Mặt Đất Khát Khao
Kiếp Phù Vân Có xa mới nhớ lúc gần nhau Thấy nhớ con tim mới biết sầu Ta giết muộn phiền bằng chén rượu Tìm vui chưa biết được bao lâu? Mất nhau mới thấy quý vô vàn Nguy khốn mới cầu được phúc an Hạnh phúc kề bên ta chẳng biết Cả đời tìm kiếm khắp trần gian Tim ta rộng mở cửa từ bi Cho hết tình yêu chẳng tiếc gì Dẫu biết cho đi không nhận lại Có yêu rồi cũng sẽ phân ly Nhìn hoa xuân nở thấy thương ta Như cánh hạc bay giữa nắng tà Tri kỷ mỗi mùa thêm vắng biệt Lòng buồn thầm tiếc mỗi ngày qua Không đi vẫn đến cuối đường trần Sinh tử ai qua cũng một lần Khi đến và đi không thể biết Sống sao cho đáng kiếp phù vân r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2023 01:36:37 bởi Ct.Ly >
Tâm Sự Người Đi Ta đi bỏ lại những con đường Ba bảy năm rồi vẫn vấn vương Trên mỗi đường xưa bao kỷ niệm Chất chồng trong trí nỗi yêu thương Ta đi bỏ lại nửa khung trời Đầy ắp mộng mơ của một thời Chí cả tung hoành mùa chiến loạn Nay còn tiếc nuối mãi không vơi Ta đi bỏ lại nửa đời ta Một thuở an vui tuổi ngọc ngà Với những ân tình chưa trả hết Mà nay còn chỉ trái tim già Ta đi bỏ lại những dòng sông Chảy mãi ngàn năm máu Lạc Hồng Thấm ruộng lúa vàng nuôi cả nước Bao năm thành chén rượu lưu vong Ta đi bỏ lại cả quê hương Mưa nắng hai mùa đẹp ruộng nương Cố quốc cách xa trời biển rộng Về đâu khi mất dấu con đường
Deleted
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2023 20:06:23 bởi Đỗ Hồng >
Điệp Khúc 48 Bốn tám năm dài xa nước non Trong tim chưa mất bóng Sài Gòn Tháng tư về với bao thương nhớ Mỗi góc phố xưa một nỗi buồn Bốn tám năm qua như giấc mơ Thủ đô kỷ niệm vẫn chưa mờ Áo vàng trên phố chiều xuân thắm Nay đã phai tàn giữa áng thơ Bốn tám năm bên nửa địa cầu Biển xanh bỗng chốc hóa nương dâu Thân quen cũng biến thành xa lạ Tri kỷ một thời nay ở đâu? Bốn tám năm xa khuất biển xanh Đêm nằm mơ mãi thuở an lành Thủ đô ngày ấy nhiều thay đổi Nhưng chỗ trong tim vẫn để dành Bốn tám năm đi phố nhuộm hồng Bầy chim bỏ tổ sống lưu vong Mang niềm thương nhớ bay muôn hướng Mong một ngày về giữa núi sông
Đỗ Hồng
Điệp Khúc 48
Bốn tám năm dài xa nước non
Trong tim chưa mất bóng Sài Gòn
Tháng tư về với bao thương nhớ
Mỗi góc phố xưa một nỗi buồn
Bốn tám năm qua như giấc mơ
Thủ đô kỷ niệm vẫn chưa mờ
Áo vàng trên phố chiều xuân thắm
Nay đã phai tàn giữa áng thơ
Bốn tám năm bên nửa địa cầu
Biển xanh bỗng chốc hóa nương dâu
Thân quen cũng biến thành xa lạ
Tri kỷ một thời nay ở đâu?
Bốn tám năm xa khuất biển xanh
Đêm nằm mơ mãi thuở an lành
Thủ đô ngày ấy nhiều thay đổi
Nhưng chỗ trong tim vẫn để dành
Bốn tám năm đi phố nhuộm hồng
Bầy chim bỏ tổ sống lưu vong
Mang niềm thương nhớ bay muôn hướng
Mong một ngày về giữa núi sông
BỐN TÁM NĂM DÀI!... *Tặng ĐH--đáp bài thơ "Điệp khúc 48"... Bốn tám năm dài ai nhớ không? Trên giòng biển lạnh nước mênh mông... Lênh đênh thân phận đời lưu lạc Khuất bóng quê hương hận ngập lòng! Bốn tám năm dài xa núi sông Nhớ thương da diết chảy nên giòng! Biển xanh chôn chặt bao mơ ước... Lai láng trùng khơi giấc mộng hồng! Bốn tám năm dài nuôi ước mơ Vững tin tuyệt vọng lẫn mong chờ! Chết đi sống lại niềm khao khát Dằn vặt tâm tình đắng giọng thơ! Bốn tám năm dài biệt cố hương Xót xa như mất dấu thiên đường! Bầy ong vỡ tổ giờ lưu lạc... Chí cả không thành gửi gió sương! Bốn tám năm dài một giấc mơ! Đời xưa mộng cũ... đã xa mờ! Làm sao quay ngược guồng luân chuyển Về chốn yên bình của tuổi thơ?! Bốn tám năm dài cách biển xa Qua trùng dương rộng bóng quê nhà... Cưu mang cả một thời xuân sắc Thuở dấu yêu xưa... tuổi ngọc ngà! 24/4/2024
LƯU LẠC
Giữa mộng phù vân, hồn lưu lạc
Áo xám trên mình, lặng lẽ đi
Con đường vô định, không mục đích
Chỉ biết cứ đi, chẳng biết gì.
Thời gian là dài hay là ngắn
Nào có biết đâu, ai đếm giúp
Người còn sống-chết hay đâu đó
Mộng-thực xoay vần, có biết đau?
Một ngày tháng tư nắng cháy đỏ
Đất khô nẻ người, nước bốc hơi
Cớ sao hồn người như băng lạnh
Mắt cũng khô rồi, ngắm trùng khơi?
Tình thân, bằng hữu không còn nữa
Chung quanh còn lại những lạ xa
Những khuôn mặt nhìn qua đà quên mất
Lợi ích đan xen tạo nên nhà.
Một giấc chiêm bao về chốn ấy
Một bậc thềm xưa, nắng tràn đầy
Đồng cỏ mênh mông hương suối mát
Có gốc sồi già đang ngủ say.
Một giấc mộng xưa nắng và mây
Bài ca luân vũ ai đang hát
Chân trần, dáng nhỏ múa mê say
Gió mới nhìn sang, khao khát thay.
Một cánh đồng hoa, nơi tri kỷ
Bốn phương tụ hội, vần thơ mới
Người ngâm, kẻ xướng giờ đâu nhỉ
Lời ca, tiếng nhạc còn đâu đây
Một tiếng thở dài, nghe trầm mặc
Giấc mộng phù vân, đã tỉnh chưa
Tháng tư qua rồi, sẽ có mưa?
Sẽ mang điều ước chạm lùa nhân sinh?
Đâu thật? Đâu ảo? Vẫn một mình?
Đường đi, đến đâu là điểm cuối
Biết đến khi nào mới đến nơi
Hay mãi lạc loài cõi vô minh?
Triều Âm
Hí lu chú ngày cuối tháng 4/2023, cháu nhấn "trả lời bài" Kiếp Phù Vân của chú mà sao hệ thống ko quote giùm vào đây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2023 10:45:53 bởi trieuam >
BỐN TÁM NĂM DÀI!... *Tặng ĐH--đáp bài thơ "Điệp khúc 48"... Bốn tám năm dài ai nhớ không? Trên giòng biển lạnh nước mênh mông... Lênh đênh thân phận đời lưu lạc Khuất bóng quê hương hận ngập lòng! Bốn tám năm dài xa núi sông Nhớ thương da diết chảy nên giòng! Biển xanh chôn chặt bao mơ ước... Lai láng trùng khơi giấc mộng hồng! Bốn tám năm dài nuôi ước mơ Vững tin tuyệt vọng lẫn mong chờ! Chết đi sống lại niềm khao khát Dằn vặt tâm tình đắng giọng thơ! Bốn tám năm dài biệt cố hương Xót xa như mất dấu thiên đường! Bầy ong vỡ tổ giờ lưu lạc... Chí cả không thành gửi gió sương! Bốn tám năm dài một giấc mơ! Đời xưa mộng cũ... đã xa mờ! Làm sao quay ngược guồng luân chuyển Về chốn yên bình của tuổi thơ?! Bốn tám năm dài cách biển xa Qua trùng dương rộng bóng quê nhà... Cưu mang cả một thời xuân sắc Thuở dấu yêu xưa... tuổi ngọc ngà! 24/4/2024 Cám ơn thi hữu Ngày Xưa Tặng thơ vừa tuyệt lại vừa thâm sâu Chúc cho sức khoẻ dồi dào Hăng say sáng tác tuôn trào nguồn thơ
trieuam
LƯU LẠC
Giữa mộng phù vân, hồn lưu lạc
Áo xám trên mình, lặng lẽ đi
Con đường vô định, không mục đích
Chỉ biết cứ đi, chẳng biết gì.
Thời gian là dài hay là ngắn
Nào có biết đâu, ai đếm giúp
Người còn sống-chết hay đâu đó
Mộng-thực xoay vần, có biết đau?
Một ngày tháng tư nắng cháy đỏ
Đất khô nẻ người, nước bốc hơi
Cớ sao hồn người như băng lạnh
Mắt cũng khô rồi, ngắm trùng khơi?
Tình thân, bằng hữu không còn nữa
Chung quanh còn lại những lạ xa
Những khuôn mặt nhìn qua đà quên mất
Lợi ích đan xen tạo nên nhà.
Một giấc chiêm bao về chốn ấy
Một bậc thềm xưa, nắng tràn đầy
Đồng cỏ mênh mông hương suối mát
Có gốc sồi già đang ngủ say.
Một giấc mộng xưa nắng và mây
Bài ca luân vũ ai đang hát
Chân trần, dáng nhỏ múa mê say
Gió mới nhìn sang, khao khát thay.
Một cánh đồng hoa, nơi tri kỷ
Bốn phương tụ hội, vần thơ mới
Người ngâm, kẻ xướng giờ đâu nhỉ
Lời ca, tiếng nhạc còn đâu đây
Một tiếng thở dài, nghe trầm mặc
Giấc mộng phù vân, đã tỉnh chưa
Tháng tư qua rồi, sẽ có mưa?
Sẽ mang điều ước chạm lùa nhân sinh?
Đâu thật? Đâu ảo? Vẫn một mình?
Đường đi, đến đâu là điểm cuối
Biết đến khi nào mới đến nơi
Hay mãi lạc loài cõi vô minh?
Triều Âm
Hí lu chú ngày cuối tháng 4/2023, cháu nhấn "trả lời bài" Kiếp Phù Vân của chú mà sao hệ thống ko quote giùm vào đây
Cám ơn thi sĩ TRIỀU ÂM Đâ lâu mới ghé vào thăm trang này Còn lưu bài hoạ thật hay Chúc luôn hạnh phúc và đầy ý thơ
Nếu Nhớ Cội Nguồn Nếu thuở ấy trăm con đi chung hướng Chẳng bao giờ Âu Lạc phải chia tay Mầm rẽ chia không tồn tại đến nay Chim Bách Việt đâu đành rời xa tổ Nếu Bến Hải, sông Gianh không máu đổ Đường núi sông sao ngăn cách lòng người Hận thù nào đâu thịt nát xương rơi Chủ nghĩa đó không làm ta vong bản Nếu ta lấy tình người thay súng đạn Chim bồ câu bay rợp trắng ba miền Khúc thanh bình vang vọng cõi Rồng Tiên Đêm oi ả, ngủ không cần đóng cửa Nếu ngày đó quê hương ngưng khói lửa Ta chung tay xây dựng lại cơ đồ Thay trại tù bằng nhà máy qui mô Dân Việt đã đi lên vận hội mới Nếu chinh chiến do người ngoài phát khởi Thì hòa bình cũng chẳng phải do ta Đừng phân chia thắng bại hoặc chính tà Hãy quên hết để quay về nguồn cội
Về Tổ Trên khung cửa mặt trời vừa lặn mất Buổi chiều còn đóm sáng giữa tàng cây Chim bay lên rời rã tiếng lạc bầy Đêm chờ phủ che mịt mờ vũ trụ Tháng tư đến hồn ta treo cờ rũ Bao năm ngồi lặng lẽ nhớ non sông Đàn chim xưa giờ mỏi cánh phiêu bồng Ngày trở lại vẫn còn xa biền biệt Trên khung cửa lửng lơ vầng trăng khuyết Nhắc thầm người về thân phận mong manh Như lá khô trước gió nhẹ lìa cành Một đời tiếc chưa rơi về nguồn cội Đêm văng vẳng lời tình uyên ương gọi Nhưng tri âm còn khuất lối mây ngàn Mùa xuân về không trang điểm dung nhan Cho thương nhớ bay qua bờ biển rộng Trên khung cửa tháng ngày treo hy vọng Buổi tao phùng chan chứa lệ đoàn viên Trời phục sinh vàng nắng khắp ba miền Chim về tổ Rồng Tiên xây đời mới
Đêm Thế Kỷ
Từ thuở ấy mùa xuân không về nữa Bỗng có ngày ba mươi mốt tháng tư Ngày đau thương dài bốn tám năm dư Cả dân tộc Lạc Hồng không lớn nổi Từ thuở ấy địa đàng xưa mất lối Ta trở thành xa lạ giữa quê hương Bao phồn vinh đầy giả tạo vô thường Kẻ rừng rú học đòi làm trưởng giả Từ thuở ấy chim đàn chia đôi ngã Kiếp lưu vong tan tác khắp địa cầu Phận tù đày hận bể hóa nương dâu Mầm chia rẽ trăm con còn lưu lại Từ thuở ấy lấp đầy sông Bến Hải Đường Bắc Nam chưa thống nhất lòng người Hoa hòa bình không hé nụ xinh tươi Chủ nghĩa đó tìm đâu ra hạnh phúc Từ thuở ấy quê hương thành tù ngục Trong tối tăm vẫn tỏ mặt anh hùng Ngẩng đầu nhìn trăng chênh chếch mông lung Đêm thế kỷ chờ mặt trời soi sáng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2023 05:05:46 bởi Đỗ Hồng >
Tháng Năm Nhớ Mẹ Trời mưa xuống cho vườn sau trẻ lại Tháng năm xanh che kín mặt láng giềng Bờ cỏ dài nằm nhớ nỗi niềm riêng Xuân còn đó, mẹ hiền giờ khuất bóng Chim mỏi cánh bên khung trời lạc lỏng Tháng năm về trên phố nở đầy hoa Có đường nào trở lại tháng ngày qua Cho ta gặp mẹ chờ bên hiên vắng? Đời viễn xứ cũng có ngày mưa nắng Cho tâm tư mang nỗi nhớ thêm già Bơ vơ như cánh hạc giữa chiều tà Ta bay mãi về phương trời vô định Hồn nung nấu mộng đoàn viên chưa chín Đường núi sông năm tháng vẫn mịt mờ Cuộc đời dài chưa đủ một bài thơ Hình bóng mẹ đã chìm vào ký ức
Tháng năm đến trời buồn mưa rưng rức Nhấc phone lên, đâu biết chúc mừng ai Nhìn ảnh mờ trong hương khói tỏa bay Ngày lễ mẹ, hồn ta cài hoa trắng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2023 03:25:36 bởi Đỗ Hồng >
Tình Hè Nhiệt Đới Thời tiết đổi, độ ghi hơn bảy chục Tháng năm còn lưu luyến chẳng ra đi Bướm lượn bay trên hoa ngát xuân thì Hè đâu đó chưa về rung lá cỏ Em áo mỏng hoa màu xinh phố nhỏ Khi mặt trời thức giấc cuối chân mây Đàn chim non ríu rít hót dầu ngày Gió cuối tháng đợi mang về mùa hạ Dưới bờ cỏ, côn trùng kêu rộn rã Xuân vươn vai thành hoa dại ngây vàng Chân đi vào ngày tháng rộng thênh thang Vẫn chưa tới những trưa nằm bên biển Nhớ mùa hạ, muôn cung đàn lên tiếng Gọi nắng về tô thắm má giai nhân Cho hồn ta nghe biển động thật gần Rồi tháng sáu xuân đi tình ở lại Biển sẽ hát khúc tình ca êm ái Ru em say trong giấc ngủ nồng nàn Tình ta dài bằng với cả thời gian Và nóng bỏng như mùa hè nhiệt đới
Đường Vào Hạ Ta đã thấy phố chiều buông áo khoác Dang tay trần ôm lấy những người thương Nụ cười xinh nở rộ giữa đường trường Dù hè vẫn chưa về nghe phố hát Mùa tháng-sáu-hạ-tuần còn phiêu bạt Lối đi về sương khói mịt mờ xa Biển xanh chờ hong ấm đón chân ta Cùng em hẹn một ngày vui với sóng Như đôi én đưa nhau vào trời rộng Tìm tình vui trong ánh nắng hạ hồng Ta dìu em về xuôi ngược phố đông Cho gặp lại tình nồng vương mắt biếc Lòng đã trải giấy hồng chờ em viết Vài chữ thôi cũng thành nợ trăm năm Tình trọn đời chờ nắng hạ về hâm Cho ấm mãi trái tim nồng tha thiết Rồi xuân sẽ ra đi không nuối tiếc Mang theo bao băng giá của tâm hồn Dẫu biết già thêm nữa tuổi hoàng hôn Đường vào hạ vẫn có ta đi trước
Dấu Hỏi Trên Đỉnh Hoàng Hôn Khi lên tới chiều vàng trên đỉnh tuổi Nhìn lại đời, không thấy bóng người thân Lâu lâu gặp một vài người tri kỷ Mới biết ra ai đã bỏ hồng trần Bàn chân mỏi mà đời xô đi tới Kỷ niệm qua trân trọng tựa gia tài Điều tha thiết bây giờ là sức khỏe Để ung dung sống hết những ngày mai Niềm vui hiếm như mưa trên sa mạc Thoáng mong manh trong hạnh phúc cuối tuần Khuya thăm thẳm đường cô đơn nối tiếp Lại đi về lây lất cuộc trầm luân Thuyền bão tố đã về bờ yên tĩnh Nhìn mặt người chợt thấy rõ con tim Đã học hết một đời, còn ngu muội Chữ thuỷ chung muôn thuở vẫn đi tìm Vẫn chưa biết xác thân từ đâu đến Ta là ai và sống để làm gì Sau ngày cuối ta lại về đâu nhỉ Buồn hay vui trong giây phút phân kỳ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2023 02:41:55 bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: