Mặt Đất Khát Khao
Đỗ Hồng
Lời Đáp Chân Tình
Bạn thân hỏi sao làm thơ buồn thế
Câu thơ nào cũng có lệ tuôn rơi
Bạn nghe không tiếng khóc dậy vang trời?
Niềm đau đó mấy năm rồi chưa dứt
Có người hỏi sao đêm còn thao thức
Viết câu nào cũng tràn ngập lo âu
Người thấy gì qua đôi mắt quầng sâu?
Ngày mai đến mùa xuân đầy bóng tối
Người lại hỏi sao đông về muôn lối
Lại viết hoài thơ chờ đợi xuân sang
Người biết không ta mất dấu thiên đàng
Nên lưu lạc xứ người buồn nhớ Tết
Người tình hỏi sao giọng thơ mỏi mệt
Câu thơ nào cũng thoáng bóng hoàng hôn
Em biết không tuổi hạc đã vào hồn
Dòng tâm trí đâu còn thanh xuân nữa
Bạn lại hỏi liệu thơ còn rực lửa
Nung chí trai cuồn cuộn máu anh hào
Ta già rồi, trao đuốc lại người sau
Để tiếp tục soi đường về quê cũ
CÒN AI VIẾT TIẾP?! (Tặng Đỗ Hồng, xúc cảm khi đọc bài thơ anh viết "Lời đáp chân tình"!) Ai nốc cạn rượu nồng say túy lúy? Quên tháng ngày bi lụy chốn trần gian Ai mê say đuổi bắt bóng thiên đàng? Thêu dệt mãi mùa Xuân tràn mộng ước Ai mơ tưởng ánh bình minh thuở trước? Núi sông rền, vang vọng nhịp thương yêu... Thời hiền nhân cung kính ngự vương triều Chung ước nguyện dâng tình yêu Tổ quốc Ai nhớ mãi lời hẹn thề non nước? Bao kiếp người, sau trước đã đi qua Tuốt gươm thiêng quyết tử giữ sơn hà Mong xây đắp nước non ta hùng mạnh Ai nốc hết ly rượu nồng sóng sánh? Nhìn quật cường trơ đáy cạn buồn thiu! Thời vàng son rực rỡ của vương triều Đã tàn lụi như bóng chiều nắng tắt! Ai viết mãi những lời buồn chất ngất? Khi người về lẩn khuất bóng hoàng hôn Sẽ còn không giòng nhiệt huyết dập dồn? Thôi thúc mãi trái tim hồng rực lửa?! Ai viết tiếp lời hận sầu chan chứa? Cung đàn buồn... dang dở khúc tình xưa Chiều lê thê buốt giá đến bao giờ Khi anh bước vào bến bờ yên nghỉ Ai nốc cạn rượu nồng say túy lúy? Quên tháng ngày bi lụy chốn trần gian Ai mê say đuổi bắt bóng thiên đàng? Thêu dệt mãi mùa Xuân tràn mộng ước... 22/1/2022 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2022 04:06:01 bởi Thanh Vân >
CÒN AI VIẾT TIẾP?! (Tặng Đỗ Hồng, xúc cảm khi đọc bài thơ anh viết "Lời đáp chân tình"!) Ai nốc cạn rượu nồng say túy lúy? Quên tháng ngày bi lụy chốn trần gian Ai mê say đuổi bắt bóng thiên đàng? Thêu dệt mãi mùa Xuân tràn mộng ước Ai mơ tưởng ánh bình minh thuở trước? Núi sông rền, vang vọng nhịp thương yêu... Thời hiền nhân cung kính ngự vương triều Chung ước nguyện dâng tình yêu Tổ quốc Ai nhớ mãi lời hẹn thề non nước? Bao kiếp người, sau trước đã đi qua Tuốt gươm thiêng quyết tử giữ sơn hà Mong xây đắp nước non ta hùng mạnh Ai nốc hết ly rượu nồng sóng sánh? Nhìn quật cường trơ đáy cạn buồn thiu! Thời vàng son rực rỡ của vương triều Đã tàn lụi như bóng chiều nắng tắt! Ai viết mãi những lời buồn chất ngất? Khi người về lẩn khuất bóng hoàng hôn Sẽ còn không giòng nhiệt huyết dập dồn? Thôi thúc mãi trái tim hồng rực lửa?! Ai viết tiếp lời hận sầu chan chứa? Cung đàn buồn... dang dở khúc tình xưa Chiều lê thê buốt giá đến bao giờ Khi anh bước vào bến bờ yên nghỉ Ai nốc cạn rượu nồng say túy lúy? Quên tháng ngày bi lụy chốn trần gian Ai mê say đuổi bắt bóng thiên đàng? Thêu dệt mãi mùa Xuân tràn mộng ước... 22/1/2022 Cám ơn thi hữu vào đây Viết bài thơ tặng thật hay đáp lời
Nắng Mùa Đông Nắng trở lại sau những ngày băng giá Nghe tuyết tan róc rách mái hiên nhà Phía sau vườn vùng sân trắng bao la Nằm chờ nắng rọi sang tìm dấu cỏ Tin dự đoán cả tuần không mưa gió Dấu mặt trời hiện rõ mỗi ngày đông Tết tha phương hy vọng thấy nắng hồng Cho đỡ tủi tháng ngày dài xa xứ Rồi xuân đến âm thầm mang tâm sự Chuyện vui buồn trong năm cũ phân ly Vài người quen thiếu vắng buổi thượng kỳ Chào năm mới bùi ngùi dâng lên mắt Trong đông lạnh xuân về nghe hiu hắt Nụ mai vàng chỉ nở giữa hồn ta Xuân tháng hai lặng lẽ nhớ quê nhà Hơn phân nửa cuộc đời còn ôm ấp Về trên phố nắng mùa đông giăng thấp Họp thân tình vài ly rượu chúc nhau Bánh mứt thơm chưa đủ vị ngọt ngào Vì cố quốc đường về còn thăm thẳm r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2022 15:54:39 bởi Ct.Ly >
Bài Thơ Chờ Tết Đêm nằm xuống chữ tràn lan điện thoại Gom thành thơ ta gửi bốn phương trời Mang vui buồn lẫn thương hận đầy vơi Và nỗi nhớ đến những người thân ái Dăm hôm nữa Tết âm thầm trở lại Viết câu thơ đẹp nhất tặng cho người Như hoa vàng lộng lẫy thuở xuân tươi Ta cùng với mùa xuân thay áo mới Xem ảnh thấy kỷ niệm xưa vời vợi Lòng bồi hồi thương nhớ Tết đoàn viên Biết tìm đâu bóng dáng mẹ cha hiền Ta mừng thọ ngày đầu xuân năm cũ Đời đưa đẩy ta trôi theo nước lũ Xuân chất chồng thành tuổi hạc bay cao Đêm nằm mơ sống lại Tết năm nào Sáng mùng một nhận vài phong bì đỏ Ta trôi mãi xa rời niềm vui đó Ngoảnh lại nhìn thắm thoát mấy mươi năm Mỗi câu thơ ghi dấu ấn thâm trầm Từng con chữ mang cơn buồn chất ngất
Xuân Độc Ẩm Virginia tuyết vẫn còn bay Không biết có ngưng đổ Tết này Tuyết xuống khơi sầu lần cách biệt Xuân sang gợi nhớ lúc sum vầy Mừng xuân lặng lẽ không hơi ấm Đón tết âm thầm thiếu nhánh mai Phố xá bình thường như mọi bữa Rượu nồng độc ẩm chẳng vui say
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2022 00:27:21 bởi Đỗ Hồng >
Nhâm Dần Khai Bút Hai tay khai bút Tết Nhâm Dần Nhờ gió bốn phương gửi bạn thân Mến chúc an khang, tràn hạnh phúc Thương mong thịnh vượng, ngập hồng ân Sum vầy, thuận thảo trong gia đạo No ấm, yên vui khắp thế trần Nguyện ước quê hương mau đổi mới Mang xuân Dân Chủ đến toàn dân
Xuân Viễn Xứ Tiễn đưa Tân Sửu, đón Nhâm Dần Tết đến âm thầm thiếu ý xuân Bạn hữu chốn này mơ hội ngộ Thân nhân bến ấy ước quây quần Cuộc đời viễn xứ vui bao lúc Thân phận tha phương nhớ vạn lần Mơ ước xuân về ta được thấy Quê hương rạng rỡ hội long vân
Đường Về Mùa Xuân Ba ngày Tết cũng qua trong lặng lẽ Xuân một mình khép cửa chẳng ai thăm Bạn bè thân gửi thiệp chúc âm thầm Đường viễn xứ tháng hai đầy gió lạnh Bàn thờ nhỏ khói hương tàn cô quạnh Lời khấn thầm năm mới ước bình an Xem ảnh xưa quê cũ nhớ vô vàn Đường xuân đó làm sao còn tìm thấy Những ngày Tết qua rồi không trở lại Cha mẹ già khuất núi đã từ lâu Đàn em thơ giờ tóc cũng bạc màu Vẫn chờ đợi đường mùa xuân sum hiệp Đời khắc khoải ôm niềm đau nối tiếp Bốn phương trời đều lo chuyện tử sinh Người nhìn nhau thiếu vắng nụ cười tình Xuân chưa đến khi lòng còn đông xuống Rượu đã rót giọt buồn không bạn uống Tết riêng ta, ngoài phố vẫn bình thường Tuổi hạc ngồi độc ẩm nhớ quê hương Chắc gì thấy đường về Xuân Dân Chủ
Màu Dĩ Vãng Biết yêu sớm, tập làm thơ không gởi Lời ngu ngơ chưa dùng đủ ngôn từ Ý vụng về mất dăm tối suy tư Chỉ đăng báo mong cho người đọc thấy Mượn câu hát gửi tình về bên ấy Em láng giềng tan học mỗi hoàng hôn Đôi mắt xinh như thu hút cả hồn Buồn xóm vắng khi em không về nữa Thời thơ mộng vụt thoáng qua khung cửa Khúc phim đời quay lại thấy chơi vơi Những người xưa tan tác bốn phương trời Không thể biết ai còn và ai mất Thơ rong ruổi cùng ta trong trời đất Tuổi hạc bay nên chữ nghĩa cũng già Ngày tháng buồn đưa kỷ niệm đi xa Trong đó có những tình thơ chưa ngỏ Đêm vẫn hát gọi mùa xuân tuổi nhỏ Viết bài thơ dài bằng cả cuộc đời Bao mối tình ngày đó đã ra khơi Ta ở lại tim hoen màu dĩ vãng
Trên Đường Vô Định Đo quá khứ xem còn bao kỷ niệm Đếm tương lai bằng ước vọng mơ hồ Ta trôi mãi trên dòng đời vô định Một ngày nào cũng về với hư vô Trăm năm sống nửa đời dành để ngủ Nửa đời kia không đủ để yêu thương Buồn thân phận chưa bao giờ làm chủ Đến rồi đi cũng không thể tỏ tường Khi đau khổ ta tìm quên trong mộng Chén tri âm rửa sạch mọi ưu phiền Con tim nhỏ vẫn còn nhiều khoảng trống Thiếu tình người, đời chẳng có bình yên Hoa hồng thắm xin nói lời thầm lặng Lễ tình nhân âu yếm gửi trao người Cho đông lạnh còn chút tình của nắng Qua phố quen bỗng gặp lại nụ cười Đường tuổi hạc một chiều đang thu ngắn Chung quanh ta vắng bớt bạn đồng hành Làm sao biết xe đời còn mấy chặng Sẽ tới vùng biên giới của tử sanh
Tình Yêu Á Phiện Em vẫn mãi là nguồn thơ vô tận Chảy xuống dòng tư tưởng giữa hồn ta Thành bài thơ ươm chữ nghĩa ngọc ngà Cho ta sống những ngày đầy hoa mộng Em vẫn mãi là vườn xuân mở rộng Đón ta vào tìm hoa bướm lả lơi Cho đêm vui rạng rỡ ánh mặt trời Mỗi giọt rượu thành câu thơ thơm ngát Em vẫn mãi là mưa hè dịu mát Cho đời ta tắm gội sạch ưu phiền Gió nhẹ về ru giấc ngủ bình yên Ngày ra biển nghe tình như sóng vỗ Em vẫn mãi là trăng thu sáng tỏ Soi con đường về chung bước tri âm Đêm mênh mông trăng bên gối ta nằm Tình chung thủy thành bài ca say đắm Em vẫn mãi là chiều đông rượu ấm Rót vào tim cho say cả một đời Bên tình nồng hồn ta thấy thảnh thơi Đêm buông xuống nắng vàng còn lưu luyến Em vẫn mãi là tình nhân á phiện Yêu một lần ta nghiện suốt trăm năm Trong tim ta dòng nham thạch chuyển ngầm Tình núi lửa chưa bao giờ ngừng nghỉ
Đỗ Hồng
Tình Yêu Á Phiện
Em vẫn mãi là nguồn thơ vô tận
Chảy xuống dòng tư tưởng giữa hồn ta
Thành bài thơ ươm chữ nghĩa ngọc ngà
Cho ta sống những ngày đầy hoa mộng
Em vẫn mãi là vườn xuân mở rộng
Đón ta vào tìm hoa bướm lả lơi
Cho đêm vui rạng rỡ ánh mặt trời
Mỗi giọt rượu thành câu thơ thơm ngát
Em vẫn mãi là mưa hè dịu mát
Cho đời ta tắm gội sạch ưu phiền
Gió nhẹ về ru giấc ngủ bình yên
Ngày ra biển nghe tình như sóng vỗ
Em vẫn mãi là trăng thu sáng tỏ
Soi con đường về chung bước tri âm
Đêm mênh mông trăng bên gối ta nằm
Tình chung thủy thành bài ca say đắm
Em vẫn mãi là chiều đông rượu ấm
Rót vào tim cho say cả một đời
Bên tình nồng hồn ta thấy thảnh thơi
Đêm buông xuống nắng vàng còn lưu luyến
Em vẫn mãi là tình nhân á phiện
Yêu một lần ta nghiện suốt trăm năm
Trong tim ta dòng nham thạch chuyển ngầm
Tình núi lửa chưa bao giờ ngừng nghỉ
BÊN NHAU! Ta với anh chưa một lần tri kỷ! Bước đường dài tâm ý vẫn bên nhau! Thời gian qua, lai láng chảy mạch sầu... Đời vô tận ta cùng chung nhịp bước! Bền khát vọng đuổi theo niềm mơ ước ... Dấu yêu xưa, hiu hắt cuộc tình buồn! Vẫn can trường rao giảng nghĩa yêu thương... Ngợi ca mãi những cuộc tình đánh mất! Quay quắt nhớ, tháng ngày xưa chất ngất... Huy hoàng kia kề cận nỗi u buồn! Nắng rạng ngời xen lẫn hạt mưa tuôn... Thành chất liệu bản tình ca huyền ảo! Đọc thơ viết... thấy hồn mình chao đảo! Như đến từ một thế giới bao la! Văng vẳng buồn, âm hưởng bản tình ca... Vang vọng mãi, tiếng rơi trong đáy vực! Khai mở ấy gợi khơi nguồn cảm thức Những tâm tình đồng điệu hướng về nhau! Cổng bao la vẫn hợp nhất nhiệm mầu Kết nối được tâm hồn chung bước sóng! Hãy ngước lên vùng trời xanh cao rộng... Cho tâm hồn bay bổng hướng về nhau! Chốn trần gian còn chan chứa mạch sầu... Hồn vượt thoát... bước ra ngoài thế giới! 20/2/2022
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2022 11:27:13 bởi Ngày xưa >
BÊN NHAU! Ta với anh chưa một lần tri kỷ! Bước đường dài tâm ý vẫn bên nhau! Thời gian qua, lai láng chảy mạch sầu... Đời vô tận ta cùng chung nhịp bước! Bền khát vọng đuổi theo niềm mơ ước ... Dấu yêu xưa, hiu hắt cuộc tình buồn! Vẫn can trường rao giảng nghĩa yêu thương... Ngợi ca mãi những cuộc tình đánh mất! Quay quắt nhớ, tháng ngày xưa chất ngất... Huy hoàng kia kề cận nỗi u buồn! Nắng rạng ngời xen lẫn hạt mưa tuôn... Thành chất liệu bản tình ca huyền ảo! Đọc thơ viết... thấy hồn mình chao đảo! Như đến từ một thế giới bao la! Văng vẳng buồn, âm hưởng bản tình ca... Vang vọng mãi, tiếng rơi trong đáy vực! Khai mở ấy gợi khơi nguồn cảm thức Những tâm tình đồng điệu hướng về nhau! Cổng bao la vẫn hợp nhất nhiệm mầu Kết nối được tâm hồn chung bước sóng! Hãy ngước lên vùng trời xanh cao rộng... Cho tâm hồn bay bổng hướng về nhau! Chốn trần gian còn chan chứa mạch sầu... Hồn vượt thoát... bước ra ngoài thế giới! 20/2/2022 Cám ơn thi hữu "Ngày Xưa" đã vào đây xem thơ và họa lại thật hay.
Mùa Xuân Tháng Ba Đào trước ngõ vừa mới ra thêm nụ Bầy chim ca ríu rít đón xuân về Mặt trời vàng buông nắng khắp sơn khê Ta ra phố nghe tình người ấm lại Vì môi thắm nở nụ cười thân ái Tay bắt tay không còn chút ngại ngần Xích thật gần cho hồn thoáng lâng lâng Như gặp lại một quãng đời tưởng mất Chiên muôn ngã về giáo đường chúa nhật Ánh mắt buồn vương thấp thoáng niềm tin Mong ngày mai thế giới được yên bình Lòng dũng cảm đẩy lùi quân xâm lược Ta đi lại đường mùa xuân thuở trước Tìm người tình trong giấc mộng năm xưa Chân muốn dừng, thời gian cứ đẩy đưa Đời lăn lóc trên dốc dài cô quạnh Xuân đến giữa tháng ba trời còn lạnh Cơn nhớ dài hằn dấu tích trăm năm Hy vọng lên trong bóng tối âm thầm Chờ ngày mới phục sinh tình nhân loại
Đỗ Hồng
Mùa Xuân Tháng Ba
Đào trước ngõ vừa mới ra thêm nụ
Bầy chim ca ríu rít đón xuân về
Mặt trời vàng buông nắng khắp sơn khê
Ta ra phố nghe tình người ấm lại
Vì môi thắm nở nụ cười thân ái
Tay bắt tay không còn chút ngại ngần
Xích thật gần cho hồn thoáng lâng lâng
Như gặp lại một quãng đời tưởng mất
Chiên muôn ngã về giáo đường chúa nhật
Ánh mắt buồn vương thấp thoáng niềm tin
Mong ngày mai thế giới được yên bình
Lòng dũng cảm đẩy lùi quân xâm lược
Ta đi lại đường mùa xuân thuở trước
Tìm người tình trong giấc mộng năm xưa
Chân muốn dừng, thời gian cứ đẩy đưa
Đời lăn lóc trên dốc dài cô quạnh
Xuân đến giữa tháng ba trời còn lạnh
Cơn nhớ dài hằn dấu tích trăm năm
Hy vọng lên trong bóng tối âm thầm
Chờ ngày mới phục sinh tình nhân loại
CÒN ĐÓ YÊU THƯƠNG!... Dồn dập mãi nỗi đau buồn chất ngất Tháng ngày qua se thắt trái tim người?! Để lặng buồn mỗi độ ngắm hoa rơi... Cảm nhận nỗi chơi vơi đời dâu bể! Rồi cuộc sống vẫn xoay vần lặng lẽ... Đời lăn tròn theo bước cuốn thời gian! Trót say mê đâu hiểu nghĩa muộn màng! Sao biết được trần gian đầy khắc nghiệt! Tưởng đã mất... nghẹn ngào trong luyến tiếc! Nhớ tháng ngày mải miết gửi trao nhau! Cùng ước mơ... xây đắp mộng ban đầu! Hồn tơ tưởng ngẩn ngơ trời nắng lụa... Người mộng mị... khung trời thu cỏ úa! Tình dạt dào, ràn rụa nẻo đường qua! Quá hoang vu như bóng đổ chiều tà... Luôn hoài niệm thuở ngọc ngà yên ngủ! Người lại đến... xôn xao mùa xuân cũ! Nước non ngàn, luân vũ rợp trời hương! Bướm vờn hoa say đắm điệu nghê thường... Đời trỗi dậy niềm yêu thương mãnh liệt! 02/4/2022
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: