Mặt Đất Khát Khao
Cẩm Nang Tuổi Già 2 Hãy du lịch kẻo mai đi không nổi Hãy xem tiền là thứ để mua vui Xem đời giờ là một cuộc hên xui Ngày còn sống, cám ơn đời vui hưởng Hãy nhìn xuống để thấy mình sung sướng Trông về xưa, ta vang bóng một thời Tìm bạn thân ngồi ôn lại cuộc đời Xin xích lại người trăm năm an ủi Đừng mơ sống nhà con là gần gũi Giữ cháu thơ là phí phạm tuổi già Nhớ ngày đi còn chẳng có bao xa Hãy tận hưởng tự do và độc lập Dù đời ngắn cũng xin đừng hấp tấp Nghĩ cho thông rồi mới quyết định làm Chớ ngủ nhiều và cũng chớ ăn tham Năng thể dục cùng vui chơi điều độ Thuốc chữa bệnh nên kèm theo thuốc bổ Bớt lái đêm vì mắt kém trông đường Gặp chuyện buồn, đừng có quá bi thương Càng vui vẻ, càng khoẻ lâu trăm tuổi
Đừng Hỏi Đừng hỏi ta yêu tự thuở nào Tình yêu mai đó sẽ ra sao Chỉ cần hiện tại yêu say đắm Là đủ ân tình ta với nhau Đừng hỏi vì sao ta nhớ em Tương tư như cỏ úa bên thềm Chỉ cần em biết ta mong nhớ Từ độ đường dài xa cách thêm Đừng hỏi bao giờ ta hết yêu Khi mây nghiêng bóng xế về chiều Chỉ cần em biết ta còn thở Là trái tim yêu vẫn nhịp đều Đừng hỏi bài thơ viết tặng ai Mỗi câu ta nối nhớ thương dài Chỉ cần đọc những vần thơ ấy Sẽ thấy bóng người đứng vẫy tay Đừng hỏi sao ta cứ uống say Vầng trăng rót mãi vẫn chưa đầy Chỉ cần em thoáng qua ly rượu Cũng đủ trăm năm tình ngất ngây R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2019 00:02:22 bởi Ct.Ly >
Chồng không là chi Chồng là cột trụ trong nhà Chồng là tài xế khi ra ngoài đường Chồng là thư ký không lương Chồng là chiếc gối tình thương vợ nằm Chồng là mái ấm trăm năm Chồng là khúc nhạc tri âm ru hoài Chồng là ánh đuốc đêm dài Chồng là hoàng đế đóng vai quân hầu Chồng là thuốc nhuộm bạc đầu Chồng là ly rượu giải sầu ngàn đêm Chồng là tay vuốt tóc mềm Chồng là chiếc bóng theo em một đời Chồng là nợ chẳng tính lời Chồng là blank check xin mời vợ ghi Chồng không là cái chi chi Nhưng chồng không có, lấy gì vợ vui!
Biển Chờ Ta trở lại biển chiều ru tháng bảy Con đường buồn nằm thở khói miên man Đời song hành cùng nhịp bước thời gian Ta vẫn muốn mùa hè dừng chân bước Ngày đã tắt những niềm vui hẹn ước Em về đâu trên mặt đất bao la? Nỗi nhớ thương bay tỏa khắp thiên hà Ta ngồi đợi trăng vàng bên biển vắng Nghe sóng vỗ vào hồn đêm tĩnh lặng Tưởng như đời còn gọi mãi tên nhau Tình trăm năm vương vấn một cơn sầu Đôi mắt biển trông về phương xa thẳm Ngày tháng cũ như đoạn phim quay chậm Em trong vai vương hậu thiếu cung vàng Còn ta làm hoàng đế mất giang san Nhưng ta vẫn là tình nhân muôn thuở Nụ hôn đó cho em ta còn nợ Hẹn nghìn sau gặp lại vẫn nồng nàn Dù loài người đều rời bỏ thế gian Ta vẫn đợi em về cùng biển rộng R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2019 00:07:47 bởi Ct.Ly >
Đời Nan Giải Vào đời đã gối đầu trên dấu hỏi Trăn trở hoài vì nguồn cội mông lung Nhìn ngày mai qua bóng tối mịt mùng Ta bật khóc trong vòng tay nhân loại Tập đứng giữa cơn mơ và thực tại Những bước đầu nghiêng ngã với trăm năm Nói với đời bằng tiếng của lặng câm Ta lớn dậy từ chiếc nôi nhân ái Ghi tên tuổi vào mùa xuân thơ dại Nét ban đầu nắn nót một vần yêu Mở trí khôn đón nhận biết bao điều Vẫn chưa hiểu vì sao ta hiện hữu Nghe sông núi than đời không vĩnh cửu Nên con người chìm đắm cõi trầm luân Xuân đi rồi người còn lại bâng khuâng Tâm trí nhỏ sao nhớ nhiều hình bóng Lên đỉnh tuổi thấy đời như giấc mộng Về nơi đâu sao ta chỉ một mình Cuối đường trần trời đất vẫn vô minh Ta nằm xuống chờ dấu than buông dứt!
Hãy Hát Đi Em Em hãy hát cho đời quên tuổi hạc Hành tinh già mơ thấy bóng ngày xưa Trái tim yêu còn vang những nhịp thừa Đêm hạnh ngộ ta uống từng lời hát Em hãy hát cho mưa về sa mạc Bao người thân sống lại cõi hoang đường Ta mở lòng nối lại khúc yêu thương Đã dang dở cơ hồ trăm năm trước Em hãy hát cho thời gian quay ngược Ta gặp ta ôm chí lớn tang bồng Mang yên bình về trả lại non sông Phá tù ngục đón anh hùng hào kiệt Em hãy hát bằng tâm tình tha thiết Của người đi thầm hẹn sẽ quay về Một ngày vàng cờ rợp bóng sơn khê Triệu chân bước chuyển rung lòng thế giới Em hãy hát cho cuộc đời đổi mới Cuối đêm dài trời dân chủ sáng lên Phố phường xưa sống lại đứng đòi tên Bầy thú dữ bỏ ngôi về rừng cũ Em hãy hát cho tự do hé nụ Giữa lòng người bừng nở một mùa xuân Mẹ Âu Cơ về gặp Lạc Long Quân Ta xây lại tình người trên đổ nát Em hãy hát như em chưa từng hát Cho Bá Nha thôi chờ đợi Tử Kỳ Dây tơ chùng không vọng tiếng sầu bi Ta hẹn gặp trên quê hương thần thoại Em hãy hát cho bình minh nhân loại Bài ca hùng cuồn cuộn sóng biển Đông Đường năm châu tung vó ngựa Lạc Hồng Ta sẽ đón em vào trời đất mới
Chờ Quê Hương Đổi Mới Ca lên nhé cho đời ngưng tiếng khóc Bờ môi em rực rỡ một trời hoa Em cho ta một thế giới an hoà Cho vơi bớt bao cơn sầu nhân thế Cười đi nhé cho trời thôi rơi lệ Giọng pha lê rộn rã khắp thiên hà Vì có em xuân đó vẫn chưa già Dù sông núi đã nhiều phen tăm tối Hãy mở mắt để xem đời gian dối Đôi mắt em soi sáng cả tình người Những ngày buồn đầy màu đỏ máu tươi Đừng nhắm mắt cúi đầu hô khẩu hiệu Hãy bước mạnh cho những bàn chân yếu Ta xuống đường cùng đòi lại giang san Đòi tự do từ tù ngục hoang tàn Dù xương núi máu sông chờ vây kín Em hãy nói giùm cho đời câm nín Triệu con tim đang rực lửa hờn căm Cõi trần này ta còn được bao năm Liệu có thấy quê hương ngày đổi mới?
Giờ Linh Thiêng Đã Điểm Đừng hát nữa những lời ca gian dối Được viết lên từ hoang tưởng điên rồ Ca tụng hoài một chủ nghĩa hư vô Không cần biết cuộc đời đang thống khổ Đừng nhắm mắt trước thịt rơi máu đổ Của anh thư hào kiệt chốn lao tù Vì tự do công lý chống bạo thù Gương bất khuất vang lừng trên thế giới Đừng chùn bước khi anh em đi tới Lửa căm hờn còn sôi sục trong tim Cõi tối tăm sao ta mãi đắm chìm Xin thắp sáng mặt trời lên muôn hướng Đừng khom xuống trước xác khô thần tượng Lăng Ba Đình trơ tủi nhục ngàn năm Những đau thương như đang chuyển sóng ngầm Thành nguyên tử trong lòng người nô lệ Đừng giương nữa ngọn cờ hồng tàn tệ Tháng tư buồn giăng bóng tối quê hương Giờ linh thiêng đang điểm hãy lên đường Triệu chân bước về Thăng Long giải phóng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2019 23:03:52 bởi Đỗ Hồng >
Tự Lực Nước ta, ta giữ chớ chờ trông Tự lực ngoài trong quyết một lòng Xoá sạch quân Tàu ngoài biển đảo Tiêu trừ giặc Cộng giữa non sông Hồn thiêng tổ quốc đòi xương máu Dũng khí anh hào lập chiến công Rợp bóng cờ vàng ngày phục quốc Triệu người thôi hết kiếp lưu vong
Lời Thề Phục Quốc Chửi mắng cộng nô chỉ phí lời Hãy mau vùng dậy nước non ơi Cộng còn, đau khổ còn chưa dứt Quê mất, tự do mất hết rồi Vượt sóng Bạch Đằng thù chẳng ngớt Tung trời Hà Nội hận không thôi Trong ngoài phục quốc thề sinh tử Hẹn buổi tương phùng lệ sẽ vơi
Tiếng Gọi Non Sông Còn chẳng bao lâu nước mất rồi Sao đành hờ hững, muốn vui thôi? Thanh niên trụy lạc tiêu đời trẻ Phụ lão lo âu uổng kiếp người Mặc cả giang sơn sầu héo úa Cho toàn cộng đảng sống vui tươi Mau vùng lên kẻo không còn kịp Tổ quốc linh thiêng đã gọi mời
Từ Khi Có Đảng Dân thống khổ kể từ khi có đảng Chiến tranh sang giết chết cả hoà bình Kẻ dại cuồng thờ Karl Max - Lenin Mang bánh vẽ nuôi người dân nửa nước Lời gian dối xua đoàn quân xâm lược Ý gian tà mở mặt trận u mê Khiến máu xương tràn ngập khắp sơn khê Bởi chủ nghĩa vô thần và vong bản Gần trăm năm kể từ khi có đảng Đời tối tăm chưa thấy bóng thiên đường Lũ rợ Hồ chờ chực bán quê hương Đưa cả nước đi vào vòng nô lệ Chim vỡ tổ tung bay qua bốn bể Ôm nỗi đau trên từng góc địa cầu Lòng hờn căm sôi sục máu anh hào Mơ theo bước Quang Trung về giải phóng Ngày rợp bóng cờ vàng trong gió lộng Mừng non sông đẫm lệ buổi tương phùng Phá trại giam chào đón những anh hùng Về xây lại một quê hương thần thoại
Nỗi Chán Chường Cuộc thế nơi đâu cũng đấu trường Tranh giành chém giết khiến tang thương Bất tài đội mão thành minh chủ Vô tướng mang hia hóa chánh vương Kẻ giỏi buồn lòng đành ngoảnh mặt Người tài nản chí vội quay lưng Cơ đồ giao lũ ham danh lợi Nhiệt huyết chìm trong nỗi chán chường
Tiệc Cuối Năm Nhìn ngày tháng nhẹ trôi vào ký ức Đường cuối năm văng vẳng khúc nhạc vui Trong bao la thấp thoáng bóng ngậm ngùi Khi ta bước âm thầm lên đỉnh tuổi Buồn vương vấn trong mắt chiều tiếc nuối Em có về ngang phố nhỏ mùa đông Uống cùng ta ly sinh nhật tình nồng Ngồi ôn lại chút vui buồn năm cũ Quanh bàn tiệc bạn đông mà chưa đủ Bởi mỗi năm đời mỗi vắng tiếng cười Hoa ngoài vườn một mai nở kém tươi Ngày lên xuống đường một chiều vô tận Em buông tiếng chìm trong đêm ngơ ngẩn Những bàn chân lui tới cõi thiên đàng Ánh đèn màu chưa tỏ mặt nhân gian Hồn đã ngã vào mắt em ma túy Về nằm nhớ những cuộc tình trân quý Trí nhỏ nhoi đựng cả một trời hồng Mấy trăm ngày rồi cũng hóa hư không Ly đã cạn nhưng năm dài chưa hết
Giã Từ Năm Cũ Năm chưa hết mà ý thơ đã hết Lòng nôn nao không viết nổi niềm vui Trong giá băng nghe thoáng chút ngậm ngùi Đêm tiếc nuối những ngày vàng đã tắt Tan buổi tiệc khuya về đường hiu hắt Bóng thời gian giục giã ở đằng sau Cạn ly đầy vui được có bao lâu Ngày mai tới biết ai còn ai mất Hãy mượn rượu cho nhau lời chân thật Đời sẽ qua còn lại chút thâm tình Đêm tri âm trăng sáng mãi lung linh Năm sắp hết tâm tình còn vương vấn Quay nhìn lại những vui buồn lận đận Ta nhìn ta cho tỏ mặt bạn bè Nhạc đông tàn mang những nỗi sắt se Ngồi gần lại cho ấm lòng viễn xứ Xin từ giã hơn ba trăm ngày cũ Ta lên đường hy vọng nắng ban mai Cùng đỗ quyên ta hát khúc miệt mài Cho biển rộng mở đường về mầu nhiệm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2019 04:19:03 bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: