Mặt Đất Khát Khao
Tháng Ngày Vui Còn Lại Ngày nào cũng là ngày ta nghỉ lễ Mặt trời lên nối tiếp giấc canh tà Phút giây nào cũng thuộc của riêng ta Đời rộng mở cuộc rong chơi trời đất Ta gác kiếm phong trần quên được mất Đôi vai gầy trút nhẹ gánh càn khôn Đêm tri âm ta rót rượu vào hồn Cho ngây ngất những ngày xuân còn lại Dìu nhau bước, ta lên đường hồ hải Tuổi xế còn tình góc bể chân mây Cuộc thủy chung sông nước vẫn dâng đầy Vẫn hò hẹn gặp nhau muôn kiếp nữa Mùa hạ đến thắp trong tim ánh lửa Cho ta yêu như từ thuở ban đầu Tình nồng nàn cho mãi tới ngàn sau Yêu nhân loại vì có em trong đó Ngày ra biển để vui đời lộng gió Ngồi làm thơ ta gửi khắp thiên hà Đêm cuối tuần gặp gỡ bạn gần xa Cùng nâng chén uống thêm lời em hát Ngày tháng đó trở thành liên khúc nhạc Đưa ta vào vòng luân vũ trăm năm Bỏ sau lưng đường mưa nắng nhọc nhằn Ta ngồi nghỉ mặc thời gian đưa đẩy
Đỗ Hồng
Tháng Ngày Vui Còn Lại
......................................
Ta gác kiếm phong trần quên được mất
Đôi vai gầy trút nhẹ gánh càn khôn
Đêm tri âm ta rót rượu vào hồn
Cho ngây ngất những ngày xuân còn lại
Dìu nhau bước, ta lên đường hồ hải
Tuổi xế còn tình góc bể chân mây
Cuộc thủy chung sông nước vẫn dâng đầy
Vẫn hò hẹn gặp nhau muôn kiếp nữa
..............................................
HẠNH NGỘ!... Muộn màng...gặp khách tao nhân! Lời thơ sâu lắng...góc sân vắng người! Nghĩa tình dào dạt biển khơi... Ngất ngây hoài niệm...đất trời quê hương! Trần gian, mơ bóng thiên đường! Ngàn thu...khuất nẻo mười phương mây ngàn!... Gục buồn...giọt lệ chứa chan... Mịt mờ sông nước...lỡ làng mộng xưa! 21/6/2021
HẠNH NGỘ!... Muộn màng...gặp khách tao nhân! Lời thơ sâu lắng...góc sân vắng người! Nghĩa tình dào dạt biển khơi... Ngất ngây hoài niệm...đất trời quê hương! Trần gian, mơ bóng thiên đường! Ngàn thu...khuất nẻo mười phương mây ngàn!... Gục buồn...giọt lệ chứa chan... Mịt mờ sông nước...lỡ làng mộng xưa! 21/6/2021 Cám ơn bạn vào trang này hoạ thơ hay.
Phân Vân Ta đứng giữa tương lai và quá khứ Đường tương lai dần thu ngắn ước mơ Khung trời xưa hồn tiếc nuối dật dờ Còn hiện tại tình yêu đang khánh tận Ta đứng giữa niềm vui và phiền giận Niềm vui về như cơn gió thoảng qua Phiền giận mang nặng cả trái tim già Lòng chưa biết theo hướng nào tình cảm Ta đứng giữa mưa chiều và nắng sáng Nắng sáng nồng vừa đủ đón hè sang Mưa chiều bay còn lạnh buổi xuân tàn Trưa đã vắng tiếng ve sầu rộn rã Ta đứng giữa thân quen và xa lạ Thân quen này chưa đủ cuộc tri âm Xa lạ thêm cho mơ ước đến gần Tình hờ hững trong từng ly rượu đắng Ta đứng giữa đông vui và trống vắng Đường đông vui nhưng thiếu dáng xuân thì Trống vắng hồn, nguồn thơ bỏ ra đi Nâng ly rượu ta tìm ra tất cả Ta đứng giữa cuộc đời chia muôn ngã Ngã nào về hạnh phúc tới mai sau Ngã nào đưa tình trở lại ban đầu Trăm năm đó ta còn phân vân mãi
Tự Vấn Trong nhân loại có mấy người tri kỷ Cùng ta vui cho hết tháng ngày buồn Cho cuộc đời còn lại chút yêu thương Xuôi dòng máu về nuôi tim mòn mỏi Trong tăm tối có trăng nào soi lối Đưa ta đi tìm lại chút chân tình Như chiều tà còn thấy bóng bình minh Chơi vơi đứng trên lưng chừng đỉnh tuổi Trong hồi tưởng có bao điều tiếc nuối Chờ kiếp sau ta làm lại từ đầu Cuộc đời này còn có được bao lâu Niềm mơ ước đã phai nhoà hư ảo Trong cõi vắng có mấy lần huyên náo Như tiếng cười rộn rã buổi tri âm Vào cơn say cho quên lãng tình trần Và thấu hiểu tâm tư từng ly rượu Trên thế giới có bao nhiêu bằng hữu Đến thật gần trong nỗi nhớ chia xa Hẹn cùng ta rong ruổi khắp thiên hà Cho sỏi đá cũng yêu nhau thắm thiết
Biển Chiều Cuối Tháng Ra thăm biển sau mùa buồn đại dịch Mặt nước êm và gió vẫn ru tình Bãi cát vàng mời gọi dấu chân in Cuối tháng sáu mây mù giăng bóng mát Hè rực rỡ tưng bừng vang tiếng nhạc Hoa đã cười trên môi thắm giai nhân Mắt trùng dương thoáng hiện chút tình trần Chưa đủ ấm niềm vui trên biển cạn Ngồi đếm lại xem còn bao nhiêu bạn Bao thân tình vừa giục giã ra khơi Đường tri âm lặng lẽ bước chân rời Đêm hạnh ngộ chìm sâu trong trí nhớ Trời rơi rắc hạt mưa chiều bỡ ngỡ Ngồi gần nhau cho thấm đượm men nồng Nghe mơ hồ tiếng hát giữa thinh không Về xao xuyến trong tâm hồn biển cả Chim vỗ cánh lên khung trời nghiêng ngả Hồn thơ bay theo sóng biển dạt dào Gửi nỗi niềm vào ngày tháng xôn xao Cho quên lãng ưu phiền vừa khuất bóng * Thân tặng Hải-Thảo để kỷ niệm chuyến đi biển 26/6/2021
Đường Về Thiên Cổ Vào cơn mộng tìm đường về thiên cổ Cả cuộc đời thu ngắn lại một đêm Từ võng đưa ca dao thoáng ngọt mềm Nuôi ta lớn cùng trời cao mơ ước Ngày hai buổi đến trường tung tăng bước Nét bút tre ghi chữ tím học trò Bài thuộc lòng ngụ ngôn đọc nhỏ to Tiên học lễ thấm nhuần môn đức dục Xuân thơ ấu nở tràn hoa hạnh phúc Thời thanh bình đêm mở cửa lòng ra Tập làm thơ mang ý tưởng thật thà Nhờ gió gửi mối tình đầu vụng dại Nợ đèn sách hăm mấy năm trang trải Ôm hành trang vào thế giới nhọc nhằn Cùng người tình chung chén rượu trăm năm Nhà chưa nát mà quê hương đã mất Nơi đất khách mang nỗi buồn lây lất Tuổi hoàng hôn chờ quê cũ hồi sinh Cuốn phim đời quay chậm lại một mình Chợt tiếc nuối khi đêm hè tỉnh giấc
Tình Hạ Trời mùa hạ mới năm giờ đã sáng Mặt trời hồng thoáng hiện cuối chân mây Trên thinh không chim ríu rít gọi bầy Con phố nhỏ tắt đèn chào ngày mới Lời tiếc nuối côn trùng vang vời vợi Đêm bao la chưa đủ giấc mộng dài Ngày lên rồi còn in bóng trăng phai Đời rộng mở lối đi về huyên náo Chín giờ tối nắng còn vương vai áo Ngày thêm dài nối tiếp cuộc rong chơi Hơn một năm cơn đại dịch xa rời Ta gặp lại trong mùa hè rực rỡ Xin hãy hát cho lòng người hoa nở Lời tình bay cao vút cõi mây ngàn Ta yêu nhau như biển hạ nồng nàn Từng đợt sóng trăm năm còn vỗ mãi
Lời Ru Của Biển Muốn yêu em ngay lần đầu hạnh ngộ Sợ mai này chưa chắc gặp lại nhau Đôi mắt em đã mở cửa mời chào Như hò hẹn yêu nhau từ kiếp trước Đời vạn nẻo, biết lối nào chung bước Ta đưa nhau đi hết cuộc tình trần Trăm năm qua xuân có được mấy lần Hãy tận hưởng cho vẹn tròn duyên số Em đã đến như người tình thiên cổ Bóng hình này lưu luyến mãi ngàn sau Trái tim khô như gặp trận mưa rào Vội hé nở một nụ hoa tình ái Cứ nói dối nếu em còn nghi ngại Bởi một lời từ chối tựa dao đâm Trong cơn mơ ta sẽ chết âm thầm Chờ kiếp khác ta lại yêu em nữa Ta có thể sống vì lời em hứa Dù cuộc đời ngắn ngủi giống chiêm bao Chỉ cần em ru con sóng dạt dào Đưa ta đến chân trời xa thơ mộng
Ngược Dòng Lịch Sử Về trở lại giống Tiên Rồng huyền thoại Xin mẹ cha đừng chia cách trăm con Để chung lòng đi khai phá núi non Làm rạng rỡ Văn Lang trên bốn biển Về trở lại thời Hùng Vương vinh hiển Mang cau trầu làm biểu tượng yêu thương Mỗi người đều thành Phù Đổng Thiên Vương Cùng đánh đuổi giặc nhà Ân xâm lấn Về trở lại thời cưỡi voi ra trận Trưng Nữ Vương khởi nghĩa đất Mê Linh Dòng Hát Giang chiến thắng chẳng trầm mình Lòng báo quốc dẹp tan quân Mã Viện Về trở lại Diên Hồng thề quyết chiến Sóng Bạch Đằng cuồn cuộn xác quân Nguyên Hưng Đạo Vương lừng lẫy tỏ uy quyền Vua Đại Việt không sang chầu đất Bắc Về trở lại vùng Lam Sơn chống giặc Bình Định Vương chiến đấu suốt mười năm Triều Hậu Lê không giết hại công thần Cho Nguyễn Trải khỏi ngậm hờn muôn thuở Về trở lại Tết Đống Đa rạng rỡ Mừng Quang Trung đại phá vạn quân Thanh Dẹp ngoại xâm cho dân hưởng an lành Thêm tuổi thọ để thu hồi lưỡng Quảng Về trở lại từ thời vua Minh Mạng Không bế môn, cấm đạo, bác điều trần Các vua đều chấp thuận để canh tân Cho nước Việt được tự cường chống Pháp Trở lại buổi toàn dân giành độc lập Giữa Ba Đình không ai cướp chiến công Bắc Nam Trung ta đoàn kết một lòng Sông Bến Hải chẳng chia đôi đất nước Về trở lại niềm tự do mơ ước Dân Việt hùng lớn mạnh cõi trời đông Chỉ tôn vinh một chủ nghĩa Tiên Rồng Ta ngẩng mặt lên cao cùng thế giới
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2021 22:50:21 bởi Đỗ Hồng >
Tình Ngàn Năm Trở lại thuở An Dương Vương Thục Phán Đem nỏ thần ra trấn giữ Cổ Loa Triệu Đà thua nên vội vã cầu hoà Cho Trọng Thủy- Mỵ Châu thành gia thất Tình yêu đó nếu hoàn toàn chân thật Thì không ai lợi dụng tráo nỏ thần An Dương Vương đâu phải chạy tháo thân Đường lông ngỗng không về nơi tử biệt Ta gặp gỡ không như trong truyền thuyết Cả loài người, yêu chỉ một mình em Bằng con tim không toan tính đi kèm Dù phải đổi cả giang sơn gấm vóc Là Trọng Thủy, ta quyết không lừa lọc Mỵ Châu nào bị giết bởi tay cha An Dương Vương vẫn giữ vững sơn hà Nước Âu Lạc không về tay người Hán Tình sử ấy được lưu truyền lãng mạn Chỉ mang theo ý nghĩa của hoà bình Đôi nhân tình đẹp nhất cả hành tinh Người hậu thế ngàn đời còn ca tụng
Tiếng Sáo Thiên Thu Thuở xưa ấy Mỵ Nương xinh như mộng Con nhà quan sống “cá chậu chim lồng” Cha cất nhà cho khuây khỏa bên sông Chợt tiếng sáo ru hồn người khuê các Một hôm bỗng âm thanh buồn im bặt Khúc sông sầu khuê nữ ốm tương tư Tìm Trương Chi thổi sáo dưới trăng mờ Mong cơn bệnh Mỵ Nương mau tan biến Nàng lại muốn cùng Trương Chi đối diện Nhưng gặp xong bèn thất vọng ê chề Dung mạo chàng ai thấy cũng đều chê Khi từ biệt, Trương Chi về thương nhớ Chàng ốm nặng vì tơ duyên không nợ Khối tình si đành ôm xuống dưới mồ Khai quật thành viên ngọc đẹp thật to Tạc nên chén đựng trà trong quan phủ Trà chưa nhấp, chén hiện hình bóng cũ Mỵ Nương còn nghe tiếng sáo năm xưa Nhỏ lệ tuôn thương xót mấy cho vừa Chén ngọc bỗng vỡ tan ra thành nước Tình chỉ đẹp lúc ta còn mơ ước Mộng vỡ tan khi thực tế phũ phàng Chuyện tình buồn lưu mãi với thời gian Khi diện mạo, tài hoa không chung bước
Tình Tri Kỷ Thời xưa ấy có hai người tri kỷ Mến thương nhau vì chung nợ sách đèn Lưu Bình giàu nên chểnh mảng bút nghiên Còn Dương Lễ nhà nghèo luôn hiếu học Xem kim bảng, người cười bên kẻ khóc Người bạn nghèo may mắn đỗ làm quan Thư sinh giàu hoạn lộ gặp gian nan Đời buồn chán lại thêm tiền bạc cạn Nhớ tình cũ, Lưu Bình tìm đến bạn Quan không nhìn, sai cơm hẩm dọn ra Kẻ sa cơ nước mắt hận chan hoà Sầu tủi nhục lang thang về quán trọ Trong vô vọng may gặp người giúp đỡ Nàng Châu Long xinh đẹp lại ngoan hiền Khuyến khích chàng đèn sách cố siêng lên Chưa thi đỗ, động phòng còn chưa thể Ngày bái tổ vinh qui mừng vô kể Lưu Bình về chẳng thấy bóng Châu Long Hận bạn xưa, định ghé mắng thỏa lòng Nhưng Dương Lễ đón thân tình niềm nở Quan đãi tiệc rồi cho ra mắt vợ Bình giật mình: vợ bạn chính Châu Long Bấy lâu nay nàng gần gũi mặn nồng Nghe theo Lễ, để giúp Bình đỗ đạt Tình bạn đó không bao giờ phai nhạt Trong cuộc đời dễ có được mấy ai Đã gặp nhau xin hãy giữ lâu dài Cho ta mãi là Lưu Bình - Dương Lễ
Mối Tình Đêm Trăng Sáng Tìm trong trí truyện “vườn chè trăng sáng” Chỉ nhớ thơ Nguyễn Bính viết đôi hàng Mô tả người hiền phụ rất đảm đang Lo tần tảo để nuôi chồng ăn học Vì hạnh phúc chẳng nề chi khó nhọc Quyết hy sinh dù có lỡ xuân thì Dành cho chồng kinh phí đủ dự thi Chưa đỗ đạt, động phòng khoan nghĩ tới Rồi cũng có một ngày như mong đợi Chồng vinh qui bái tổ trở về làng Lính theo hầu võng lọng thật cao sang Cùng hưởng phước sau bao năm đèn sách Nàng tự nhủ phải giữ thân trong sạch Tránh cho chàng vì sắc dục mê say Mà không lo kinh sử suốt đêm ngày Chờ ứng thí đề danh trên bảng hổ Gương hiền thục được lưu truyền thiên cổ Đợi ánh trăng chiếu rọi sáng vườn chè Đêm công thành mới tính chuyện phòng the Khi đại, tiểu đăng khoa cùng hiệp cát
Anh Hùng Bách Chiến Thời xưa ấy đời Hùng Vương mười tám Có Mỵ Nương công chúa đẹp như tiên Vua cha thương cho kén rể tài hiền Biết bao kẻ anh hùng đều bị loại Bỗng sau đó có hai chàng cùng tới Người nửa cân, kẻ tám lạng ngang tài Người chỉ tay đồng hẹp biến non dài Kẻ hoá phép nước dâng thành lũ lụt Vua khó định ai là người thắng cuộc Bèn phán truyền sính lễ phải cao sang Ai sớm mang sẽ nên rể đông sàng Và may mắn Sơn Tinh mang đến trước Kẻ thua cuộc Thuỷ Tình đầy tức bực Quyết đuổi theo lên núi cướp Mỵ Nương Cho nước dâng tràn ngập khắp ruộng vườn Càng dâng nước, Sơn Tinh càng vươn núi Không theo kịp, Thuỷ Tinh đành hận tủi Chẳng chịu thua, dâng nước lũ mỗi năm Còn Sơn Tinh trăm trận vẫn thắng trăm Thành truyền thuyết người anh hùng bất tử
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: