Mặt Đất Khát Khao
Sang Mùa Đi trong nắng mà nghe trời lành lạnh Bước thời gian vội vã tiến vào đông Phố điểm trang xanh đỏ đến tận lòng Người quên lãng thương đau, chào mùa lễ Trong thương xá nụ cười xinh mở hé Niềm vui mừng ngày ấy đã giáng sinh Người tặng nhau tấm thiệp chúc an bình Từng nét chữ mang chút tình tri kỷ Dòng thơ đó về miên man tâm trí Viết lên mây để gửi bốn phương trời Thơ giao hoà cùng tiếng nhạc chơi vơi Cho đời bỗng tưng bừng vang nhịp thở Trời kỷ niệm dạt dào trong mắt nhớ Ngày nắng mưa trong mộng vẫn đi về Thấy lúa vàng chín rực trĩu bờ đê Giờ xa lắm đường về sông núi cũ Thu lặng lẽ đi vào ngày tàn rũ Gió trên ngàn còn nuối tiếc mùa thơ Ly cạn khô từng đêm vắng mong chờ Giọt nồng ấm tình tri âm rót xuống r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2021 02:46:39 bởi Ct.Ly >
Phận Trăm Năm Trăm năm đó, nửa đời dành đi ngủ Cõi riêng này không phiền lụy tha nhân Nửa đời kia vương vấn kiếp hồng trần Bao câu hỏi vây quanh không giải đáp Thân trần trụi đến trời cao đất thấp Mang hành trang đầy lục dục, thất tình Sống miệt mài cùng bệnh lão, nhục vinh Không thể biết về đâu khi tử biệt Sẽ bỏ lại vạn điều trong luyến tiếc Không hẹn hò cho một chuyến đi xa Chưa bao giờ ta làm chủ đời ta Sợi tóc rụng cũng nằm ngoài ý muốn Đường thế độ nhiều quanh co lên xuống Ta phải đi cho giáp cả một vòng Ngày cuối cùng về trở lại hư không Chào đời khóc và lìa đời cũng khóc Đời có phải là sông mê khổ nhọc Sao phận người lại run rủi tới đây? Ta yêu nhau do duyên nợ an bày Và từ giã cũng vì ta hết nợ
Tình Phía Cuối Đường Mừng thượng thọ bạn vong niên hôm ấy Trùng ngày này đám giỗ một bạn thân Chuyện tử sinh nhan nhản cõi hồng trần Đời ngắn ngủi, ngày đi không biết trước Đường vô định thời gian xô chân bước Bạn đồng hành ngày một vắng xa thêm Nhìn phía sau tìm kỷ niệm êm đềm Rồi đi tới xuống dốc đời mờ mịt Sáng thức dậy soi gương buồn cô tịch Đếm chân tình chưa hết những ngón tay Đời phải chăng là một kiếp lưu đày? Bao giờ thoát cảnh trầm luân khổ ải? Tình đã đến rồi đi không trở lại Trong trăm năm ta khắc khoải đi tìm Chờ rộn ràng về với chốn lặng im Đợi hy vọng mọc lên đêm chán nản Muốn vào mộng trốn ưu phiền ngày tháng Nhưng suy tư dằng dặc suốt canh trường Tuổi xế chiều cần thiết nỗi yêu thương Như hơi thở cho đời dâng nhịp sống
Khúc Hát Nhiệm Mầu Em hãy hát cho đời thôi oán hận Người đưa người về giữa khúc tình ca Quên đau thương, thế giới sống an hoà Ta hít thở bầu khí thiêng lành mạnh Em hãy hát ru đời người bất hạnh Cho đường hầm chợt loé sáng niềm tin Giữa đêm đông còn ấm lại chút tình Dù hạnh phúc chỉ là cơn ảo mộng Em hãy hát cho đời tràn sức sống Người ốm đau chỗi dậy bước về nhà Nỗi muộn sầu từ đó bỏ đi xa Ra phố thấy nụ cười trên môi thắm Em hãy hát cho thời gian đi chậm Tuổi thanh xuân còn mãi với con người Trái đất già, giai nhân vẫn vui tươi Vì hoa đẹp chưa tàn theo năm tháng Em hát để đêm giao thừa trăng sáng Cho ta còn ngồi nhìn tỏ mặt nhau Rượu giao bôi uống lại phút ban đầu Trăm năm nữa cuộc tình không phai nhạt r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2021 02:50:36 bởi Ct.Ly >
Dìu Nhau Ta muốn dìu em đi khắp chốn Đi từ góc bể tới chân trời Lên non xuống biển chân chưa mỏi Ta mãi bên nhau trọn bước đời Ta muốn dìu em về kiếp trước Em là vương hậu thiếu cung son Ta làm hoàng đế sầu vong quốc Ngày tháng bên nhau nhớ nước non Ta muốn dìu em qua vũ trụ Rời xa trái đất lắm ưu phiền Đi tìm cho thấy hành tinh mới Chỉ có tình ta một cõi riêng Ta muốn dìu em lên đỉnh núi Để nhìn nhân loại sống bon chen Đường đời chi chít mang thù hận Ta chợt thấy ta hoá thánh hiền Ta muốn dìu em về biển cả Để ghi nhớ mãi giống Tiên Rồng Và nghe sóng biển ru hồn nước Mơ thấy ta về giữa núi sông
Cơn Nhớ Đắng Mùa lễ đến ta ngồi đây nhớ bạn Tiệc năm xưa chưa kịp nói tạ từ Mấy thu rồi chỉ liên lạc điện thư Chưa gặp mặt nhưng lòng không xa cách Đường lạnh giá nằm chờ chân lữ khách Đêm chỉ nghe lá xào xạc quanh nhà Gió bay về mang hơi lạnh từ xa Tiếng gõ cửa đã chìm trong quên lãng Ly rượu đựng mùa đông ta uống cạn Trong tâm tư phiền muộn vẫn dâng đầy Phòng vắng người, đàn lạc phím chùng dây Chờ giọng hát thanh xuân về trỗi nhịp Cuộc vui đó bao giờ ta nối tiếp? Khi cuộc đời còn chưa dứt thương đau Gặp tình cờ, ta chẳng nhận ra nhau Vì trên phố, dung nhan còn phân nửa Bạn có biết đêm đông cần ngọn lửa? Sưởi ấm tình và soi tỏ lòng nhau Mùa lễ sang thiếu bạn chỉ thêm sầu Nhạc rời rã chìm vào ly rượu đắng
Ly Rượu Đêm Cuối Năm Rót sầu muộn vào ly ta uống cạn Tìm đêm vui trong tiếng nhạc rộn ràng Cùng bạn bè vượt biên giới thời gian Nghe tiếng pháo xa xăm chào năm mới Ngồi ôn lại chặng đường qua vời vợi Trên phố xưa thiếu vắng những nụ cười Vài người quen lặng lẽ bỏ xa đời Niềm vui hiếm nước khô trên sa mạc Đêm trời đất giao hoà nghe man mác Dăm ba người tri kỷ hát bên nhau Nhớ tiệc vui rộn rã cuối năm nào Nên ngõ vắng vẫn chờ nghe chân bước Đêm nhân loại ôm chung niềm mơ ước Cơn đau dài thế kỷ sớm qua mau Cho ngày mai ta xích lại gần nhau Trong băng giá tình người thành hơi ấm Đêm đông vắng thời gian như bước chậm Nâng ly lên cho lắng xuống ưu phiền Ta gửi lòng vào câu chúc bình yên Thắp hy vọng soi đường sang năm mới r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2022 04:46:30 bởi Ct.Ly >
Mùa Đông Trên Phố Nhỏ Mùa băng giá có những con đường trắng Vắng bóng xe xuôi ngược cả ngày dài Cây thủy tinh buồn rũ những nhánh tay Trên khung cửa vương vương vài sợi tuyết Vào năm mới mặt trời đi biền biệt Bỏ lại người trong đông lạnh bơ vơ Thời gian qua vội vã dấu mịt mờ Cho ta đứng giữa đời rao tặng tuổi Trăm năm đó rồi cũng về cát bụi Ta đi hoài chưa hết kiếp trầm luân Ở nơi đây xuân có phải là xuân? Khi không thấy mai vàng trong nắng ấm Màu kỷ niệm trong tim còn tô đậm Càng đi xa ta càng nhớ đường về Cuộc thăng trầm như một giấc ngủ mê Khi tỉnh dậy đường đời đang đổ dốc Thành phố nhỏ vẫn còn vang tiếng khóc Bao năm rồi chưa hết nỗi đau thương Người xa nhau nên lạnh buốt đêm trường Mùa đông cứ loanh quanh trong cuộc sống
Mùa Đông Xám Cuối năm ra phố mưa bay nhẹ Mây xám nghiêng vai trút nỗi niềm Tiếng bước thời gian đi vội vã Bỏ ta ở lại với ưu phiền Trên đường thiếu vắng môi cười thắm Ánh mắt giai nhân chưa đủ tình Không biết người quen hay kẻ lạ Đứng xa nhìn thoáng chỉ làm thinh Đi về lặng lẽ con đường nhỏ Đã mấy mùa qua vẫn đợi chờ Những buổi tiệc vui ngày tháng cũ Bây giờ chỉ đến giữa cơn mơ Cuối năm trời lạnh mà chưa tuyết Những nỗi vui buồn cũ sắp qua Mai sớm mặt trời bừng tỉnh giấc Thương đau từ đó sẽ phai nhoà Lối xưa mời gọi tình tri kỷ Tung cánh chim bay tới họp đàn Mây xám thôi về giăng đỉnh phố Tiếng lòng vọng lại khúc bình an
Nhớ Một Thời Xuân Ta đi tìm lại một thời xuân Trong những đêm vui mỗi cuối tuần Cạn chén tri âm khuya ngất ngưỡng Ca bài hạnh ngộ tối quây quần Có bao nghĩa nặng ta đong nốt Còn bấy tình sâu bạn rót luôn Đất khách dẫn đưa duyên gặp gỡ Hãy vui cho trọn kiếp trầm luân
Tết Tha Phương Đất khách mùa xuân đến hững hờ Lòng ta sao vẫn mãi trông chờ Không mai rực rỡ buồn man mác Thiếu phố tưng bừng nhớ vẩn vơ Biển rộng ra đi liều cách biệt Đường dài trở lại ngại xa mờ Tết về thầm lặng trong đông giá Hồi tưởng xuân xưa luống thẫn thờ
Chờ Tết Ngày Xưa Năm nay trời lạnh hơn năm ngoái Tuyết đổ không vơi trắng xoá ngày Muốn đến thăm nhau mà thấy ngại Đường xa trơn trợt gió đông lay Bạn ơi hãy uống giùm ta nhé Ly rượu giao thừa đã lạnh căm Chờ Tết xứ người sang lặng lẽ Đắp chăn nằm nhớ bạn tri âm Bao năm viễn xứ mong chờ Tết Chỉ thấy mai vàng trong giấc mơ Thăm thẳm đường về mờ cố quốc Lòng ta còn lạnh đến bao giờ? Xe lăn chầm chậm qua đường trắng Cây thủy tinh buông rũ mấy hàng Cảnh sắc hững hờ không đợi Tết Về tìm trên lịch dấu xuân sang Tết xưa nay đã xa biền biệt Mang ước mơ đi với tuổi hồng Mỗi tháng hai về rung nỗi nhớ Thiên đường ngày ấy hoá hư không r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2022 04:13:37 bởi Ct.Ly >
Bóng Tối Mùa Xuân Đêm chợp mắt trời vẫn còn chưa sáng Cơn đau dài che phủ cả hành tinh Đời mông lung tìm đâu thấy yên bình Đường sinh tử từng giờ mong manh quá Vào bệnh viện có kẻ không về nữa Người thân yêu chỉ nhận hũ tro tàn Cả cuộc đời ghi cáo phó một trang Giờ vĩnh biệt âm thầm không từ tạ Trăm năm đó phận người như chiếc lá Phút xa cành chưa biết gió từ đâu Ân tình nào rồi cũng sẽ phai mau Bao thương tiếc trôi dần vào quên lãng Hạt tro nhỏ rải trên dòng sông cạn Mong một hôm ra biển trở về nguồn Trời tháng giêng còn rơi xuống nỗi buồn Thương khách trọ nhiều năm không có Tết Đêm đất khách chờ xuân trong mỏi mệt Tuyết ngoài kia mang giá lạnh vào hồn Nhìn lại mình chợt thấy tuổi hoàng hôn Và bóng tối cuộc đời còn quanh quẩn
Chờ Xuân Hội Ngộ Mùa đông đất khách vẫn chưa qua Sắp Tết tháng hai lại nhớ nhà Phố vắng dửng dưng nhìn giá tuyết Nhà buồn hờ hững ngắm tàn hoa Tết vui đi mãi trăm năm khuất Xuân thắm lướt hoài vạn dặm xa Biết đến bao giờ xuân hội ngộ Cho ta về lại giữa sơn hà? r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2022 02:45:35 bởi Ct.Ly >
Lời Đáp Chân Tình Bạn thân hỏi sao làm thơ buồn thế Câu thơ nào cũng có lệ tuôn rơi Bạn nghe không tiếng khóc dậy vang trời? Niềm đau đó mấy năm rồi chưa dứt Có người hỏi sao đêm còn thao thức Viết câu nào cũng tràn ngập lo âu Người thấy gì qua đôi mắt quầng sâu? Ngày mai đến mùa xuân đầy bóng tối Người lại hỏi sao đông về muôn lối Lại viết hoài thơ chờ đợi xuân sang Người biết không ta mất dấu thiên đàng Nên lưu lạc xứ người buồn nhớ Tết Người tình hỏi sao giọng thơ mỏi mệt Câu thơ nào cũng thoáng bóng hoàng hôn Em biết không tuổi hạc đã vào hồn Dòng tâm trí đâu còn thanh xuân nữa Bạn lại hỏi liệu thơ còn rực lửa Nung chí trai cuồn cuộn máu anh hào Ta già rồi, trao đuốc lại người sau Để tiếp tục soi đường về quê cũ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2022 04:02:00 bởi Thanh Vân >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: