Mặt Đất Khát Khao
Mùa Hạ Tháng Sáu Trời tháng sáu mở đường ra biển rộng Ta hẹn nhau tắm gội với mùa hè Bước chân trần in dấu cát vàng hoe Ngày nằm xuống thả hồn trên đợt sóng Giữa trời biển còn mình ta lạc lỏng Gió ban trưa thơm nắng hạ nồng nàn Sóng vỗ về lắng đọng tiếng thời gian Ta dăm phút hóa hư vô trên cát Trưa yên tĩnh nằm chờ nghe biển hát Điệp khúc xưa vang vọng đến muôn đời Ru hồn người vào cõi mộng chơi vơi Chiều nghiêng cánh cùng hải âu phiêu lãng Mùa tháng sáu tình người như biển cạn Trái tim khô về tắm mát một lần Hận thù nào thành núi lửa trào dâng Rồi lịm tắt cho tình yêu mọc trái Đôi mắt biển nhìn Eva ngây dại Một trời tình bát ngát đã mở ra Bước vào nhanh kẻo mùa hạ chóng già Trái tim sẽ không còn nghe biển động
Hành Tinh Cô Đơn Ta có lúc là hành tinh cô độc Tám tỷ người như biến mất chung quanh Không còn ai nâng chén rượu tâm tình Đàn lạc phím nên đành im dấu lặng Hè mang gió về ru trên biển vắng Vỏ ốc hoang nằm tiếc nhớ mảnh hồn Mây nước trời nghiêng xuống buổi hoàng hôn Chợt nghe tiếng hải âu kêu lẻ bạn Có nhiều lúc lòng ta như biển cạn Nước tình yêu chảy ngược tới ngân hà Nhân loại gần mà như bỏ đi xa Ta ở lại chờ mưa dâng đầy biển Ôm trái đất, ta xoay vòng luân chuyển Cho thời gian trở lại với xuân thì Hội ngộ cùng tri kỷ đã phân ly Rồi hợp tấu bản tình ca muôn thuở Có nhiều lúc hạ về trong bở ngỡ Hành tinh ta còn ngủ giữa mùa xuân Mùa yêu thương cho trời đất quây quần Cho gặp lại những người trăm năm cũ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2023 21:30:04 bởi Đỗ Hồng >
Tai Họa Hồng Trần Hành tinh nóng như trời đang trút lửa Những đường nằm thở khói vắng người qua Giọt mồ hôi tuôn dưới bóng cây già Người mệt lã nghe tâm hồn bốc cháy Núi im ngủ ngàn năm bừng thức dậy Dòng dung nham rực đỏ bỗng dâng trào Tro khói mù ngùn ngụt bốc lên cao Từ sâu thẳm, kinh hoàng lan tỏa rộng Nghe như có lũ trôi quanh đời sống Nước mắt tuôn cơn hồng thủy phũ phàng Nỗi buồn nào cuồn cuộn chảy về ngang Ôi mất mát dành một đời thương tiếc Rừng hoang cháy khi gió về rên xiết Ngọn lửa hồng tàn phá khắp chung quanh Khói tro tàn bao phủ ngút trời xanh Muôn sinh vật e dè buông nhịp thở Bom đạn dội cho tình người tan vỡ Nhân loại buồn còn đau xót bao lâu? Hận thù sâu đưa tới cảnh thảm sầu Cả trời đất chung lòng gieo tai họa
An Nhiên Sống Đời Nay còn đó rồi mai kia cũng mất Cuộc hồng trần quanh quẩn với sắc không Hãy an nhiên mà sống chớ bận lòng Đến phút cuối vẫn còn vui thanh thản Xin hãy nhớ không có gì vô hạn Sum vầy nào rồi cũng phải chia tay Hạnh phúc như ánh sáng giữa ban ngày Chợt lịm tắt khi màn đêm buông phủ Bao mới mẻ sẽ trở thành xưa cũ Hoa xinh tươi đến lúc cũng phai tàn Trăm năm dài còn lại mấy nén nhang Làm khói tỏa lung linh trong tiếc nhớ Cố hàn gắn mọi điều đang đổ vỡ Bằng tình yêu chân thật nhất trong lòng Thăm bạn bè thân thiết phận long đong Kẻo không kịp nhìn thấy nhau lần cuối Hãy tha thứ cho người nhìn nhận lỗi Mang niềm vui đến với kẻ buồn phiền Hát rộn ràng vào năm tháng lặng yên Cho trái đất khô cằn tươi trẻ lại
Dư Hương Từ muôn kiếp, tình yêu là hơi thở Không thể nào ta sống thiếu tình yêu Như trái tim cần nhịp đập thật đều Để rung động phút đầu nhìn thánh nữ Ta không nói với em bằng ngôn ngữ Mà bằng lời gió hát trên ngàn cây Bằng sóng ru êm ả suốt đêm ngày Và bằng cả trái tim luôn mở rộng Đêm hò hẹn gặp nhau trong giấc mộng Chỉ có ta riêng một cõi địa đàng Hoa không tàn vì vắng bóng thời gian Đường hạnh phúc dìu nhau đi vô tận Mùa băng giá xin vòng tay nồng ấm Khi mặt trời nằm ngủ, đắp chăn mây Vầng trăng lu về hiện bóng hao gầy Ta chợt thấy mắt em tràn ánh sáng Thu trút lá chờ ngày đi phiêu lãng Nai không về dệt nốt những vần thơ Tình xế chiều giờ héo úa mộng mơ Xin còn lại chút dư hương trăng mật R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2024 00:16:58 bởi Ct.Ly >
Đường Bay Tuổi Hạc Khi lo lắng, tinh thần lao xuống dốc Đêm khôn cùng nằm nghe dế nỉ non Sáng tỉnh ra, thân thoáng chút hao mòn Nỗi buồn tới, núp đằng sau lo lắng Lúc phiền muộn, tâm hồn luôn trống vắng Giọt rượu nào ta uống cũng đắng cay Mặt trời lên buông nắng tím xuống ngày Đong phiền muộn vào từng ly độc ẩm Đi ra biển thấy lòng người sâu thẳm Dẫu thân quen ta cũng khó thăm dò Nên tình đời còn ôm lắm rủi ro Người tri kỷ đếm chưa đầy năm ngón Vào cõi thế ta không hề lựa chọn Chào cuộc đời bằng tiếng khóc cô đơn Khi lớn lên, bao dấu hỏi chập chờn Dù tử biệt vẫn còn chưa giải đáp Đôi mắt nhớ mọc sau lưng tuổi hạc Nhìn ngày qua như dấu tích địa đàng Với khung trời đầy kỷ niệm mênh mang Nhưng phía trước đường mộng mơ đã mất Đến phút cuối mới hay tình chân thật Vẫn dìu nhau qua triền sóng ngả nghiêng Hạc bay ngang vùng lo lắng muộn phiền Giờ tung cánh đến chân trời hạnh phúc
Đường Xưa Ngày xưa thấy sóng tình dâng mắt biếc Ta biết em nào dối được con tim Đời bao la còn ai nữa mà tìm? Vội quen nhé kẻo đông về giá rét Trời trưa nắng,cơ hồ nghe tiếng sét Từ môi cười như hứa hẹn mai sau Đường ngược xuôi cho tao ngộ hôm nào Thành hạnh phúc trăm năm ta sánh bước Đêm ra biển phó đời trên sóng nước Bỏ nhục nhằn, yêu dấu lại sau lưng Đảo hoang vu hé mở cửa thiên đường Đưa ta đến vùng xa xôi đất hứa Nửa thế kỷ tim chưa tàn ánh lửa Lửa yêu thương nồng cháy thuở ban đầu Lửa căm hờn ngùn ngụt vẫn dâng cao Lòng son sắt đợi chờ ngày hội lớn Muôn cánh hạc bay về từ khắp chốn Nhìn quê hương lộng lẫy một màu vàng Tình một thời bừng dậy sóng miên man Ta đi lại con đường xưa kỷ niệm
Thu Vàng Lưu Luyến Tháng mười hai, trời Houston nhuốm lạnh Nhưng tình người vẫn có nắng hồng soi Cho cuộc đời lữ thứ bớt lẻ loi Như tri kỷ gặp nhau trên xứ lạ Đầu tháng cuối, mùa bay theo xác lá Thu chưa đi, đông đã hẹn ngày về Gió lạnh lùng rong ruổi khắp sơn khê Đàn chim nhỏ gọi nhau tìm tổ ấm Cuộc gặp gỡ bất ngờ từ ngàn dặm Mang niềm vui cuồn cuộn nước dâng trào Tận đáy lòng tiếng hát vút lên cao Đường thu cuối như vẫn còn hoa nở Đêm hội ngộ những nụ cười rạng rỡ Bao dòng sông kỷ niệm chợt quay về Từ một thời thân ái thắm đam mê Cho tâm sự mùa thu dài vô tận Thời gian bỏ ta đi không vương vấn Chân bước lên tuổi hạc cũng không ngờ Ta xa rồi ngày tháng cũ mộng mơ Ôm tâm sự chiếc lá vàng lưu luyến ***Thân tặng hai bạn Xích-Hoa
Tình Sắc Không Không cần nói những điều em muốn ngỏ Chỉ nhìn nhau cũng đủ tỏ ngàn lời Không chờ đợi, đông vẫn về theo gió Lá cuối mùa rồi cũng nhẹ buồn rơi Không trang điểm mà sao đời vẫn đẹp Cho em thành mỹ nữ của riêng ta Không là thánh nhưng em đầy quyền phép Giam đời ta trong tim nhỏ ngọc ngà Không cần biết về đâu đường gió bụi Sẽ cùng em sánh bước tận chân trời Không phân biệt tình đầu hay tình cuối Ta yêu rồi bằng ngọn lửa hồng soi Không cần hiểu những gì em đang nghĩ Thấy môi cười là cả một trời xuân Không có lẽ xuân không mang tình ý Để ta về còn lại chút bâng khuâng? Không cần bước, thời gian lầm lũi tiến Bỏ tuổi hồng ta rớt lại đẳng sau Không hoàng đế, ta cũng tìm cung điện Đưa em vào lên ngự ở ngai cao
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: