Mặt Đất Khát Khao
Chuyện Tình Nửa Thế Kỷ Chàng tuổi trẻ gần năm mươi năm trước Xếp bút nghiên đi dạo phố cuối tuần Nắng Sài Gòn thật đẹp buổi trưa xuân Tình cờ gặp bên đường người trong mộng Lời trong mắt đổi trao, tim rung động Phút ban đầu ngào ngọt tựa ly kem Tiệm Lan Phương khung cảnh thật êm đềm Như hứa hẹn một cuộc tình nồng thắm Rồi từ đó đón đưa chiều mưa nắng Con đường dài chưa nói hết yêu thương Tà áo hồng cô giáo mãi vấn vương Một ngày vắng như ba năm xa cách Trưa thư viện nhìn nhau quên đèn sách Những chiều mưa hờn dỗi khúc nhạc sầu Cô đơn nào vang vọng suốt canh thâu Khi gặp lại đời thành thơ êm ái Ngày hạnh phúc đã đơm hoa kết trái Con ra đời vận nước sắp điêu linh Mười mấy năm khổ sở lúc thanh bình Cùng dắt díu tìm đường đi vượt biển Gương “trăng sáng vườn chè” nàng thể hiện Hai mươi năm thêm quý tử quê người Tình về chiều càng đậm nét xuân tươi Xong trọn kiếp hẹn gặp nhau kiếp nữa r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 04:54:36 bởi Ct.Ly >
Giữa Hai Vùng Mộng Thực Trong thinh lặng mắt em như đã nói Tiếng mơ hồ mời gọi bước vào tim Chợt thấy em là người mộng ta tìm Từ kiếp trước, đến nay vừa gặp được Ta e ngại muôn nẻo đường xuôi ngược Sẽ đưa em đi mất hút trong đời Nên gặp rồi tình cứ hẹn ra khơi Vượt sóng gió ta tìm về cõi mộng Nơi tâm trí ta dành riêng khoảng trống Đón em về ngự trị mãi trăm năm Đêm đời ta từ đó sáng trăng rằm Tình yêu mới mở ra đường hạnh phúc Em mang đến nắng xuân hồng kịp lúc Khi lòng ta vừa hết một mùa đông Ta bên nhau nhấp chén rượu thơm nồng Cho trời đất cuồng say đêm hạnh ngộ Em nhẹ bước chân về từ thiên cổ Tình trào dâng như sóng thuở ban đầu Khi một ngày cây cỏ biết yêu nhau Hồn ngơ ngác giữa hai vùng mộng thực r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2021 04:55:54 bởi Ct.Ly >
Cung Đàn Lỡ Nhịp Nghe khúc nhạc nhớ về người tri kỷ Đã một thời bên ly rượu ngân nga Những đêm vui quên hẳn lối về xa Giờ tiếng hát chìm sâu vào tâm trí Đường về đó như mịt mù thiên lý Trời vẫn mưa rơi từng hạt vào lòng Ân tình nào trôi giạt tới hư không Ly đã cạn những giọt nồng thân ái Trời cuối hạ vẫn còn xa cách mãi Bước đi hoài mà chưa tới ngày vui Nhớ người xưa đàn gieo tiếng ngậm ngùi Thành nhạc khúc chờ thu trong phiền muộn Ngồi im lắng nghe tình người nghiêng xuống Chảy khỏi lòng rồi lặng lẽ ra khơi Hồn đất khô nằm ôm nhớ rã rời Trên năm ngón đếm còn bao nhiêu bạn Đời có lúc cần phút giây quên lãng Cho ưu phiền vơi nhẹ bớt đôi vai Khúc tri âm đâu đó vẫn miệt mài Buồn hiu hắt nghe cung đàn lỡ nhịp
Dấu Hỏi Vào Đời Đời ngắn ngủi, nửa là đêm nằm mộng Nửa là ngày sống thực với gian lao Hương thời gian từng giây phút hít vào Sát na cuối, thở hơi tàn vĩnh biệt Khi nào đến và đi không thể biết Ngay cả tên, không tự đặt cho mình Ta quay cuồng trong thành bại, nhục vinh Tình yêu đó cũng nhiều phen được mất Ta thức ngủ trong trần gian lây lất Bao tri âm còn lại giữa tình người? Hận thù nào tim chất chứa đầy vơi Gieo tang tóc chiến chinh không bom đạn Buồn đọng lại trong từng ly rượu cạn Thành phố đêm nằm chong mắt đèn vàng Chợt bàng hoàng nghe những tiếng còi vang Mal thức dậy lo âu mùa đại dịch Mang dấu hỏi ta vào đời cô tịch Đằng sau lưng đầy mộng thực phũ phàng Phía trước là con dốc đổ thời gian Rồi cũng tới một ngày không mong đợi
Tình Hồi Sinh Vào tháng chín, cây đứng chờ thu đến Vườn xanh xao nằm ngủ dưới sương mờ Con nai vàng chưa trở lại trong thơ Gió về nhẹ dâng hương nồng cuối hạ Em qua phố mắt lo âu buồn bã Vải khăn che khuất dấu nụ cười tình Ngày lại ngày chưa thấy bóng niềm tin Dù vết thuốc ba lần ghim da thịt Mang một nửa dung nhan mùa đại dịch Ta nhìn nhau như xa lạ một đời Em qua rồi, đôi mắt đẹp lả lơi Còn ở lại cho hồn ta ngây ngất Thắp ánh sáng tìm bình yên đã mất Cho thân tình ngày cũ đến với nhau Khi cung đàn trỗi nhịp suốt canh thâu Và tiếng hát vút cao lên trời rộng Còn hơi thở là ta còn hy vọng Ngày hồi sinh thế giới xích lại gần Thấy hoa cười trên môi đỏ thanh tân Tình yêu đến từng trái tim nhân loại r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2021 16:53:33 bởi Ct.Ly >
Tưởng Như Hãy Còn Xuân Đêm nằm xuống viết bài thơ không chữ Chút tâm tư trong trí nhớ xếp hàng Giọng côn trùng gieo điệp khúc mênh mang Gợi thêm nhớ những thân tình xa vắng Bài hát cũ vẫn còn nguyên dấu lặng Đã kéo dài ròng rã ngót một năm Đêm vui xưa nay khép cửa âm thầm Đợi trời sáng mang tri âm trở lại Tình lỡ nhịp bên cung đàn thân ái Khi nỗi đau nhân loại vẫn triền miên Ta mỏi mòn chờ ngày mới bình yên Đời được thấy môi em cười hoa nở Đường vạn lý đưa nhau về hội ngộ Ta đón ta mở rộng cửa tâm hồn Rót rượu nồng men dậy khắp càn khôn Say cho bõ tháng ngày dài ly biệt Ta hát lại bản tình ca tha thiết Nhạc dìu em qua hạnh phúc cuối tuần Tưởng như rằng ta vẫn hãy còn xuân Để đi hết quãng đường trần chưa dứt
Mơ Đón Trăng Về
Đêm thức giấc tìm trăng trên khung cửa
Bóng trăng vàng chìm khuất với vần thơ
Chỉ còn cây lặng lẽ giữa sương mờ
Và điệp khúc thiên thu từ lòng đất
Mai thức dậy mặt trời hồng cũng mất
Ngày mới về chưa mang đến niềm vui
Người xa nhau từng khoảng cách ngậm ngùi
Khi trời đất còn cơn đau thế kỷ
Đêm vui cũ chập chờn trong tâm trí
Nửa dung nhan che kín dấu môi hồng
Nụ cười tình thuở ấy hoá hư không
Cung đàn nhớ tiếng ca sầu phím lạc
Đường nằm đợi ngựa xe về phờ phạc
Nhìn ngày đi qua từng bước hững hờ
Đã lâu rồi ta sống với ước mơ
Mơ một sớm bình an cho nhân loại
Ta sẽ đón trăng về đêm mở hội
Dìu nhau trong dạ khúc thuở thiên đàng
Pha tình nồng vào chén rượu an khang
Cùng uống cạn nỗi đoạn trường chia cách
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2021 16:59:00 bởi Ct.Ly >
Tình Yêu và Tiếng Hát Cây thao thức trong màn sương hư ảo Cùng với ta lo nghĩ suốt canh tà Xác thân này không hẳn thuộc về ta Nên sinh tử luôn luôn ngoài tầm với Ta đau xót trong niềm đau thế giới Khi con người từng lớp vĩnh biệt nhau Cuộc chiến dài không súng đạn, gươm đao Ngàn lò lửa thiêu đời còn chưa đủ Mùa đại dịch dâng tràn cơn thác lũ Cuốn an bình vào đáy nỗi âu lo Bóng người đi qua từng mắt lệ nhoà Trăm năm đó một chiều thành tro bụi Đời quỳ xuống dâng lời kinh an ủi Thắp niềm tin loé sáng cuối đường hầm Cho một hôm quên tạm kiếp thăng trầm Ta thấy lại nụ cười xuân năm trước Người vẫn sống từng ngày bằng mơ ước Mặt trời về chiếu rọi nắng hồi sinh Bạn bè ta nối lại khúc ân tình Cho trái đất đầy tình yêu và tiếng hát
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2021 09:17:56 bởi Đỗ Hồng >
Chân Dung Mùa Đại Dịch Soi gương thấy tóc dài thêm mong nhớ Mắt thâm quầng hằn dấu tích lo âu Da xanh xao vì thiếu rượu hồng đào Rừng râu mọc trên những đêm suy nghĩ Đời trăn trở trong niềm đau thế kỷ Giai nhân nào cũng thấy nửa dung nhan Qua phố quen, không môi thắm nồng nàn Nên phiền muộn vẫn về trong gương rộng Sáng thức dậy tưởng như còn nằm mộng Nhìn lại mình chợt thấy trái tim khô Khi người thành pho tượng đá ngây ngô Thu chưa đến mà đông ngăn từng bước Phía sau đó vẫn là xuân mơ ước Đêm hội hè vang khúc nhạc bình yên Bàn chân ta đi tới khắp mọi miền Mừng thế giới bỏ khăn, trang điểm lại Môi hổng thắm nở ra hoa tình ái Chim gọi đàn tha thiết giữa thinh không Đêm tình thân trỗi dậy tiếng tơ lòng Cho ta gặp chân dung ngày tháng cũ
Sẽ Qua Mùa Tử Nạn Rồi một sớm người gọi nhau chổi dậy Giường tử sinh vội vã bỏ xa rời Tiếng reo hò vang dội khắp nơi nơi Mừng thế giới bước qua mùa đại nạn Ngày mầu nhiệm cuối đường hầm tỏa sáng Người gần người cởi bỏ mảnh khăn che Nhìn mặt nhau lòng như mở hội hè Khi chợt biết mình về từ cõi chết Nghe đời thở sau đêm dài mỏi mệt Đường gian nan đã tới phút yên bình Môi người tình hé nở nụ cười xinh Ta ra phố thấy thiên đường rộng mở Cùng hát lại bài tình ca đang dở Dìu nhau vào đêm hội ngộ tri âm Trái tim ta rung nhẹ tiếng đàn thầm Cho trời đất xoay tròn vòng luân vũ Quên thù hận, bắt tay thành bạn hữu Trên đá băng, ta xây lại tình nồng Cuộc chiến buồn, không bom đạn, cũng xong Lòng người sẽ hồi sinh như cây lá
Hồn Thơ Vương Vấn Sáng thức dậy nghe hồn thơ vương vấn Dòng thơ buồn trong máu ngấm thịt da Nếu là vua, ta đổi cả sơn hà Ôm thơ lại vì có em trong đó Ta ra phố gặp thơ về trong gió Tóc xoã bay che khuất bóng mặt trời Như hôm xưa lưu lạc tới xứ người Giữa tháng chín thơ mọc tràn muôn lối Từ dạo ấy, thơ và ta hôn phối Chưa bao giờ thơ rời bỏ đi xa Thơ và em là máu thịt của ta Cùng hạnh phúc hoặc cùng ta đau khổ Đường tuổi hạc ta về nghiêng dốc đổ Mắt phía sau nuối tiếc thuở xuân thì Thơ chung tình cùng sánh bước ta đi Theo trăng sáng lang thang vào cõi mộng Thu sắp đến, hàng cây dang tay rộng Chờ lá vàng buông xuống những vần thơ Ta bâng khuâng đứng giữa thực và mơ Đời say tỉnh, ta là ai không biết!
Lau Sậy Ưu Tư Vào cuộc thế với đôi bàn tay trắng Thân nương nhờ nơi gác trọ trăm năm Ta nổi trôi trên ngày tháng âm thầm Sẽ bỏ lại mọi điều vào phút cuối Đời thân ái đặt cho ta tên tuổi Để lên đường đi trọn kiếp trầm luân Mang trái tim đầy ắp những tình trần Có nhiều lúc khổ đau trong hạnh phúc Ta chen chúc theo từng thời vinh nhục Nay yêu thương rồi mai lại oán thù Mang phận người là lau sậy ưu tư Ta không thể tự an bảy định mệnh Ta đã bước trên đường đi không đến Có đôi lần thức tỉnh giữa cơn mơ Người tri âm gặp gỡ rất tình cờ Vui chưa trọn đã chia xa biền biệt Còn hơi thở là còn yêu tha thiết Dù tình yêu tuổi hạc chỉ bằng lời Như gió chiều rung hoa nhẹ lả lơi Xin cho đủ một lần tim dâng sóng
Trên Chuyến Xe Đời Ngồi trên chuyến xe đời đang lao dốc Ôn một mình chặng đường cũ đã qua Thuở lên xe bằng mơ ước thật thà Cho tới lúc xuống ga nào chưa biết Khi bước xuống là ngàn đời vĩnh biệt Người trên đây còn chen chúc đứng ngồi Kẻ đồng hành mang thương hận đầy vơi Có bạn hữu và có thù truyền kiếp Ta mơ tỉnh trong tháng ngày nối tiếp Nghe tiếng xe hoà lẫn những hồi còi Giữa đông người có lúc thấy đơn côi Trong thinh lặng đôi lần tim huyên náo Ta chìm nổi trên dòng đời hư ảo Hy vọng rồi thất vọng vẫn luân phiên Ta tìm ta trong gương rộng ưu phiền Chợt thấy bóng mùa thu về cô quạnh Đường vô tận một chiều xe lăn bánh Bao buồn vui rơi rớt lại bên đường Những chỗ ngồi lần lượt trống yêu thương Rồi cũng đến một ngày ta bước xuống
Đỗ Hồng
Trên Chuyến Xe Đời
Ngồi trên chuyến xe đời đang lao dốc
Ôn một mình chặng đường cũ đã qua
Thuở lên xe bằng mơ ước thật thà
Cho tới lúc xuống ga nào chưa biết
Khi bước xuống là ngàn đời vĩnh biệt
Người trên đây còn chen chúc đứng ngồi
Kẻ đồng hành mang thương hận đầy vơi
Có bạn hữu và có thù truyền kiếp
Ta mơ tỉnh trong tháng ngày nối tiếp
Nghe tiếng xe hoà lẫn những hồi còi
Giữa đông người có lúc thấy đơn côi
Trong thinh lặng đôi lần tim huyên náo
Ta chìm nổi trên dòng đời hư ảo
Hy vọng rồi thất vọng vẫn luân phiên
Ta tìm ta trong gương rộng ưu phiền
Chợt thấy bóng mùa thu về cô quạnh
Đường vô tận một chiều xe lăn bánh
Bao buồn vui rơi rớt lại bên đường
Những chỗ ngồi lần lượt trống yêu thương
Rồi cũng đến một ngày ta bước xuống
DẤU CHÂN QUA!... Khi bất chợt... ứa ra giòng lệ nóng... Là phút giây... xa mãi bạn hiền thương! Ta gặp nhau... chặng cuối một con đường! Sầu ở lại... tiễn đưa người ly biệt! Giờ phút cuối... ngỡ ngàng trong nuối tiếc! Hố sâu đen, chắn hết lối đi vào! Cạn thời gian... không còn kịp gửi trao... Lời thương mến... chậm mất rồi, phút cuối! Mau với chứ, vội vàng lên, rất vội! Kể cùng nhau... cạn hết mọi thâm tình! Đêm đen dài... không có nữa bình minh! Sụp đổ hết... vào lòng sâu vực tối! Và sông núi... sẽ ngàn năm khép lối! Sẽ cô đơn, muôn kiếp dải thiên hà! Hố đen ngòm, không có ngõ đường ra! Lầm lũi mãi, người về chung một hướng!... Tan vỡ hết... ước mơ thành ảo tưởng! Trái đất buồn... vang vọng dấu chân qua!... 22/9/2021
DẤU CHÂN QUA!... Khi bất chợt... ứa ra giòng lệ nóng... Là phút giây... xa mãi bạn hiền thương! Ta gặp nhau... chặng cuối một con đường! Sầu ở lại... tiễn đưa người ly biệt! Giờ phút cuối... ngỡ ngàng trong nuối tiếc! Hố sâu đen, chắn hết lối đi vào! Cạn thời gian... không còn kịp gửi trao... Lời thương mến... chậm mất rồi, phút cuối! Mau với chứ, vội vàng lên, rất vội! Kể cùng nhau... cạn hết mọi thâm tình! Đêm đen dài... không có nữa bình minh! Sụp đổ hết... vào lòng sâu vực tối! Và sông núi... sẽ ngàn năm khép lối! Sẽ cô đơn, muôn kiếp dải thiên hà! Hố đen ngòm, không có ngõ đường ra! Lầm lũi mãi, người về chung một hướng!... Tan vỡ hết... ước mơ thành ảo tưởng! Trái đất buồn... vang vọng dấu chân qua!... 22/9/2021 Cám ơn bạn đã đọc thơ và họa lại thật hay!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: