phòng nằm yên giấc ngủ cô liêu
Đàn thôi vang từng điệu nhạc hắt hiu
Sao thao thức với bình hoa tàn úa?
Em đã biết người đi không về nữa
Sóng trùng khơi mờ mịt bóng hoàng hôn
Hàng cây khô ôm tiếc nhớ vào hồn
Sao trong trí muộn phiền còn trổ nhánh?
Trái Tim Chân Thật Nếu cuộc đời chúng ta là vở kịch
Anh chỉ là kịch sĩ dở em ơi
Vai người yêu, anh nhát chẳng thuộc lời
Vai tình phụ, anh từ bi không nở
Nếu cuộc tình chúng ta là duyên nợ
Anh chỉ là người chủ nợ không duyên
Đòi nợ em, anh lại nhận ưu phiền
Còn trả nợ, anh là người khánh tận
Nên hôm nay anh ôm tình lận đận
Rao bán hoài mà chẳng thấy ai mua
Bởi chung quanh toàn người máy lọc lừa
Anh chưa gặp trái tim người chân thật
Một Lần Thảnh Thơi
Có một lần thảnh thơi
Đi xa bóng mặt trời
Tạm quên lời thế giới
Anh vào cuộc rong chơi
Trên màn hình trí nhớ
Anh gặp những vần thơ
Những tâm hồn rộng mở
Có từng ngõ vào mơ
Em - dung nhan chưa gặp
Đã thành bóng tình nhân
Như đoá hồng e ấp
Rất xa nhưng rất gần
Những lời tình không tiếng
Vượt muôn sóng không gian
Về bên nhau hò hẹn
Cho thương nhớ xếp hàng
Hãy dừng chân nơi đó
Thế gới ảo mông lung
Của những điều không, có
Của giấc mơ không cùng
Hãy ngủ trong giấc mộng
Bởi thức với cuộc đời
Anh là đêm ảo vọng
Em là ánh trăng vơi...
Vầng Trăng Đi Xa
Có một ngày trăng đi thật xa
Chở theo những kỷ niệm chưa già
Như tình chưa ngủ chiều xuân thắm
Nhưng bóng người yêu đã nhạt nhòa
Xe cũ mệt nhoài trên dốc đứng
Anh nhường từng chuyến thời gian qua
Trong xe anh chở đầy thương nhớ
Chưa biết về đâu giữa nắng mưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2007 22:57:56 bởi dohuhong >
Đợi Đợi trong đêm sâu một ngày vui mới
Đón đưa em về trước ngõ bình minh
Đợi trên thinh không một lời nhắn gởi
Cho những người đi quên hết cuộc tình
Đợi giữa đau thương một niềm hy vọng
Thắp sáng bao la trên khắp tình người
Đợi trong nắng trưa một vườn rợp bóng
Cho tiếng chim khuyên vang vọng bên trời
Đợi trong xa xăm đường xe thổ mộ
Đưa ta thong dong về bến ngày thơ
Đợi giữa trăm năm từng hồi chuông đổ
Cho trái tim reo hạnh phúc không ngờ
Đợi trong cơn mưa mặt trời rạng rỡ
Để mắt trần gian sáng lại tin yêu
Đợi giữa nghĩa trang rộn ràng tiếng thở
Cho đất hồi sinh bừng dậy ban chiều
Đợi trong bão giông một ngày im gió
Cho thuyền tình ta giục giã ra khơi
Đợi trên lá khô một tia lửa nhỏ
Đốt cháy ưu phiền thành khói lả lơi
Hát Lời Côn Trùng Anh sẽ hát lời côn trùng tha thiết
Gọi đời nhau đêm vắng lặng triền miên
Em có nghe trên từng nỗi ưu phiền
Còn xa vắng bao cung trầm tưởng nhớ
Trong vườn khuya hoa tàn từ mấy độ
Con sâu già đo mãi cuộc tình non
Hồn chơi vơi theo trái đất quay tròn
Cho trọn hết một vòng đời cô lẻ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: