Mặt Đất Khát Khao
Bao Giờ Trở Lại? Kể từ buổi xuống thuyền đi ngàn dặm Mấy mươi năm chưa nghĩ tới đường về Gọi Sài Gòn trong nỗi nhớ lê thê Ly viễn xứ nhiều đêm chưa uống cạn Ngày vẫn nhớ tiếng rao hàng buổi sáng Tách cà phê ngào ngạt xóm Bàn Cờ Võng trưa hè kẽo kẹt gió ru mơ Lòng tơ tưởng áo vàng chiều tan học Đêm không thể quên trăng rằm mới mọc Nhịp gõ mì lách cách lúc tạnh mưa Cung đàn êm như gió chuyển sang mùa Giọng trẻ khóc hoà lời ru nho nhỏ Nhớ ngày lễ đưa nhau về đồng cỏ Hương lúa chiều thoang thoảng quyện bờ đê Tóc em bay che khuất nẻo đường về Người tình nhỏ chắc giờ sang thuyền khác? Lòng ray rứt trong từng ngày lưu lạc Gửi tâm tình qua sóng nước trùng dương Giữa cơn mơ còn thấy bóng thiên đường Quê hương hỡi biết bao giờ trở lại?
Đỗ Hồng
Bao Giờ Trở Lại?
Kể từ buổi xuống thuyền đi ngàn dặm
Mấy mươi năm chưa nghĩ tới đường về
Gọi Sài Gòn trong nỗi nhớ lê thê
Ly viễn xứ nhiều đêm chưa uống cạn
Ngày vẫn nhớ tiếng rao hàng buổi sáng
Tách cà phê ngào ngạt xóm Bàn Cờ
Võng trưa hè kẽo kẹt gió ru mơ
Lòng tơ tưởng áo vàng chiều tan học
Đêm không thể quên trăng rằm mới mọc
Nhịp gõ mì lách cách lúc tạnh mưa
Cung đàn êm như gió chuyển sang mùa
Giọng trẻ khóc hoà lời ru nho nhỏ
Nhớ ngày lễ đưa nhau về đồng cỏ
Hương lúa chiều thoang thoảng quyện bờ đê
Tóc em bay che khuất nẻo đường về
Người tình nhỏ chắc giờ sang thuyền khác?
Lòng ray rứt trong từng ngày lưu lạc
Gửi tâm tình qua sóng nước trùng dương
Giữa cơn mơ còn thấy bóng thiên đường
Quê hương hỡi biết bao giờ trở lại?
..."Quê hương hỡi biết bao giờ trở lại?"
MỪNG NGÀY HỘI NGỘ!... Quê hương đó...nỗi sầu tư còn mãi!... Lời thì thầm vang vọng nẻo đường xưa! Ôi quê hương cứ nói mãi...sao vừa! Cả cung bậc...xót xa lời ru mẹ! Chiếc nôi nhỏ ấm êm từ thuở bé! Mở thênh thang thế giới một đường qua... Ai xa xôi cũng nhớ mãi quê nhà! Quê ta đó bên kia bờ sương khói... Lời đất mẹ thì thầm luôn nhắn gửi! ... Đứa con yêu của đất nước Lạc Hồng! Những người con thân phận mãi lưu vong... Ngày nắng đẹp...một ngày trời rạng rỡ... Mẹ chào đón bằng vòng tay rộng mở... Bước chân chim ríu rít bước về làng... Quê yên bình rộn rả tiếng cười vang Mừng hội ngộ, đón con mùa lúa mới! Sau tất cả... tình yêu rồi sẽ tới! Ngập nắng vàng trên đồng nội quê hương!... 11/3/2021
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2021 11:17:17 bởi Ngày xưa >
Ngày xưa
Đỗ Hồng
Bao Giờ Trở Lại?
Kể từ buổi xuống thuyền đi ngàn dặm
Mấy mươi năm chưa nghĩ tới đường về
Gọi Sài Gòn trong nỗi nhớ lê thê
Ly viễn xứ nhiều đêm chưa uống cạn
Ngày vẫn nhớ tiếng rao hàng buổi sáng
Tách cà phê ngào ngạt xóm Bàn Cờ
Võng trưa hè kẽo kẹt gió ru mơ
Lòng tơ tưởng áo vàng chiều tan học
Đêm không thể quên trăng rằm mới mọc
Nhịp gõ mì lách cách lúc tạnh mưa
Cung đàn êm như gió chuyển sang mùa
Giọng trẻ khóc hoà lời ru nho nhỏ
Nhớ ngày lễ đưa nhau về đồng cỏ
Hương lúa chiều thoang thoảng quyện bờ đê
Tóc em bay che khuất nẻo đường về
Người tình nhỏ chắc giờ sang thuyền khác?
Lòng ray rứt trong từng ngày lưu lạc
Gửi tâm tình qua sóng nước trùng dương
Giữa cơn mơ còn thấy bóng thiên đường
Quê hương hỡi biết bao giờ trở lại?
..."Quê hương hỡi biết bao giờ trở lại?"
MỪNG NGÀY HỘI NGỘ!...
Quê hương đó...nỗi sầu tư còn mãi!...
Lời thì thầm vang vọng nẻo đường xưa!
Ôi quê hương cứ nói mãi...sao vừa!
Cả cung bậc...xót xa lời ru mẹ!
Chiếc nôi nhỏ ấm êm từ thuở bé!
Mở thênh thang thế giới một đường qua...
Ai xa xôi cũng nhớ mãi quê nhà!
Quê ta đó bên kia bờ sương khói...
Lời đất mẹ thì thầm luôn nhắn gửi! ...
Đứa con yêu của đất nước Lạc Hồng!
Những người con thân phận mãi lưu vong...
Ngày nắng đẹp...một ngày trời rạng rỡ...
Mẹ chào đón bằng vòng tay rộng mở...
Bước chân chim ríu rít bước về làng...
Quê yên bình rộn rả tiếng cười vang
Mừng hội ngộ, đón con mùa lúa mới!
Sau tất cả... tình yêu rồi sẽ tới!
Ngập nắng vàng trên đồng nội quê hương!...
11/3/2021
Cám ơn bạn nhiều!
Khi Ta Giả Tưởng Khi tuyệt vọng trở thành nguồn hy vọng Đường đau thương dẫn tới cõi an lành Ngày hoà bình xua bóng tối chiến tranh Và nhân loại yêu nhau quên thù hận Khi giả dối hoá nên lòng thành khẩn Đôi môi khô hé nở những nụ cười Đêm hoang tàn bừng dậy nắng hồng tươi Bao mơ ước đến trong tầm tay với Khi trái đất biến ra hành tinh mới Tâm hồn người không biên giới chia xa Những lỗi lầm rồi cũng được thứ tha Ta đi ngược thời gian tìm người mộng Khi tim lạnh trào dâng dòng máu nóng Tảng băng nào rồi cũng biết thương nhau Núi non cao vùi lấp vực u sầu Đời cô độc không còn mùa đông nữa Khi đêm tối chợt bùng lên ánh lửa Mặt nạ buồn gỡ xuống tỏ tình nhau Thôi âu lo, ta yêu lại từ đầu Hẹn đi tới khu địa đàng thuở trước
Đỗ Hồng
Khi Ta Giả Tưởng
Khi tuyệt vọng trở thành nguồn hy vọng
Đường đau thương dẫn tới cõi an lành
Ngày hoà bình xua bóng tối chiến tranh
Và nhân loại yêu nhau quên thù hận
Khi giả dối hoá nên lòng thành khẩn
Đôi môi khô hé nở những nụ cười
Đêm hoang tàn bừng dậy nắng hồng tươi
Bao mơ ước đến trong tầm tay với
Khi trái đất biến ra hành tinh mới
Tâm hồn người không biên giới chia xa
Những lỗi lầm rồi cũng được thứ tha
Ta đi ngược thời gian tìm người mộng
Khi tim lạnh trào dâng dòng máu nóng
Tảng băng nào rồi cũng biết thương nhau
Núi non cao vùi lấp vực u sầu
Đời cô độc không còn mùa đông nữa
Khi đêm tối chợt bùng lên ánh lửa
Mặt nạ buồn gỡ xuống tỏ tình nhau
Thôi âu lo, ta yêu lại từ đầu
Hẹn đi tới khu địa đàng thuở trước
..."Khi đêm tối chợt bùng lên ánh lửa Mặt nạ buồn gỡ xuống tỏ tình nhau Thôi âu lo, ta yêu lại từ đầu Hẹn đi tới khu địa đàng thuở trước" ....................................... Tặng bạn bài "Sài gòn mộng!..." mới viết! SÀI GÒN MỘNG!... Chiều xưa ấy...rảo gót đường Yên Đỗ... Xí quách gà, thường ghé tạc Hiền Vương! Bánh cuốn thơm...cà cuống góc ven đường... Cây rợp bóng...quán Tây hồ nhớ mãi! Chợ Dakao bên góc đường, vương vãi... Ớt cay nồng...ngò trộn lẫn, thơm hương... Khoảng thời gian dậy sóng một thiên đường... Tuổi niên thiếu...vòm trời xanh lồng lộng... Hoài niệm cũ...chặng đường oanh liệt sống! Thuở vàng son...ăm ắp mộng thêu hoa !... Mảnh hồn xưa, giòng ký ức nhạt nhòa ... Còn vương vấn...nôn nao hàng chữ viết!... Sài Gòn mộng...ngẩn hồn trong nuối tiếc!... 12/3/2021
Ngày xưa
Đỗ Hồng
..."Khi đêm tối chợt bùng lên ánh lửa
Mặt nạ buồn gỡ xuống tỏ tình nhau
Thôi âu lo, ta yêu lại từ đầu
Hẹn đi tới khu địa đàng thuở trước"
.......................................
Tặng bạn bài "Sài gòn mộng!..." mới viết!
SÀI GÒN MỘNG!...
Chiều xưa ấy...rảo gót đường Yên Đỗ...
Xí quách gà, thường ghé tạc Hiền Vương!
Bánh cuốn thơm...cà cuống góc ven đường...
Cây rợp bóng...quán Tây hồ nhớ mãi!
Chợ Dakao bên góc đường, vương vãi...
Ớt cay nồng...ngò trộn lẫn, thơm hương...
Khoảng thời gian dậy sóng một thiên đường...
Tuổi niên thiếu...vòm trời xanh lồng lộng...
Hoài niệm cũ...chặng đường oanh liệt sống!
Thuở vàng son...ăm ắp mộng thêu hoa !...
Mảnh hồn xưa, giòng ký ức nhạt nhòa ...
Còn vương vấn...nôn nao hàng chữ viết!...
Sài Gòn mộng...ngẩn hồn trong nuối tiếc!...
12/3/2021
Cám ơn bạn đã ghé qua xem và lưu lại một bài thơ hay.
Xuân Yên Bình Xe mở kính, gió lùa vào dịu mát Người đi qua cởi bớt áo phong trần Thoáng nụ cười trong ánh mắt giai nhân Hình như có dáng xuân về đâu đó Ta ngồi giữa tháng ba trên phố nhỏ Nhìn ngày đi vội vã bước chân dài Vặn thêm giờ cho kịp đến tương lai Mai thức dậy đưa em vào mộng ước Đời bình phục đứng chờ ta tiến bước Cơn đau thương sẽ bỏ lại bên đường Người gọi người về điểm hẹn yêu đương Cùng hát lại khúc tình xuân dang dở Chiếc mặt nạ mấy trăm ngày sẽ mở Cho môi em khoe hương sắc với đời Và ta còn nghe rung động chơi vơi Như ngày ấy tình nhân vừa hạnh ngộ Niềm vui lớn tràn lan trên đại lộ Bao nhiêu lâu mới có lại một ngày Xuân yên bình ôm hạnh phúc trong tay Ngày nhân loại điểm trang dung nhan mới
Mưa Tuyết Cuối Mùa Sau ngày nắng, trời bỗng dưng trở lạnh Mưa tuyết rơi lất phất trước hiên nhà Đông sắp tàn trên ô lịch tháng ba Xuân hứa hẹn bước lên thềm hy vọng Hạnh phúc tỏa trên ly cà phê nóng Tưởng như đời đang chỗi dậy phục sinh Đôi môi em chợt nở nụ yên bình Niềm vui sáng cuối đường hầm sinh tử Em hãy đến xuân ơi đừng do dự Tuyết cuối mùa rồi cũng sẽ ngưng rơi Khúc tình yêu chim lại hót vang trời Ngày tháng gọi ta lên đường nắng mới Gió xuân nhẹ đưa tình lên phơi phới Người gặp người đêm hội ngộ như mơ Hát đi em bài tình tự ta chờ Bao nhiêu tháng nghe mỏi mòn thế kỷ Vài hôm nữa mùa đông đi an nghỉ Xuân sẽ về tràn mặt đất thênh thang Ta dìu em qua khắp nước non ngàn Hâm nóng lại mối tình vàng thuở ấy
Niềm Đau Thế Kỷ Đêm nằm xuống nghe côn trùng hợp xướng Điệp khúc buồn rả rích suốt canh thâu Cõi hư không như có tiếng kinh cầu Dòng sinh mệnh trôi xa tầm tay với Hy vọng đến từng phút giây chờ đợi Niềm đau dài theo nhịp thở mong manh Sóng tai ương xô mãi tới người lành Lời an ủi chỉ cho đời rưng lệ Anh đã hát trong tháng ngày dâu bể Thoải mái cười giọng nhân ái vang vang Hoà thánh ca bằng nhịp phách cung đàn Ly uống cạn những đêm dài tri kỷ Giờ nằm đó ôm cơn đau tiều tụy Anh quên đời chưa biết đến bao lâu Mỏi mòn trông cho thấy phút nhiệm mầu Như tia sáng cuối đường hầm sinh tử Từng buổi tiệc chờ mong anh về dự Tiếng cười đùa rộn rã những đêm xuân Nhớ đến anh qua câu hát cuối tuần Nâng ly rượu bỗng nghe đời tẻ nhạt
Ngày Hạnh Phúc Đầu Mùa Xuân vừa đến sáng nay trời vẫn lạnh Đời nhọc nhằn chưa dứt cuộc đau thương Còn bao lâu nhịp sống mới bình thường Khi nhân loại chờ bắt tay thân ái? Ta muốn thấy môi em cười trở lại Và mùa xuân tỏ mặt với nhân gian Đường phố xưa vang tiếng hát địa đàng Cây trổ nhánh tình yêu trong nắng mới Ngày hạnh phúc đầu mùa đang đứng đợi Hãy lên đường cho kịp chuyến bình minh Đàn tri âm dạo lại khúc ân tình Trời biển cũ riêng mình ta một cõi Niềm hy vọng trên hoa vàng nở vội Tuổi hoàng hôn còn đó bóng mặt trời Ly rượu nồng hứa hẹn cuộc đầy vơi Khi khoảng cách giữa lòng người thu ngắn Bên trời rộng lời uyên ương văng vẳng Đón mùa về bằng điệp khúc bình an Nhanh đi em đừng để nắng xuân tàn Ta sẽ lỡ cuộc trăm năm mơ ước!
Đỗ Hồng
Niềm Đau Thế Kỷ
.....................................................
Từng buổi tiệc chờ mong anh về dự
Tiếng cười đùa rộn rã những đêm xuân
Nhớ đến anh qua câu hát cuối tuần
Nâng ly rượu bỗng nghe đời tẻ nhạt
Tặng Đỗ Hồng--chia sẻ nỗi buồn của bạn! TRI ÂM!... Bạn hiền lần lượt xa xăm !... Xưa nay ướm hỏi tri âm mấy người? Rượu thì vẫn rượu đầy vơi! Nhưng tình hảo hữu ...ai người cùng ta?! Cuộc vui chỉ một đường qua... Tình nào ở lại mới là tình thâm! Nhiều đêm...nặng hạt mưa dầm!... Ngẫm câu thế sự ruột bầm lệ sa! Nghêu ngao khúc hát Tản Đà : "Bạn hiền đi khỏi chẳng thà... treo lu"!...(*) 21/3/2021 (*) Mượn ý 2 câu thơ của Tản Đà: "Rượu ngon không có bạn hiền, Không mua, không phải không tiền không mua!"
Ngày xưa
Đỗ Hồng
Niềm Đau Thế Kỷ
Tặng Đỗ Hồng--chia sẻ nỗi buồn của bạn!
TRI ÂM!...
Bạn hiền lần lượt xa xăm !...
Xưa nay ướm hỏi tri âm mấy người?
Rượu thì vẫn rượu đầy vơi!
Nhưng tình hảo hữu ...ai người cùng ta?!
Cuộc vui chỉ một đường qua...
Tình nào ở lại mới là tình thâm!
Nhiều đêm...nặng hạt mưa dầm!...
Ngẫm câu thế sự ruột bầm lệ sa!
Nghêu ngao khúc hát Tản Đà :
"Bạn hiền đi khỏi chẳng thà... treo lu"!...(*)
21/3/2021
(*) Mượn ý 2 câu thơ của Tản Đà:
"Rượu ngon không có bạn hiền,
Không mua, không phải không tiền không mua!"
Cám ơn bạn đã tặng bài thơ hay.
Ngày Xuân Không Nắng Hôm nay ra phố trời không nắng Thấy tóc ai che khuất nẻo về Dù nửa dung nhan còn phủ kín Nhưng đôi mắt ấy đã gây mê Hồn ta nghe sóng dâng nhè nhẹ Khi ngọn cỏ lay trước gió xuân Nhìn bóng giai nhân chìm cuối phố Ta về dăm bữa vẫn bâng khuâng Kiếp nào như đã quen từ trước Hay thoáng gặp nhau trong giấc mơ Ta viết câu thơ lên đỉnh phố Nhờ mây gửi đến chốn hư vô Lòng theo đôi mắt về năm ấy Thuở có mùa xuân xuống địa đàng Hạnh phúc mong manh lần hội ngộ Ngàn năm kỷ niệm khó phai tàn Ngày xuân không nắng vương niềm nhớ Đường phố mênh mông thiếu dáng hoa Quán nhỏ một mình ly rượu nhạt Lung linh ảo ảnh giữa chiều tà
Thương Tiếc Một Vì Sao Tiếc thương sao sáng rụng bên trời Tranh đấu miệt mài chẳng nghỉ ngơi Công tác cộng đồng không đợi gọi Diễn hành văn hoá chẳng chờ mời Mang bao nhiệt huyết dâng sông núi Dốc cả tâm tư hiến giống nòi Hận chẳng kịp nhìn ngày phục quốc Nay đành nhắm mắt bỏ xa đời * Để tưởng nhớ bạn Nguyễn Văn Tánh vừa vĩnh viễn ra đi chiều ngày 24/3.
Đường Trần Lưu Luyến Tuổi xế bóng một mình riêng thế giới Ước mơ nào cũng vụt khỏi tầm tay Cơn bệnh đau như rình rập từng ngày Vời trông lại những ngày vàng nuối tiếc Bao tri kỷ bỏ ta đi biền biệt Dấu nhân tình xa khuất nẻo phù vân Đời vắng tênh lặng lẽ bước chân trần Nghe mỏi mệt trong chiều nghiêng nắng úa Tấm gương rộng không nhìn ra ta nữa Bởi mùa xuân thuở ấy đã đi qua Lưu lại đây từng kỷ niệm nhạt nhoà Trong trí nhớ mơ hồ như cơn mộng Sáng thức dậy mới hay mình còn sống Để yêu người bằng tình sót trong tim Mỗi giây qua là hạnh phúc êm đềm Xin cảm tạ cuộc đời đầy nhân ái Nhìn phía trước đường trần thu ngắn lại Chân muốn dừng, thời gian vẫn đẩy đưa Ta hỏi thầm lòng đã sẵn sàng chưa Nhưng tim nhỏ bỗng vang lời lưu luyến
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: