Tru Tiên - Chương cuối
Trước đây ít lâu mình có nói là không dịch Tru Tiên nữa, hôm nay Thứ bảy ngày 7 tháng 7 năm 2007, vì bạn love, người mà mình rất yêu quý, người hết sức nôn nóng muốn biết kết cuộc, mình phá lệ, dịch phần kết của truyện. Cách đây 19 tháng, mình dịch hồi mở đầu, hôm nay dịch hồi cuối, nhìn lại thấy thời gian trôi đi nhanh quá, nhanh thật! VĨ THANH (Lời kết) Mây trắng phiêu diêu, trôi lãng đãng trên dải núi. Gió nhẹ lùa tới, mang theo cảm giác khoan khoái khôn tả.
Ở nơi trước đây đã từng là Hồ Kỳ sơn nay chỉ còn một cái vực sâu, lúc này nó đã thôi loáng ánh máu nhức nhối, song từ nơi sâu tít, thi thoảng vẫn có khí nóng đùn lên, loáng thoáng còn thấy cả tiếng dung nham lục bục.
Một người đàn ông đang ngồi cô đơn bên miệng vực, mắt nhắm nghiền, xem chừng đã bị mù.
Gương mặt hốc hác, vóc dạc tiều tụy, đôi lúc lại lẩm nhẩm điều gì đó, rất lâu sau ông ta mới từ từ ngã xuống, nằm ngửa ra đất.