Mặt Đất Khát Khao
Đường Hy Vọng Trong gian dối có chút tình chân thật Giữa ưu phiền vẫn hiện một niềm vui Nỗi đắng cay luôn còn những ngọt bùi Hãy tìm kiếm một ngày ta sẽ thấy Khi thất vọng vẫn còn điều trông cậy Sau đêm đen là ánh sáng mặt trời Trong đuổi xô còn vẳng tiếng gọi mời Hãy chờ đợi thế nào ta cũng có Trong thinh lặng có lời người chưa ngỏ Bên khổ đau còn hạnh phúc đứng chờ Đời phũ phàng vẫn có những cơn mơ Xin đừng vội, bất ngờ rồi sẽ đến Trong từ chối như có lời hứa hẹn Đôi khi mưa, trời bỗng nắng dịu dàng Đời điêu tàn cũng có lúc vinh quang Hãy tin tưởng ngày mai trời lại sáng Đường cong quẹo có đoạn còn ngay thẳng Phút chia ly vẫn thấy dấu sum vầy Ly rượu vơi có lúc sẽ đong đầy Xin vững bước trên con đường hy vọng
Đỗ Hồng
Đường Hy Vọng
Trong gian dối có chút tình chân thật
Giữa ưu phiền vẫn hiện một niềm vui
Nỗi đắng cay luôn còn những ngọt bùi
Hãy tìm kiếm một ngày ta sẽ thấy
Khi thất vọng vẫn còn điều trông cậy
Sau đêm đen là ánh sáng mặt trời
Trong đuổi xô còn vẳng tiếng gọi mời
Hãy chờ đợi thế nào ta cũng có
Trong thinh lặng có lời người chưa ngỏ
Bên khổ đau còn hạnh phúc đứng chờ
Đời phũ phàng vẫn có những cơn mơ
Xin đừng vội, bất ngờ rồi sẽ đến
Trong từ chối như có lời hứa hẹn
Đôi khi mưa, trời bỗng nắng dịu dàng
Đời điêu tàn cũng có lúc vinh quang
Hãy tin tưởng ngày mai trời lại sáng
Đường cong quẹo có đoạn còn ngay thẳng
Phút chia ly vẫn thấy dấu sum vầy
Ly rượu vơi có lúc sẽ đong đầy
Xin vững bước trên con đường hy vọng
Tặng bạn bài thơ...chia sẻ nỗi ưu tư! CÕI TẠM!... Trong tĩnh lặng vẫn còn cơn vọng động !... Trong hân hoan còn dấu ấn chia lìa! Tan vỡ nào cũng kề cận đam mê... Không có trọn một niềm vui chất ngất! Gần gũi đó...chưa hẳn là lẽ thật! Sát bên nhau, hồn lại ở nơi nào?! Mà xa xôi dù biển rộng, sông sâu... Sao vẫn thấy...gần nhau trong khoảng khắc?! Lẽ huyền nhiệm thật vô cùng bí mật! Đối nghịch nhau...là hai mặt cuộc đời!... Gắn kết vào...đối chọi cuộc đầy vơi... Cùng vững tiến dìu nhau lên phía trước!... Trong tiến tới...ẩn dấu ngầm lui bước... Trong thành công có thất bại liền kề! Trong chán chường có mãnh liệt đam mê... Đời muôn vẻ cho đời thêm mê hoặc!... Đừng đau xót với những điều được mất! Chuyến viễn hành bất tuyệt phải kinh qua! Cõi trần gian muôn thuở chẳng là nhà! Nơi nghỉ tạm...trong hành trình vạn kiếp!... 30/3/2021
Tặng bạn bài thơ...chia sẻ nỗi ưu tư! CÕI TẠM!... Trong tĩnh lặng vẫn còn cơn vọng động !... Trong hân hoan còn dấu ấn chia lìa! Tan vỡ nào cũng kề cận đam mê... Không có trọn một niềm vui chất ngất! Gần gũi đó...chưa hẳn là lẽ thật! Sát bên nhau, hồn lại ở nơi nào?! Mà xa xôi dù biển rộng, sông sâu... Sao vẫn thấy...gần nhau trong khoảng khắc?! Lẽ huyền nhiệm thật vô cùng bí mật! Đối nghịch nhau...là hai mặt cuộc đời!... Gắn kết vào...đối chọi cuộc đầy vơi... Cùng vững tiến dìu nhau lên phía trước!... Trong tiến tới...ẩn dấu ngầm lui bước... Trong thành công có thất bại liền kề! Trong chán chường có mãnh liệt đam mê... Đời muôn vẻ cho đời thêm mê hoặc!... Đừng đau xót với những điều được mất! Chuyến viễn hành bất tuyệt phải kinh qua! Cõi trần gian muôn thuở chẳng là nhà! Nơi nghỉ tạm...trong hành trình vạn kiếp!... 30/3/2021 Cám ơn bạn đã tặng bài thơ hay.
Lạc Lối Có nhiều lúc ta quên dùng lý trí Để nhìn đời cho tỏ mặt thực hư Thấy ác tâm luôn mặc áo nhân từ Người gian dối lại buông lời chân thật Có nhiều lúc đắng cay thành đường mật Bởi ta còn làm nô lệ trái tim Chốn phàm phu ngờ có thánh nên tìm Kẻ thua cuộc được choàng hoa chiến thắng Có nhiều lúc người bảo đen thành trắng Ta tin lời vì mang chút cuồng tâm Trí ngủ mê không nhận thấy sai lầm Khi trời sáng còn nằm mơ chưa tỉnh Có nhiều lúc ngã lăn trên đường chính Ta lại cười người già yếu run chân Tưởng mực xa mà lại hoá ra gần Đèn chân lý ngỡ gần nhưng xa thẳm Có nhiều lúc trong bóng đêm mò mẫm Tưởng ta đi đúng hướng giữa ban ngày Cũng chỉ vì lòng trí chẳng thẳng ngay Dù nhiệt huyết vẫn hoài công lạc lối!
Sinh Nhật Tháng Tư Tháng tư đến con không mừng sinh nhật Có gì vui mà lại thắp nến hồng Bốn sáu năm treo cờ rủ trong lòng Dù cờ đó chào đời con chưa thấy Nay chính nghĩa tự do cha truyền lại Cùng nỗi lòng người lính mất quê hương Tiếp nối cha, thế hệ trẻ lên đường Theo Hưng Đạo xuống thuyền về phục quốc Con hãy thắp nhiệt tình lên ngọn đuốc Đêm Mê Linh khởi nghĩa chống quân thù Từ đồng bằng cho tới chốn thượng du Giang sơn đó lũ vong nô xâm lấn Nên con nhé đừng quên mùa quốc hận Và vì đâu ta trôi giạt xứ người Đồng bào mình còn thống khổ khôn nguôi Sầu tiếc nuối mùa xuân xưa đã mất Rồi sẽ có ngày con mừng sinh nhật Lúc quê nhà bừng nắng mới tự do Trăm triệu người vui hưởng cảnh ấm no Đàn chim Việt muôn phương bay về tổ
Sẽ Qua Ngày Nguy Khốn Nhìn đám lá xôn xao trong nắng gió Ngỡ hàng cây đứng hát đón ngày vui Đã qua đi mùa băng giá ngậm ngùi Đường phố nhỏ lắng nghe đời huyên náo Trời đất mới đang gọi hồn thu thảo Cùng ngàn hoa hợp tấu khúc bình an Chào mùa xuân vừa mở ngõ địa đàng Cho nhân loại bước vào ngày hạnh phúc Người tri kỷ từ năm xưa rảo bước Về nơi đây cho kịp chuyến tương phùng Những người tình nối lại khúc thủy chung Cành đào thắm chờ phục sinh trước ngõ Hy vọng nở cuối con đường khốn khó Chim hót vang đánh thức mặt trời hồng Đất khô cằn thoáng hiện một dòng sông Về xoa dịu cơn đau buồn thế kỷ Vượt ra khỏi những ngày đêm tiều tụy Đời vui mừng vì ta vẫn còn nhau Cung đàn xưa dạo lại khúc tình đầu Chờ tiếng hát bay về từ thiên cổ
Chuyến Tàu Vô Định Đời người như chuyến tàu vô định Có những sân ga ở dọc đường Người xuống chia tay là vĩnh biệt Kẻ lên đón nhận kiếp đau thương Trăm năm chứng kiến đời dâu bể Chẳng biết vì sao tới chốn này Tự hỏi bao giờ phiên xuống đến Ta về đâu nữa giữa trời mây Phận người như lá mùa giông bão Rơi rụng một chiều buông dấu than Có lá còn xanh mà vẫn rụng Huống chi lá úa đã phai tàn Có người hôm trước còn cười nói Chỉ mới hôm sau đã bỏ đời Ly rượu chia phôi chưa uống cạn Thiên thu tiếng hát vẫn chơi vơi Chuyến tàu ngắn ngủi đầy thương tiếc Vẫn chạy quanh co trọn kiếp người Đi mãi không quay về bến cũ Ngàn đời chỉ tiến chẳng hề lui
Phía Cuối Đường Ta lê bước trên đường trần hun hút Bạn đồng hành ngày càng vắng chung quanh Phía sau lưng còn trăm nỗi nhọc nhằn Đằng trước mặt, con dốc dài mờ mịt Ngày mới đến thành hoàng hôn cô tịch Trăng chưa lên mây đã phủ ngang đầu Mặt đất buồn vì cây cỏ phụ nhau Ta, viên đá lăn vào ngày tháng hẹp Tình đã lớn khi hoa còn khép nép Nay xuân già hương sắc cũng phôi phai Ngoảnh mặt xem qua mấy chặng đường dài Để biết trước bao tình trần còn lại Trong thinh lặng chợt nghe lời êm ái Gọi xuân về mọc giữa trái tim khô Cuộc trăm năm nghe như thoáng mơ hồ Đêm mỏi gối chỉ là niềm nuối tiếc Bên hờ hững như có điều tha thiết Ta chờ mong héo hắt cuối chặng đường Ngày nào là điểm hội tụ yêu thương Ta chỉ biết là ta không thể biết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2021 06:19:08 bởi Đỗ Hồng >
Xin Em Chút Ngậm Ngùi Nhìn đôi mắt thấy hồn em mở cửa Cho tim ta vào nương náu một đời Vì môi hồng, rượu ngàn chén cũng vơi Cho trời đất quay cuồng trong hạnh phúc Lời em nói lắng sâu thành tình khúc Ru ta về theo dấu mộng trăm năm Nơi em qua cây cỏ nhớ thương thầm Từng viên sỏi tương tư lăn nối bước Ngồi góc phố nhìn đám đông xuôi ngược Thấy ta rời vùng quá khứ thật xa Bỏ lại em trong ngày tháng ngọc ngà Quay trở lại chắc là điều không thể Khi lên tới đỉnh chiều tà bóng xế Túi hành trang còn nuối tiếc đựng đầy Không hẹn hò cùng ngọn cỏ chân mây Ngày về với cõi hư không mờ mịt Càng đi tới, đường trần thêm cô tịch Không có ta, thế giới vẫn đông vui Chỉ riêng em, ta xin chút ngậm ngùi Đêm nhỏ xuống thương cuộc tình đã mất
Lời Hẹn Ngàn Sau Hãy gõ cửa, tâm hồn người sẽ mở Bước vào rồi ta chẳng muốn trở ra Người dối gian, ta đối xử thật thà Đêm hờ hững, ta đáp bằng tha thiết Đời lạnh lẽo, ta mang vào cuồng nhiệt Người giận hờn, ta cất tiếng yêu thương Tình đi qua, ta vẫn đợi bên đường Trăm năm nữa biết đâu tình quay lại Lòng người hẹp, ta cần thêm rộng rãi Người muốn xa, ta cứ xích lại gần Quên hận thù, ta kết nối tình thân Đời chán nản, ta gieo mầm hy vọng Ngày mệt mỏi, ta đưa người vào mộng Để thấy đời vẫn đẹp dẫu gian nan Giữa trần gian vẫn có một thiên đàng Chờ mở cổng cho tim hồng trú ngụ Tìm mới mẻ trên dung nhan xưa cũ Tấm chung tình chợt thấy chút niềm yêu Dù dáng xuân nay đã xế bóng chiều Ta vẫn hẹn gặp nhau trong kiếp khác
Ly Tương Tư Em là bóng một phần đời ta đó Nhìn thấy em như sống lại một thời Thuở tim hồng vừa rung nhịp chơi vơi Ta chợt biết yêu em bằng ánh mắt Lòng vương vấn những chiều vàng nắng tắt Bước âm thầm đi qua ngõ nhà em Vẫn trông mong dáng ngọc đứng bên thềm Rồi đêm ấy ta về ôm gối mộng Ngày tháng cũ có thiên đàng mở cổng Ta ngại ngần nên lỡ hẹn trăm năm Tình thiên thu còn lại đợt sóng ngầm Có đôi lúc vỗ về trong trí nhớ Em là nắng cho xuân hồng rực rỡ Là gió êm ru giấc hạ nồng nàn Là thu vàng mơ mộng buổi sương tan Là đóm lửa hong mùa đông tuyết giá Ngày lên xuống theo đám đông xa lạ Tìm cuối đời một ánh mắt thân quen Chim uyên ương vẫn hát khúc ưu phiền Ly rượu đắng nghìn đêm không thể cạn
Ngày Về Chưa đến hẹn, anh đã về quê cũ Hũ tro tàn mang ước nguyện cả đời Một chiều buồn chan chứa giọt lệ rơi Thế là hết tháng năm dài lưu lạc Vầng mây trắng giăng ngang che bóng hạc Tiễn hồn về xa thẳm cuối trời tang Thuở đao binh ghi chiến tích huy hoàng Quê hương mất, chí hùng còn trong máu Ngày mai đó dưới cờ vàng tranh đấu Vắng bóng anh giương biểu ngữ đi đầu Người lính già từng lặn lội rừng sâu Đâu quản ngại xuống đường đòi dân chủ Anh bỏ lại ước mơ chưa thành tựu Của một thời chinh chiến giữ non sông Và tháng năm góp sức với cộng đồng Mơ một sớm bình minh cho nước Việt Còn lời cuối gửi anh là tâm huyết Bao bạn bè ôm quốc hận thiên thu Tiếp nối anh, thề đánh đuổi quân thù Cho anh thỏa ước nguyền nơi chín suối
Tuổi Hạc Người tuổi hạc nói nhiều, làm rất ít Nhìn ít thôi nhưng lại thấy rất nhiều Tưởng uống nhiều mà chẳng được bao nhiêu Chân bước tới khi lòng quay ngược lại Biết nhiều lắm lại giả vờ ngây dại Không sợ gì, còn sợ chết mà thôi Nằm nghỉ lưng chứ thường ít muốn ngồi Gặp bạn hữu đôi khi tên chẳng nhớ Cần vui vẻ như người cần hơi thở Khi hẹn hò đều ghi sổ kẻo quên Thích tình yêu hơn cả thích bạc tiền Đọc kinh kệ nhiều hơn xem sách báo Xem cuộc thế chỉ là nơi hư ảo Bữa hằng ngày nhiều thuốc thế thức ăn Việc nhỏ nhoi nhưng lại vẫn cằn nhằn Quên hiện tại mà chuyện xưa nhớ kỹ Mắt yếu kém, vời trông xa thiên lý Không thính tai nhưng hiểu được lòng người Thân héo gầy, thần trí vẫn vui tươi Càng đi tới, đường trần càng cô độc
Nhớ Bạn Tri Âm Nhớ nhau lắm gửi đôi dòng bạn đọc Trút tâm tình tha thiết xuống vần thơ Tháng năm qua ta vẫn mãi mong chờ Đêm hội ngộ mịt mùng trong sương khói Đâu tiếng hát mênh mang mùa lễ hội Giọng cười đùa bên chén rượu tri âm Bàn năm xưa giờ nhớ ghế âm thầm Căn phòng vắng nằm tương tư khúc nhạc Ngày xa cách chất chồng lên tuổi hạc Nẻo đi về lặng lẽ bóng hoàng hôn Nhấc phone nghe tiếng bạn vọng vào hồn Ta chợt thấy chút yên bình còn đó Dấu xe cũ bụi mờ phai trước ngõ Áo lụa là chìm khuất nẻo hư không Đêm mênh mông thiếu những mặt trời hồng Cho ngây ngất thân tình vòng luân vũ Nhớ nhau lắm thơ viết dài chưa đủ Mong một ngày tay lại bắt tay nhau Sẽ cạn ly cho bõ tháng năm sầu Cùng đi hết đoạn đường trần còn lại
Chim Gọi Đàn Nghe chim hót những chiều sương gọi bạn Giống thuở nào dìu dặt Boléro Đêm từng đêm còn vọng lại mơ hồ Lời tha thiết dường như từ thiên cổ Đường tri kỷ hoa vàng lên mấy độ Dấu ngựa xe biền biệt cuối chân mây Cung đàn xưa chờ dạo khúc sum vầy Nên từ đó phím tơ chùng mòn mỏi Ngồi lặng lẽ viết email thăm hỏi Câu yên bình xin gửi đến cho nhau Tháng năm qua tiếp nối những phiên sầu Chân bước tới, mắt nhìn lui nuối tiếc Đời ngắn ngủi còn bao nhiêu dạ tiệc? Hạnh phúc nào bằng một buổi tương phùng? Thân tình nào đẹp hơn nghĩa thủy chung? Dù ta đã mấy trăm ngày xa cách Đời lưu lạc gặp nhau trên đất khách Bạn thân ơi ta kết nối ân tình Mong một ngày thế giới được hồi sinh Mỗi người sẽ mang niềm vui góp lại
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: