Mặt Đất Khát Khao
Trở Lại Vườn Thơ Vườn thơ lâu lắm chưa vào lại Ngỡ đã ra đi chẳng trở về Từ độ tim hồng rung lỡ nhịp Nghẽn dòng cảm hứng thuở đam mê Người thơ ta biết thường mong đợi Nhưng vết đau còn nhức trái tim Qua vực tử sinh trong giấc mộng Tạ ơn trời giúp lướt theo chim Đêm nằm ôm ấp tim thương nhớ Mơ thấy ta về giữa áng thơ Muốn gửi tâm tình đi tám hướng Đến người tri kỷ khuất xa mờ Ta về lặng lẽ trong vườn cũ Năm tháng chưa phai nhạt dấu tình Tìm lại người xưa đâu chẳng thấy Chỉ còn loáng thoáng chữ rêu xanh Tháng giêng treo bóng vầng trăng lẻ Thơ họa giữa đời chợt dở dang Hạnh phúc thường qua không trở lại Đêm mùa đông giá tiếc ngày vàng
Chờ Xuân Bao giờ mới hết mùa đông giá? Cho nắng ấm về hôn đất nâu Hoa dậy vươn vai trong khóm lá Em khoe áo mỏng mới xanh màu Đường vào phố nhỏ xe xuôi ngược Chưa thấy em về giữa sớm mai Ngồi đợi đông tàn trong quán nước Hồn mơ thấp thoáng bóng xuân bay Bầu trời mong rũ làn mây xám Khoác áo thiên thanh ửng sắc hồng Ta hẹn một ngày xuân lãng mạn Cho nhau ngàn kiếp cuộc tình nồng Từ khi đông đến chim thôi hót Buổi sáng lặng im thoáng muộn phiền Nỗi nhớ tình xuân cao chót vót Uyên ương có hiểu nỗi niềm riêng? Mặt trời vẫn ngủ trên thành phố Ta bước loanh quanh giữa tháng ngày Như chuyến tàu đi không bến đỗ Tìm hoài hơi ấm một vòng tay r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2023 14:24:19 bởi Ct.Ly >
Xuân Đất Khách Thời gian đẩy đưa ta vào năm mới
Phố lạnh lùng nằm đợi nắng về thăm
Lòng dửng dưng nghe Tết đến âm thầm
Không én liệng gọi xuân bên trời vắng
Hoa chưa thức trong mùa đông tĩnh lặng
Hàng cây gầy thương nhớ lá xanh xao
Tết cuối tuần rót rượu xuống hồn nhau
Cho vơi bớt nỗi u hoài xa cách
Mỗi năm đón hai lần xuân đất khách
Chút niềm vui đọng lại chén cay nồng
Vườn địa đàng thuở ấy hóa hư không
Ta lạc mất đành tìm trong giấc mộng
Nửa thế kỷ nổi chìm ôm hy vọng
Đi rồi về, Tết vẫn lạnh chơi vơi
Bạn bè ta lần lượt bỏ xa đời
Chưa được thấy xuân quê hương đổi mới
Mơ tiếng hát mừng xuân xa vời vợi
Đo đường về bằng nỗi nhớ mênh mang
Kéo thời gian lùi lại tới ngày vàng
Cho ta sống thời quê hương thần thoại
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2023 17:31:43 bởi Ct.Ly >
Ước Muốn Ngày Xuân Muốn xé màn đêm tìm ánh sáng Cho Xuân thấy lối trở về đây Bao năm Tết đến trong thầm lặng Chưa thấy Xuân vàng trên nhánh mai Muốn thắp lửa lòng tìm nắng ấm Hong cho hoa nở giữa hồn ta Rót vào trong máu tình Xuân thắm Trời đất mừng nhau thêm tuổi già Muốn biển rẽ đường về cố quốc Cho ta tìm thấy thuở thiên đàng Đi qua những nẻo đường quen thuộc Gặp lại mùa Xuân áo lụa vàng Muốn gió đưa ta về quá khứ Bồi hồi tái ngộ những người thân Đã đi theo bước mùa Xuân cũ Cho buổi tao phùng mắt lệ dâng Muốn pháo giao thừa vang vũ trụ Chào ngày nắng mới giữa đêm trường Cho chim hát khúc Xuân đoàn tụ Chắp cánh bay về tới cố hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2023 04:42:40 bởi Ct.Ly >
Thơ Và Em Ta nằm chữ nghĩa xoay tâm trí Xếp lại thành lời của trái tim Pha chút tình nồng cho trọn ý Viết bài thơ nhỏ giữa màn đêm Rượu nồng rót xuống xuôi dòng máu Nuôi dưỡng hồn thơ mỗi cuối tuần Trang điểm nàng thơ bằng nhạc tấu Cho thơ muôn thuở vẫn còn xuân Vần thơ theo gió bay muôn hướng Nhỏ xuống tim em một khối tình Hẹn ước trăm năm say ngất ngưởng Như trăng đáy nước mãi lung linh Thơ là hơi ấm đêm đông giá Là ánh trăng soi xuống cuộc đời Cho thấy tâm tình cây nhớ lá Ta ôm ấp mãi chẳng xa rời Thơ đưa ta đến đêm mơ ấy Để gặp em còn đứng đợi xuân Nhan sắc bài thơ tuy lộng lẫy Nhưng đâu bằng mắt của giai nhân r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2023 05:30:21 bởi Thanh Vân >
Xin Hãy Có Nhau Em và ta như mây ngàn, gió núi Không gió về, mây trắng đứng trơ vơ Thiếu mây giăng, cơn gió ngủ lặng lờ Hãy có nhau trên bầu trời xanh ngát Ta và em như cung đàn, giọng hát Không tiếng ca, đàn phím lạc, dây chùng Thiếu cung đàn, giọng hát chẳng hơi rung Hãy có nhau cho cuộc vui nồng thắm Em và ta như câu thơ, rượu ấm Không rượu vô, bài thơ chẳng điệu vần Vắng thơ tình, ngàn ly thiếu lâng lâng Hãy có nhau khi trăng về đêm vắng Em và ta như hoa vàng, bướm trắng Không bướm vào, vườn hoa sắc tàn phai Đời thiếu hoa, con bướm chết lạc loài Hãy có nhau cho mùa xuân diễm ảo Ta và em như quân vương, hoàng hậu Thiếu quân vương, hoàng hậu biếng điểm trang Vắng ái khanh, vua bỏ cả ngai vàng Hãy có nhau trong hoàng cung tình ái r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2023 00:16:37 bởi Thanh Vân >
Xuân Ước Mơ Ngồi giữa mùa đông gọi mặt trời Về đây hong ấm lại tình người Cho hoa xuân nở trên băng tuyết Cỏ lá yêu nhau suốt một đời Vớt ánh trăng vàng dưới đáy sông Soi đường xuân đến tận trong lòng Cho ta thấy mặt người tri kỷ Dìu bước nhau qua cõi sắc không Nương cánh hạc bay tới địa đàng Khu vườn không có bóng thời gian Tình xuân mãi mãi còn nguyên thủy Hạnh phúc nở hoa chẳng úa tàn Đứng giữa mây trời cất tiếng ca Lời yêu thương vọng khắp thiên hà Cho tim nhân loại cùng hòa nhịp Mừng chúc mùa xuân hết dịch tà Đi ngược thời gian ghé chốn xưa Phố hoa rực rỡ nắng xuân trưa Gặp em thả tóc theo chiều gió Hò hẹn trọn đời chung nắng mưa
Bài Ca Sum Hiệp Tung cánh bay qua nửa địa cầu Về trên ruộng lúa trổ tươi màu Xuân vàng nở khắp Nam-Trung-Bắc Cho buổi đoàn viên lệ nghẹn ngào Lội ngược trùng dương vượt sóng triều Trôi về bến cũ của thương yêu Thả hồn lơ lửng trên sông nước Cất tiếng hò khoan theo gió chiều Vượt suối băng rừng đến phố xưa Dựng mùa xuân mới giữa ban trưa Bồi hồi đi lại đường vương nắng Đã có một thời ngập gió mưa Xoay ngược vòng quay trái đất hiền Trở về sông núi thuở bình yên Con tim chưa biết mang thù hận Chim chẳng bỏ đi khắp mọi miền Mang lấy đôi hia bước dặm ngàn Một ngày về lại giữa giang san Cùng chim muông hát bài sum hiệp Cho lúa tự do trĩu nhánh vàng
Chia Phôi Đi vào cõi mộng kiếm người thân Những mối yêu thương đã mãn phần Từ độ âm dương sầu cách biệt Những chiều viễn xứ nhớ bâng khuâng Nhớ hôm về nước thật vui mừng Mẹ cúi hôn con mắt lệ rưng Khẽ hỏi bao giờ con trở lại Đâu hay lần đó đã sau cùng Nhớ cha ngàn dặm đến thăm con Không quản ốm đau, sức mỏi mòn Cha giấu tình thương trong ánh mắt Khi về như nắng tắt đầu non Còn đâu thuở ấy Tết đoàn viên Quỳ với em thơ khấn tổ tiên Mừng tuổi mẹ cha cầu phước thọ Nguyện cho năm mới được bình yên Ngày xuân êm ấm khuất xa rồi Tuổi trẻ dòng đời cũng cuốn trôi Ta bước lang thang trong giấc mộng Tìm hoài hình bóng đã chia phôi
Đường Về Ngày Xưa Ta ngồi xuống nghỉ chân trong hiện tại Thả hồn về đường dĩ vãng xa xăm Đường dài hơn nửa thế kỷ thăng trầm Kể từ thuở con tim nghe biển động Bước nhè nhẹ vào yêu đương mơ mộng Gặp người tình chìm nổi giữa vần thơ Mắt thôi miên cho hồn chết dại khờ Tình lơ lửng bến trăm năm chưa đỗ Mơ lấp biển vá trời thời tuổi nhỏ Hối thúc đời cho chóng đến mai sau Rồi ước mơ bong bóng vỡ ngang đầu Khi hồi tưởng nghe lòng nhiều tiếc nuối Ta về giữa trường đời thi may rủi Học làm người chưa biết kiếp nào xong Bước chông gai theo thành bại lòng vòng Bao dấu hỏi vây đời không lý giải Về quá khứ thường vui hơn hiện tại Mắt phía sau ta thấy cả trời hồng Kỷ niệm thành hoa nở đẹp mênh mông Nên muốn nghỉ trong ngày xưa mãi mãi R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2023 23:45:03 bởi Ct.Ly >
Tháng Ba Trên Xứ Người Tháng ba đến, mặt trời quên đi ngủ Cho ngày dài nối tiếp cuộc rong chơi Chân thời gian thêm một bước xa rời Khi màn tối ngại ngùng buông rũ chậm Tháng ba đến, hàng cây chờ xuân thắm Cho bình minh gieo nắng ấm bên thềm Chim hót mừng những chiếc lá đầu tiên Ta ra phố thấy môi hồng hoa nở Tháng ba đến mang ngày xuân rạng rỡ Hoa cùng người cởi bỏ áo phong sương Khoe dáng xuân kiều diễm khắp trên đường Tình phố thị từ đây thôi băng giá Tháng ba đến, mở lòng ra muôn ngã Đón xuân về, quên tạm kiếp lưu vong Bao năm dài ta chỉ thấy mùa đông Nhưng tim nhỏ vẫn ngày đêm thắp lửa Tháng ba đến, chào xuân thêm lần nữa Xuân xứ người chỉ có nắng và hoa Tết tha phương mang nỗi nhớ sơn hà Ta lâu lắm như cây cần mọc lá r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2023 04:19:55 bởi Ct.Ly >
Hạnh Phúc Thoáng Qua Cây mọc ra mùa xuân Em cởi áo phong trần Khoe dáng tình tuyệt mỹ Cho ta thấy bâng khuâng Ngày xuân đổ bóng dài Nối tiếp cuộc tình say Uyên ương lên tiếng gọi Vô tình em chẳng hay Hoa thức giấc ngoài vườn Dịu dàng tỏa chút hương Hồn ta nương cánh bướm Chở tình đi muôn phương Trời mây tô nắng hồng Sau những ngày mùa đông Cho em thành tiên nữ Giữa trần gian mênh mông Trên khung cửa tháng ba Có mùa xuân ngọc ngà Mang theo niềm hạnh phúc Như sương khói thoáng qua
Bình Minh Nhân Loại Thắp lửa mặt trời giữa bóng đêm Đốt tan bóng tối sạch ưu phiền Cho bình minh mọc thêm hy vọng Thế giới hận thù sẽ ngủ yên Mong luyện tiên đơn chữa bệnh đời Cho người trở lại cuộc vui chơi Vì đường sinh tử không dài nữa Và kiếp trầm luân sắp hết rồi Đất sẽ không còn giống ác gian Xin hoa bác ái nở lan tràn Con người mang trái tim tiên thánh Chỉ biết yêu thương kết đá vàng Mở cửa lòng ra đến với nhau Tình yêu xin trở lại từ đầu Cho ngày nào cũng là xuân mới Cuộc sống vô thường bớt khổ đau Rót cả đại dương xuống chén tình Cho đời mở tiệc đón bình minh Địa cầu vang khúc xuân an lạc Nhân loại đi lên đỉnh thái bình r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2023 04:53:12 bởi Thanh Vân >
Kiếp Vô Thường Không biết trước khởi đầu và kết thúc Đời ngắn dài, đường nhỏ một chiều thôi Bước loanh quanh xuống vực hoặc lên đồi Cũng một kiếp nhìn mặt trời lên xuống Nửa đời thức trôi theo dòng nước cuốn Nửa đời nằm mơ mộng cõi vô minh Sống bon chen cùng lục dục, thất tình Cả tên họ cũng không do mình đặt Bờ sinh tử mong manh như chớp mắt Hôm nay còn, mai vĩnh biệt ngàn thu Lòng phân vân trước tình nghĩa, hận thù Bạn tri kỷ đếm chưa đầy năm ngón Bao may rủi dập dìu không lựa chọn Người sống nhờ nguồn hy vọng chơi vơi Đêm mùa đông mong thấy ánh mặt trời Ngày mùa hạ đợi chờ cơn gió thoảng Người đã đến cuộc đời bằng tay trắng Lúc ra đi rồi cũng chẳng còn gì Bao nhiêu người đưa tiễn buổi phân ly Vài năm nữa sẽ không còn ai nhớ
Mùa Xuân Đã Già Lá úa phủ che cho cỏ ngủ Xuân về rồi đó cỏ hay không? Sao chưa thức dậy cùng hoa thắm Khi cuối chân mây nắng đã hồng? Ở phía sau vườn oanh yến hót Gọi cây mau trổ nhánh thương yêu Ngày chờ gió mới về xua lá Cho cỏ mọc lên dáng mỹ miều Trước ngõ hoa đào cười rạng rỡ Bao tri âm cũ vẫn chưa sang Nỗi buồn rơi xuống theo tờ lịch Còn nhớ tiếng đêm hát rộn ràng Trăng cuối tháng ba không đủ sáng Soi đường tìm lại bóng người thân Đã về bên cõi-đi-không-tới Nương khói hương bay rũ nợ trần Gặp lại người xưa tên chẳng nhớ Trong quên vẫn thấy chút thân quen Mới hay xuân thắm không còn nữa Tâm trí thẳm sâu đã tắt đèn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: