HOA TIM (Nguyen Huu Thuy)
nguyenhuuthuy 15.07.2007 11:06:43 (permalink)
0
                                                                                HOA TIM
 
THƠ
NGUYỄN HỮU THỤY
 
 
 
 
NHÀXUẤTBẢNTRẺ
1 9 9 7
 
 
                                                      
 
ẨN DỤ CỦA TÌNH YÊU
 
Chưa có vườn để anh hóa bướm
Cuộn lá khô làm tổ sâu kèn
Trong mơ nào lượm chiếc Hài Tiên
Tìm đọ mãi dấu chân trên đất
 
Em bây giờ phải chăng hóa thật
Ẩn trong mơ hiện cả ngoài đời
Giẫm bàn chân lên xác lá rơi
Có biết anh phơi trần thương nhớ
 
Một ngón chân vết ruồi son đỏ
Đã vô tình chạm anh xước đau
Anh phải vờ ẩn dụ bao lâu
Em sẽ nghiệm ra điều rõ nhất
 
Không có chiếc Hài Tiên nào mất
Chỉ tình yêu giúp anh mộng mơ
Chỉ cuộc đời vốn giàu chất thơ
Bỗng một ngày thăng hoa vào thực
 
 
 
 
 
 
LỜI TỎ TÌNH MÀU XANH
 
Anh không muốn nói với em những điều cũ rích
Như trái đất phải tròn – đó là lẽ tất nhiên
 
Lời tỏ tình dự báo cho em
Sẽ dược khắc lên những qủa chuông nhà thờ thành phố
Mỗi sáng mỗi chiều vang theo hồi chuông đổ
Em sẽ nghe những tiếng gọi tình gieo xuống rất thiêng liêng
 
Giữa khoảng trời bình yên
Anh như con chim hói đầu đứng trên đỉnh tháp
Vẫn có tình yêu của con người rất thật
Chỉ tiếc một điều em chưa nhận ra anh
 
Vang theo những tiếng chuông nhà thờ xứ đạo
Lời tỏ tình dự báo mượt mà xanh.
 
 
 
GỌI TÊN
 
Trong dĩ vãng Em chưa hề có anh
Trong dĩ vãng Anh – Em thường là mộng
Mỗi mảnh hồn đơn phất phơ chiếc bóng
Đời lặng thầm gõ nhịp tháng ngày qua
 
Em đã bao lần đau nỗi chia xa?
Anh đã bao lần yêu thêm dang dở!
Từng thương nhớ để vơi dần thương nhớ
Hát ru tình niệm khúc cánh hoa thơ
 
Từ một ngày trăm trứng mẹ Âu Cơ
Nay đông đúc lạ nhau từng khuôn mặt
Quả vô tình chúng ta hoang phí mất
Một thời gian cần thiết có hai người
 
Khi một vì sao ứng với cuộc đời
Anh thách thức cả trời đêm cao rộng
Anh sẽ tìm, em ơi trong kỳ vọng
Một vì sao trắng bạc của đời Em
 
Hương vị tình yêu sẽ ngọt ngào thêm
Luôn có cả những mặn mà chờ đợi
Một dự báo điềm lành sẽ tới
Thật diệu kỳ ta gọi đúng tên nhau.
 
 
 
HƯƠNG TÌNH BIỂN GIÓ
 
Em thổi qua đời anh tràn biển gió
Em mô… tê ngọt xớt giọng chanh đường
Dẫu cả đời chưa đến được sông Tương
Uống chung nước Đồng Nai vẫn hai đầu thương                  
                                                                         nhớ
 
Nhiễm chút gen thơ anh thường ngóng gió
Tìm tín hiệu tình yêu reo thổi giữa trời
Gío lang thang dậy sóng lòng người
Nghe uốn lượn bao nhiêu đèo ải
 
Gió bay xa, nhưng dự phần ở lại
Trong đời anh kết nụ hương trầm
Xé lòng cây lớn dậy giữa châu thân
Xin giữ trọn nồng nàn hương biển gió
 
Ngậm ngải mà đi, anh biết đời qủa khó
Tìm tình yêu trong cốt lõi trầm hương
Phải biết đau như có chính vết thương
Từ cõi gió kết tinh thành ân sũng
 
Vẫn cách hai đầu gió bay thơm lựng
Anh một thân trầm mặc – lắng hương trời
Nghe xước qua tim một vết xước để đời
Thương đứt gió se se niềm trắc ẩn.
 
 
SÂU CON MẮT NHỚ
 
Giữa cõi thực thường vẽ vời thêm mộng
Khiến ta giờ gặp lại dấu yêu xưa
Giọng Huế ngọt ngào co thắt sợi mưa
Đêm báo bão nhuần hai tháng tám
 
Bay bổng lời thơ trong làn hơi ấm
Giọng Huế dìu người “qua mấy ngõ hoa”
Chừ còn thương O, răng dám nói ra
Phớt tỉnh nhìn trời ai mô có biết
 
Cả giòng sông Hương như đang chảy xiết
Lũ rối bời lòng tình Huế quanh co
Phơ phất mùa ngâu lơ lửng câu hò
Giọng Huế đò đưa qua từng bến vắng
 
Tàn hết cơm mưa, mai là dĩ vãng
Còn hạt tình hồng vươn nắng lên xanh
Xa trắng ước mơ theo gió đa tình
Giọng Huế ru hồn sâu con mắt nhớ.
 
 
 
CÓ PHẢI NGÀY MAI EM SẼ QUA ĐÂY
 
Em lẩn đâu giữa sáu chục triệu người
Tóc ngắn hay dài xôn xao hương gió
Da ngăm đen hay trắng màu hoa nhớ
Suốt một thời trôi nổi ước mơ anh
 
Có phải bây giờ em ở trong tranh
Chưa bước ra e vướng tình hệ lụy
Mặc anh chờ đến cuối cùng thế kỷ
Vẽ hình em theo trí tưởng màu hồng
 
Có phải vì chưa dứt số long đong
Ta ngơ ngác mỗi phương đời mỗi đứa
Thật nguyên vẹn nhưng chỉ là phân nửa
Của nhớ thương chưa biết gởi về đâu
 
Có phải mai nầy em sẽ qua đây
Bờ cỏ mượt lối vườn hồng để ngõ
Tình trăm năm mới gặp giờ hoàng đạo
Đất hóa lành chim đậu xuống trên vai
 
Dù bất ngờ em có thật là ai
Anh vẫn hẹn cùng một lần như thế
Tình yêu đẹp như ước mơ thầm kể
Trong thơ anh luôn hiền dịu hương đời
 
 
 
 
BÊN TRỜI THƯƠNG NHỚ
 
Anh bắt đầu làm thơ cho em
Khi tình yêu thức trong lòng như nắng
Không phải tự nhiên giấc mơ có cánh
Bay trong đời sá kể thời gian
 
Ai biết cho chiều nay anh lang thang
Đến công viên ngồi một mình thầm nhớ
Nghe trên cây lời khát tình xẻ gió
Thở ra điều anh muốn nhắn cùng em
 
Như màu trời chiều khó gọi tên
Thổn thức trong lòng tên em chưa thành tiếng
Trong tình yêu giữ nguyên môi thánh thiện
Sợi tơ trời đo không hết lòng thương
 
Em vẫn còn xa cho anh ngờ ngợ một phương
Xanh dòng sông quê chở mượt mà tiếng hát
Lẫn bóng hình em  trắng gầy cánh hạc
Anh rải tình mơ hóa đảo nguyên sinh
 
Cố nén lòng run anh kéo chuông tỏ tình
Trầm bổng câu thơ vang lơì ẩn dụ
Trong tâm thức lắt lay thành vần điệu
Tan bên trời rạn vỡ bóng chiều xa.
 
 
 
 
HOA NHỚ
 
Mỗi ngày nở thêm chùm hoa tím
Dây cát đằng trước cửa nhà ai
Sáng tinh mơ lâng lâng nhạc đệm
Nắng lên tươi hoa tóc buông dài
 
Đất nuôi hoa ngửa lòng ướm bắt
Hoa thương ai chựng lại la đà
Gió cứ thế lay tình thơm mật
Từng ban mai những bướm vờn qua
 
Có những lúc nhìn qua rào sắt
Giàn hoa xanh lá thấp ngang đầu
Rợp thời gian bóng rười rượi mát
Trước hiên mơ hoa nhớ một màu
 
Hoa cát đằng quen mà thật lạ
Khi nhà ai cửa ngõ đóng hoài
Cứ e ngã khi vươn tay ngắt
Thoảng hương chừng theo sắc hương phai
 
Hoa cát đằng giữa khoảng sân ai...
 
 
 
 
 
NIỆM KHÚC HOA HỒNG
 
Thơ có cánh thơ bay
Bỏ lại tình ta không đất đứng
Trời đang mơ treo nỗi buồn chín lửng
Thương một đời cộng lại cũng bằng không
 
Mong chi ai ru niệm khúc hoa hồng
Nghe trong nắng u hương còn phảng phất
Giữa ngày rằm hiền khô như mắt Phật
Cũng mặn lòng nhỏ giọt rưng rưng
 
Cuối một tình yêu chịu nỗi đau chung
Tìm lại tên mình trong màu xanh rất mới
Khi hồn hoa vốn thường vô tội
Trái tim người xin hương khói cho nhau
 
Thơ sẵn cánh thơ bay
Muốn đuổi theo cũng chỉ còn hoá gió
Thương một đời có ta hụt lỡ
Chuyến đò tình vừa chở giấc xuân xa.
 
 
 
LỜI HẸN
 
Hẹn với em ngày không thấy nhau
Vô phước tình anh đắm chân cầu
Theo con nước rút mù tăm nhớ
Mưa xóa tan tành bọt bể dâu
 
Em hỡi – nơi nào em đã đi
Đường bay nào đón cánh chim di
Trời phương xa ấy thôi hò hẹn
Ai níu giùm anh buổi biệt ly
 
Anh sẽ đứng trên đỉnh cổ thành
Một đời bóng ngã dưới chân anh
Cả đời bạc tóc phơi mưa nắng
Yêu đến tàn phai mối bạc tình
 
Em hỡi – ước lời tạc đá xanh
Khi xưa đã chứng với thần linh
May mắn quê người ai dẫu tới
Là chết trợn trừng mơ ước xanh.
 
 
 
 
CON GÁI
 
Cứ phải là con trai
Ai sẽ làm Bà Trưng, Bà Triêïu
Đến bao giờ chúng ta cần thiết hiểu
Trăm trứng bọc điều sinh bởi mẹ Aâu Cơ
 
Rất thân tình, ai đó gọi : Nàng Thơ
Có nghĩa là khi tôn vinh cái đẹp
Biểu tượng vĩnh hằng tặng phần con gái hết
Mong truyền lại cho đời những mầm sống                                          
                                        
                                                 thiêng liêng
 
Con của Rồng nhưng là cháu của Tiên
Lịch sử giống nòi từng dệt thêu mơ ước
Giữa bình minh xin nhắc người thắp đuốc
Rọi thấu những tâm hồn đã cũ với tương lai
 
Cứ toàn là con trai
Suốt cả đời anh sẽ mang khuyết tật
Tìm kiếm vu vơ, có mà như mất
Trống vắng thường ngày giữa thế giới cực            
                                                          dương.
 
VÒNG HOA NGỌN LỬA NHÀ THƠ
 
Tôi có một ngôi nhà
Chưa lần nào khóa cửa
Khoác lên vòng hoa, châm thêm ngọn lửa
Tôi  bỏ đi lúc mười hai giờ
 
Đó là nhà thơ
Tên thường gọi - thực mà như giỡn
Nhưng thưa các bậc đàn anh, tôi là người sinh sau đẻ muộn
Lụy chút tình thử viết thơ chơi
 
Giữa chốn văn chương chữ nghĩa rối bời
Xin mạn phép chỉnh thành vần điệu
Vốn kém thông minh nên thường khó hiểu
Những tác phẩm lớn hôm nay muốn nói gì
 
Khoác áo giang hồ bỏ nhà thơ ra đi
Mười mấy năm thẹn lòng trai trẻ
Mười mấy năm đời luôn xử tệ
Chút hương thơ chưa đủ ấm tình
 
Ôi! những nhà thơ lặng thinh
Khi cuộc đời bên ngoài luôn bão tố
Ôi! những nhà thơ đang hóa thành phẫn nộ
Chôn đứng người yêu không áo quan
 
Hãy vượt qua thời gian
Bỏ nhà thơ ra đi hỡi những người bạn trẻ
Nhà của chúng ta là tiếng ru hiền của Mẹ
Nhà của chúng ta là khí phách của Cha
Nhà của chúng ta trên những chặng đường xa
Luôn đi tới nhưng phải nhìn trở lại
Để những lần đặt tay lên ngực trái
Sẽ tìm thấy chính mình rõ nghĩa một chân dung…
 
 
 
KÝ THÁC VỀ NGUỒN
 
Anh gởi cả tình yêu trong thơ
Như nguồn đổ phù sa theo nước
Cửa sông cái mùa trong mùa đục
Luôn ngọt ngào nồng mặn hòa tan
 
Đất quê anh có dòng Thu Bồn
Chảy trong anh có luồng máu ấm
Đời rộng biển chứa tình sâu đậm
Anh buông mình theo cửa Đại xa
 
Hai mươi năm giạt bến quê nhà
Làng xóm cũ lở dần đình miếu
Vẫn giữ lại ven bờ niên thiếu
Một thời xưa vườn tược xanh râm
 
Cuối đường lăn chạm đất phương Nam
Nóc đèo ải lộng trời mây trắng
Hồn tưa gió, lòng phơi hạn nắng
Chợt đầu mùa rớt hạt mưa thương
 
Ngùi nhớ cội nguồn khi tha hương
Sợi hoài niệm kéo tơ óng mượt
Thơm lòng kén chiếc nôi đất nước
Thơ nhã tình theo nhịp xa quay.
 
 
 
MẶN MÒI TƠ TÓC
 
Tóc chớm bạc trắng lên sợi nhớ
Thời trẻ trung lốc gió đi xa
Nửa phần đời bất chợt nhận ra
Gốc sợi tóc chớp thời gian cháy
 
Mắt nheo tìm lặng thinh ngợ thấy
Trong gương soi trốn kín ngấn buồn
Không đành tâm nhổ sợi tóc con
Có đoạn trắng nuối thời quá khứ
 
Cứ chậm bạc - tóc ơi ta giữ
Trọn màu thương tình mãi xanh thơm
Dù thường ngày vật vả áo cơm
Những đêm thứctrở mình lại nhớ
 
Sẽ phai những phiến tình mơ nhỏ
Qua hết thời bồng bột yêu ai
Còn bên nhau e bạc sợi dài
Vẫn năm tháng mặn mòi tơ tóc.
 
 
 
TÁC PHẨM ĐẦU LÒNG
Cho con N.H. Phiếm Ái
 
Con biết không – ngày trước bố chào đời
Bà mụ chôn NHAU nơi gốc khế
Vườn quê ngoại xa dần câu chuyện kể
Khi bố nhớ về vời vợi tuổi bốn mươi
 
Nay bắt đầu bố tập hát đưa nôi
Quạt lửa than xông ấm nhà năm mới
Bạn đến mừng cụng ly tới tới
Tết thêm vui khi có cháu đầu lòng
 
Mẹ nhường phần bố đặt tên con
Theo ý thơ từng thăng hoa mơ ước
Trong giai điệu ca dao bao đời trước
Bố con mình cùng ru đến tương lai
 
Chín tháng bình yên con ngủ giấc dài
Bố thức nửa đời chờ con hóa bướm
Cứ ví trần gian như vườn hồng nắng sớm
Dịu sắc màu nhịp cánh  tuổi thơ bay.
 
 
 
HOA NYLON VÀ GÃ BƯỚM THẤT TÌNH
 
Khi thật sự là hoa
Thì hoa thường vô giá
Chút tàn hương đủ ấm tận đáy hồn
Chỉ tiếc rằng Em là hoa Nylon
Cả một đời thường câm như hến
 
Người ta bán Em bày trong tủ kiếng
Khách mua Em treo ở góc tường
Ôi! những cành hoa đáng thương
Chưa khi nào tiết ra tí mật
 
Con bướm rằn ri là đà trên mặt đất
Như gã thất tình bị đánh tráo cánh Hoa Xuân
Nắng thơ ngây theo cánh bướm xa dần
Lòng trống trải những căn phòng mở cửa
 
Xác tháng giêng cọ bàn tay bật lửa
Rớt tro tàn bay những đốm đen
Đến bao giờ Em là Hoa thiên nhiên
Cho anh biết thơm tho mùi hương nhụy.
 
 
 
ĐỒNG HƯƠNG
 
Chào nhau giữa đất Sài Gòn
Nhận ra giọng nói nghe dường như quen
Quế Sơn, Đại Lộc, Duy Xuyên
Rủi may thân phận lạc xiêu cội nguồn
 
Ngậm ngùi hai tiếng đồng hương
Thấm trên chót lưỡi vị buồn đầu môi
Sinh cơ lập nghiệp xứ người
Vốn quê chân chất lậm mùi phù hoa
 
Khởi đi từ bến sông xa
Kẻ quên người nhớ nhắc ra lại  gần
Câu thơ lấm bụi phong trần
Gợi niềm thương tưởng những vàng phai xưa
 
Phụ chi gốc gác quê muà
Chim nào đổi giọng hát vừa mồi ngon
Người đâu thể sống khác hơn
Giữ nguyên lưu lạc dấu son sắt lòng.
 
 
 
NGẪU HỨNG VỀ RƯỢU
 
Giả dụ như ta kiêng rượu
Chắc gì đã giàu có hơn
Trộm nghe khúc Tương Tiến Tửu
Chắc chi cảm được ra hồn
 
Ta không màng câu khen ngợi
Kẻ giả danh làm người hiền
Khi vui gặp bạn rót tới
Tưỏng mình như là Trích Tiên
 
Rượu gây nên nhiều phiền lụy
Chỉ dành cho đám phàm phu
Rượu ta chuốc lời hoa mỹ
Lâng lâng sương khói trầm tư
 
Rượu ta cần chi rượu ngoại
Chỉ là nước mắt quê hương
Tan trong mộng đời tiêu sái
Bềnh bồng giai điệu văn chương
 
Rượu ta cần chi chén ngọc
Khi kẻ dối lòng tay nâng
Xin là ly sành, chén đất
Mến thương từng giọt đầy tràn
 
Chải chuốt câu thơ về rượu
Mà chưa dám cạn Hồ Trường
Mong chi tìm ra bằng hữu
Sớt chia mật đắng mười phương
 
Hứng chí gặp người đối ẩm
Cụng ly chạm vỡ nỗi buồn
Giữa cõi trần gian buị bặm
Nghĩa tình ngấm rượu cay ngon.
 
 
 
CÒN ĐÂY HƯƠNG KHÓI
 
Đã khuất một người con cháu nhớ
Còn đây hương khói ở cùng Me
Mỗi năm cứ mỗi thêm lần giỗ
Không biết rằng con có được về
 
Tháng chín giao mùa đã thấy mưa
Bão từ phương Bắc kéo dây dưa
Se lòng căng bạt, con xây mộ
Giữ lại tình Me ấm áp xưa
 
Vào lại Sài Gòn con nhớ Me
Như dòng sông lũ nhớ chân quê
Mặc cho bão sóng đời xô tới
Góa phụ ngày xanh vẹn ước thề
 
Vào lại Sài Gòn con nhớ Me
Những ngày nằm viện khóc xa quê
Gầy thân, thuốcđắng, mòn hơi thở
Biết chết nhưng thôi cũng phải về
 
Vào lại Sài Gòn con nhớ Me
Từng giây phút cuối cứ hôn mê
Cả nhà buồn bã trong tang tóc
Me tắt hơi rồi, lạnh tái tê!
 
Sắp mất Me còn gọi : Mẹ ơi!
Ôi! đớn đau thay một kiếp người
Nước về nguồn, lá rơi về cội
Suốt cả một đời con nhớ Me.
 
 
 
 
BÊN TRỜI CÒN LẠI
 
Lững thủng đi giữa đời chiêm bao
Với ngày chong mắt nhớ đâu đâu
Với đêm thảng thốt như ai gọi
Tiếng vọng tình xưa lạc ngã nào
 
Trắc trở hai đầu bến gió xa
Nên chi cành tiếc ngọc thương hoa
Và hoa cũng đã phai màu khói
Ngọc biết tìm đâu những ngọc ngà
 
Cũng chỉ là tơ tưởng không không
Du hồn người sáo thổi sang sông
Xa thấu lòng phơi bờ bến cũ
Bóng ái tình trăng nước mênh mông
 
Không gian im nghe mùa chia phôi
Giấc hư mơ lãng đãng hết thời
Khúc hát chiều lên xanh huyền hoặc
Mỗi ngày thấm thoát mộng phai phôi
 
Trong mông lung trời cao biển xa
Còn lại bên đời tan giấc hoa
Mong cho nhau bàn tay thơm thảo
Người biết yêu thương người thiết tha.
 
 
 
 
LỤC BÁT BỐN MƯƠI
 
Bốn mươi năm trở bàn tay
Vẫn còn ám ảnh bóng mây phiêu bồng
Tới lui ngày tháng lông bông
Tình soi ngọn nến sắc không bên đời
 
Như hoa trái tiết lỡ thời
Chút hương ngày cũ nhớ người nay xa
Ngậm ngùi giọt mật tâm hoa
Khô trong lòng nhụy thoảng ra gió chiều
 
Nỗi buồn úp mặt lên rêu
Nghe từ sâu thẳm lời yêu nẩy mầm
Tứ thơ đứt đoạn tri âm
Rã thân giữa cõi phù trầm hay chăng.
 
 
HOÀI NIỆM TRẮNG
 
Tình suối nương khe nguồn
Lắng phù sa sơn cước
Xuôi theo sông thơ mượt
Xanh gương soi mây trời
 
Bên kia bờ sông – bồi
Ươm tình em bến đỗ
Bên nầy chân núi – lở
Xói tình anh xước đau
 
Hai bờ sông xa nhau
Riêng tình quê cùng nhớ
Ướm duyên sang bên nớ
Gió lật chìm ước mong
 
Ngược dấu xưa vời trông
Anh lỗi tình biệt xứ
Cươiõ đời trên cơn lũ
Lạc nhịp độc hành ca
 
Xa ngái dòng Vu Gia
Lỡ tình thân phiêu bạt
Thương quê lòng rượi mát
Hoài niệm trắng mưa thơ.
 
 
 
VÀ NỖI LÒNG RIÊNG
 
Khi mơ mộng cợt đùa cùng chữ nghĩa
Câu thơ hay không cứu kẻ đói lòng
Đọt chà là, sim nửa trái chẳng mong
Quẳng bút xó nhà ra tay phụ vợ
 
(Oan cụ Vương xưa ai gây lầm lỡ)
Đến kiếp nầy ta gỡ mãi chưa xong
Đành ôm tình phó thác giữa đám đông
Thử hỏi cho cùng mấy ai thấu rõ
 
Vì cuộc mưu sinh thân ra góc chợ
Tiếng thị phi như bụi lốc qua đường
Đục nước lợi danh nhiễm bẩn môi trường
Ta hớp chút văn chương mà phát tiết
 
Ngã ngựa nửa chừng tưởng đà khánh kiệt
Gượng dậy đi còn được nỗi niềm thơ
Và nỗi riêng lòng rối tựa chỉ tơ
Lẩn quẩn bên đời câu cơm hứng gió.
 
 
 
NẶNG NỢ ƠN THẦY
 
Bao nhiêu năm dong ruổi giữa đời
Nặng nợ ơn thầy vai áo bạc
Dẫu có lúc lòng người nghĩ khác
Ta vẫn trọn tình giữ đạo thủy chung
 
Nhiều khi sực nhớ lạ thường
Từng khuôn mặt thầy cô, trường lớp cũ
Thuộc nằm lòng câu thơ bất hủ
Nhất tự vi sư! Bán tự vi sư!
 
Thèm đọc lại trang sách giáo khoa thư
Tự thuở ấu thời đã từng quen thuộc
Thương thầy giáo làng chân đi guốc
Dạy lớp vỡ lòng vần ngược vần xuôi
Thương thằng bạn nghèo
đi học mặc quần đùi
                   Quì gai mít đau hai đầu gối
 
Từng kỷ niệm theo chim bay về cội
Khi xa rồi mới thấy đáng yêu hơn
Có lẽ nào ta lại sống vong ân
Trên chiếc nôi đầu tiên
dạy ta thành người lớn
 
Có lẽ nào phải học cao hiểu rộng
Mới biết được chính mình đã có hôm nay
Rất thân yêu được học những người thầy
Bằng tri thức dạy ta điều lễ độ
Bằng nhân nghĩa tính ra bài tính đố
Tràn đầy lòng bao dung
Học để làm người biết sống yêu thương
Từ những tâm hồn trắng đêm sao sang
 
 
NGHE GIÓ SANG MÙA
 
Ta có thâm niên nỗi nhớ nhà
Theo đời lang bạt những phương xa
Bao lần nghe gió sang mùa Tết
Như sáo đoạn hồn run rẩy hoa
 
Lỡ đà một bước để thêm vương
Những đoản tình thơm xuân tha phương
Nhen nhóm trong lòng câu hẹn ước
Thắp chút tình riêng gởi cố hương
 
Có ai về kịp chiều ba mươi
Cành mai đơm nụ đợi tin người
Tưởng đâu từng chuyến tàu xuôi ngược
Còi rúc trong ta nỗi ngậm ngùi
 
 
 
 
CON SỐ THIÊN TAI
 
Báo hôm nay đăng một tin buồn
Thiên tai năm nầy lại đến sớm hơn
Bão cấp mười bứt xô Quảng Nam, Đà Nẵng
Đau thắt ruột dân Trung lưu lạc đất Sài Gòn
 
Ở Bảy Hiền nghe tin bão miền Trung
Cứ hỏi thăm nhau những người bạn đồng hương
Cứ mãi lo quê mình đất không lành ngọn gió
Lắm kẻ một đời của khó hóa thành không
 
Nước mắt nào cho ta khóc về quê
Đà Nẵng thân yêu đau suốt một mùa hè
Ở đây bình yên cách xa nghìn cây số
Nghe dữ dội trong lòng tan nát sóng Mỹ Khê
 
Những phố phường quen tên : An Hải, Thọ Quang
Những đảo xa cho tới Cù Lao Chàm
Chỉ một ngày đêm thuyền trôi nhà sập
Rựng sáng mặt trời ven biển chít khăn tang
 
Những miền quê xa lắc xa lơ
Đời bác nông dân theo gío vật vờ
Cơm không đủ no lấy gì đủ ấm
Hạnh phúc cỏn con ngửa nón đợi chờ
 
Mới chỉ là cơn bão số hai
Sẽ còn bao nhiêu con số thiên tai
Trông về một phương trời đang u ám
Như có ai than ngắn thở dài.
 
 
 
 
NỐT SẦU TRẦM CA
 
Ru con tình cũ về đâu
Mà nghe lưu lạc nốt sầu trầm ca
Khúc thương trôi giạt quê nhà
Khúc tan trắng cả phù hoa giữa trời
 
Nỗi niềm bạt gió mù khơi
Cõng thơ xuôi ngược sóng đời lênh đênh
Bừng bừng nhịp phách gõ lên
Hát rong điệu nhớ không tên tuổi vàng
 
Neo tình rủi bến ly tan
Thu xưa ơi hỡi! Thời gian tím lòng
Hóa thân chơi giữa đám đông
Thả bay theo mộng những cơn mưa phùn.
 
TRONG MẮT MÔI THƯƠNG
Gởi Đông Giang
 
Có những miền quê tưởng rất xa
Trong mắt môi thương vẫn chữa nhòa
Hương sắc thời gian ngày tháng ấy
Mơ hồ như mới tự hôm qua
 
Ở đó ven biên thấp nắng chiều
Hàng hàng dương liễu đuổi nhau reo
Ì ầm sóng vỗ tan tành sóng
Bụi cát thương xuyên bay hắt hiu
 
Ở đó trời xanh tiếp biển xanh
Ban mai thường đến nắng vàng hanh
Mùa Thu lẩn khuất trong mùa Hạ
Gió Hạ Lào khô, khát nước chanh
 
Ở đó có người ta mến thương
Chung chuyến phà đưa buổi đến trường
Đông, tây An Hải nghe liền bến
Hai dốc cầu xuôi một ngã đường
 
Từng chặng đường xa – biết mấy ai
Có còn tìm lại dấu son phai
Ở đây trắc trở mưa và nắng
Theo bước đời ta sống trượt dài.
 
 
 
ƯỚC MƠ
 
Đã làm người ai cũng có ước mơ
Nhưng xin đừng như cô Bêrết
Hạnh phúc, ấm no lúc nào cũng là lời nói đẹp
Chớ lấy thánh thần, pháp thuật để chứng minh
 
Thực hiện ước mơ không chỉ bằng những thiện
                                                            ý hòa bình
Của những kẻ cầu an cứ tin là có được
Bởi ước mơ không phải là thỏi son môi, chẳng
                                                         là bánh mứt
Cứ luôn ngọt ngào và phảng phất hương thơm
 
Phải biết trong ước mơ có cả vị đắng bồ hòn
Cả những đêm sâu giật mình thức trắng
Cả vết thương lòng xát chà trong biển mặn
Đau nhừ đòn oan khiên
 
Dù bạn có nguyện cầu đến sự dẫn dắt thiêng
                                                                  liêng 
Thì ước mơ cũng không thành hiện thực
Hãy cố hết sức mình và xin cầu chúc
Đừng ngả lòng chào thua.
 
 
 
HỒI ÂM TỪ QUÊ NHÀ
 
Khi anh phóng theo dòng lưu lạc
Là cả bài thơ mới bắt đầu
Mộng mị có khi rồi sẽ khác
Xứ người nào phải xứ ta đâu!
 
Tái ông xưa đã từng thất mã
Anh một thời mất trắng mùathơ
Câu chuyện cổ tưởng chừng xa lạ
Ứng vào đời tựa thể giấc mơ
 
Tiễn anh đi – nặng lòng kẻ ở
Gió ly hương thổi rát đêm buồn
Sực tỉnh trong hồn như mới đó
Mà đã xa chẳng thể xa hơn
 
Tiễn anh đi – câu thơ lạc vận
Đứt ngang trời mạch máu thân quê
Đất thanh bình xiêu cơn ly tán
Liền đường mây nước lại nhiêu khê
 
Ở đó có khi nào gió Bấc
Rung bờm ngựa hí khúctha hương
Và ở đó cây cao bóng mát
Chim có chọn cành ngả hướng Đông
 
Khi anh đã thấm mùi lưu lạc
Là lúc đời thơ bạc nửa đời
Là lúc hồn thơ lơi cánh hạc
Khản tiếng vọng tình – thương nhớ ơi!
 
 
RU CON GIỮA NHỮNG TIẾNG ỒN
 
Chung quanh con đầy những tiếng ồn
Luôn khởi động khi chưa hừng sáng
Tiếng thoi đưa nặng tình xứ Quảng
Sớm biết đi vào lòng tuổi thơ
 
Tiếng thoi dưa át cả câu hò
 Cho điệu ru thêm bùi ngùi nỗi nhớ
Những triền dâu mượt xanh châu thổ
Bóng núi hình sông lạc chốn thị thành
                                                               
Rỗi việc bồng con đi loanh quanh
Rộn tiếng xập xình vang ra từ xóm dệt
Những cổ máy già nua thấm mệt
Vẫn bên người còn rán sức chịu thương
 
Tiếng thoi đưa cám cảnh đời thường
Sớm tối mài mòn thân gỗ mới
Theo sợi tơ đan, nhạc từ khung cửi
Lại réo tình bắt nhịp kế ru con
 
Gặp vận cùng thấm thía nỗi buồn hơn
An ủi lại còn phần hồn non nước
Lẫn giữa tiếng ồn là niềm mơ ước
Đang lặng thầm nhú những búp non thơ.
 
 
 
CHO MAI SAU
 
Vàng sẽ là vàng
Thau sẽ là thau
Quyền tối thượng chỉ dành cho độc giả
Và thời gian sẽ dũa mài tất cả
Những râu ria sơn phết màu thơ
 
Một trăm năm vẫn có kẻ chờ
Tiếng tri âm vọng trầm qua vách núi
Giọt nước mắt sẽ mặn tình nóng hổi
Bắt gặp trên đời hồn phách kẻ tiêu dao
 
Vàng sẽ là vàng
Thau sẽ là thau
Khi ngọn lửa cuối cùng đuổi tới
Trên cánh đồng thi ca đầy tro bụi
Kẻ mất người còn thương nhớ tóc tơ xưa
 
Không phải bây giờ là lúc a dua
Tiếng vỗ tay chỉ dành cho nghi thức
Những câu thơ tiềm tàng nội lực
Tự biết mình sẽ đứng ở đâu
 
Vàng sẽ là vàng
Thau sẽ là thau
Khi những mảnh hồn mở tung ra gió
Bốn hướng trời coi như bỏ ngõ
Tự do, tự do reo thổi giữa đời.
 
 
 
CẢM HỨNG LÚC ĐI XA
 
Sáng nay ta đi xa
Nhận chiếc áo từ tay người bạn
Trời se lạnh vương hương buổi sáng
Chiếc áo đan dày sợi mến thương
 
Một chiếc áo len tầm thường
Mặc trên người bước ra ngoài phố
Ai hiểu được có chút tình thơm thảo
Như chút nắng thanh bình theo ta lên cao nguyên
 
 
Một chiếc áo len màu đen
Còn đượm hơi người thân quen để nhớ
Mai nầy xa nhau ba trăm cây số
Thành phố ơi có biết ta buồn
 
Ta sẽ mang theo hơi hướm Sài Gòn
Dự cuộc hành trình lên miền đất dỏ
Với cả lòng tin gói trong chiếc áo
Với lời chúc lành trước lúc chia tay
 
Ta thường đi xa như chim thường bay
Rất nhạy cảm trước những lần xúc động
Chính điều giản đơn cho ta cảm hứng
Biết yêu thêm lần nữa cuộc đời.
 
 
 
BÙI GIÁNG VÀ QUÊ NHÀ
 
Vĩnh Trinh xưa vẫn trinh nguyên
Chốn quê ở tít trên miền trung du
Bềnh bồng theo nước sông Thu
Đò xuôi một chuyến biệt mù nẻo xa
 
Bỏ đồng tranh với cỏ hoa
Trên lưng bò cỡi lùa qua bóng chiều
Bỏ nàng Mọi nhỏ thương yêu
Bên bờ lau lách đìu hiu tháng ngày
 
Chuồn chuồn châu chấu vẫn bay
Mùa sim vẫn chín trên cây đợi người
Và hình như đã lâu rồi
Vẫn nghe tiếng dế bên trời tương  tư
 
Nhớ câu nhứt tự vi sư
Học trò Vạn Hạnh kể như số ngàn
Được thầy dạy một chữ vàng
Giữa đời thức tỉnh – mơ màng – chiêm bao
 
Gieo tình trên sóng lao đao
Tiếc cho người đẹp ẩn vào trong tranh
Kim Cương, Phùng Khánh, Hà Thanh
Biết ai còn nhớ ảo tình thuở xưa
 
Biên Hòa, Chợ Quán chào thua
Họa chăng còn lại góc chùa Già Lam
Bắc chân chữ ngũ mà nằm
Nghe trong lời Phật khói trầm hương bay
 
Giữ Thơm Quê Mẹ những ngày
Dịch bao nhiêu sách tiếng Tây, tiếng Tàu
Cái điên bứt phá cái đầu
Cho đôi mắt sáng rực màu tài hoa
 
Sự đời coi cứ như pha
Thênh thang hết cõi không nhà dạo chơi
Mai xa cỡi hạc về trời
Còn trong thiên hạ những lời thơ bay.
 
 
 
GIEO HẠT
 
Người làm thơ như người đi gieo hạt
Mười hạt qua tay chọn một hạt lành
Hy vọng bao giờ cũng là màu xanh
Theo hạt nẩy mầm trên phù sa tiếng hát
 
Khoác áo bụi đời quảy tình đi gieo hạt
Trời đất nghịch thường trong cả tiết xuân
Tình vơi đi… vơi đi  bao lần
Vai thêm nặng những nhọc nhằn tuổi trẻ
 
Hạt mến thương lăn tìm cội rễ
Bật mầm xanh trong hương vị tê đau
Không được bây giờ thì cố đợi mai sau
Mỗi hạt tim người hoa sẽ nở
 
Mùa đông sẽ tàn dần theo ngọn gió
Hạnh phúc treo giọt nước mắt t rên cành
Quà tặng nầy gởi lớp tuổi xanh
Người gieo hạt nhận niềm vui thầm lặng
 
Xuân lại đẹp bên thềm rêu hanh nắng
Non mởn màu tươi lá Trạng Nguyên
Chim khách về gọi tiếng thân quen
Theo hơi thở thời gian bắt nhịp.
 
 
 
TỰ BẠCH
 
Mẹ đặt tên ta từ thuở lọt lòng
Ông vua cuối cùng chín năm thoái vị
Đánh dấu một thời không còn kỵ húy
Tên kẻ dân thường cũng biết mộng mơ
 
Ngấm lời Mẹ ru đầm ấm câu thơ
Bên triền dâu xanh nương khoai rẫy bắp
Ta đã lớn lên mỡ màu như đất
Dọc tuyến sông Thu nhiều lở hơn bồi 
 
Bão lụt năm Thìn lại cuốn ta trôi
Cả tuổi ấu thơ về miền nước lợ
Đứt đoạn câu hò giữa lòng phố chợ
Đêm gối tay nằm thương nhớ mông lung
 
Đêm gối tay nằm nước mắt rưng rưng
Dỗ giấc mơ xanh dưới tầm đại pháo
Cam phận mồ côi gót chân thôi đỏ
Theo ngọn sóng đời tràn về phưong Nam
 
Phương Nam, phuơng Nam đi biệt tăm
Thân ngựa thồ nỗi buồn chiến bại
Gió hồi hương tắt ngang đèo ải
Nhớ tên làng đặt thành tên con
 
Phương Nam, phương Nam trời xanh hơn
Kẻ lưu lạc tạm yên chiếu trọ
Khách thập phương thấm mùi vọng cổ
Men rượu bừng bừng khúc tán ca
 
Biết ai còn đợi kẻ đi xa
Ba mươi năm  biệt mù gốc gác
Vẫn giữ tiếng quê nghe mộc mạc
Như chưa từng đổi họ thay tên
 
Chút danh hờ khoác áo thơ lên
Xót đắng tình xưa cùng bạn hữu
Nợ văn chương ngùi ngùi tâm sự
Đâu người chơi được rủ nhau chơi
 
Cũng đành ôm giấc mộng lỗi thời
Ở với đời thường không chức tước
Lẫn giữa đắng cay và hạnh phúc
Thủy chung còn được mấy vần thơ.
 
 
 
BÔNG ĐIÊN ĐIỂN
 
Cũng vàng như màu hoa cúc
Bao lần nở đẹp ước mơ
Giữa làng quê lũ lụt tràn bờ
Thương cơn đói lòng hoa ngoi lên mầm sống
 
Chắt chiu tình chịu đời trên gió sóng
Thay hạt lúa đồng người gặt được mùa hoa
Thơm trong tay em, mừng trong mắt mẹgià
Cháo rau cậy nhờ  bông điên điển
 
Chia nỗi đau cùng bà con thân quyến
Lời tri ân mộc mạc một loài hoa
Trong thắt ngặt thiên tai ta chợt nhận r a
Hoa vốn quý đâu chỉ thuần hương sắc
 
Cứ lặng lẽ trong hiền hòa của đất
Cứ lặng lẽ trên hồn nhiên sóng nước
Hoa dại quê mùa vươn ý thơ.
 
 
 
 
RAU CỎ QUÊ HƯƠNG
(Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Chẳng cứ vì em mặc áo lụa Hà Đông) *
 
Thắm đượm trên môi anh mùi cỏ nội hương
                                                                đồng
Ly rau má thơm tình nghèo khó
Dưới bóng cây che nghiêng trời nắng đổ
Anh làm thơ hát tặng cho đời
Những buổi trưa về nắng muốn bốc hơi
Ly rau má phả vào hồn ngọn gió
 
Lại chạy xe đi đầu đường cuối phố
Vẫn cứ thấy mát lòng với rau cỏ quê hương.
 
*Phỏng ý thơ Nguyên Sa
 
 
 
THƠ GỞI NGƯỜI GIANG HỒ
Thân tặng Nhà thơ Nguyễn Đông Giang
 
Ở đây nghe tin Người Giang Hồ
Bỏ đạp xe thồ, kéo xe bò mướn
Hứng tình làm thơ với nhiều tưởng tượng
Gởi Platini nhận chiếc áo số mười
 
Anh em ai cũng đều cười
Cảm thông với thằng cà chớn
Đời vốn thực cứ vẽ vời như giỡn
Giữa cõi thất tình vẫn cứ thênh thang
 
Đất quê nghèo đeo đuổi mộng phù vân
Sưởi ấm hơi thơ trong lòng bè bạn
Đem chữ nghĩa cợt đùa cùng số phận
Hát khúc thanh bình đợi  buổi tàn phai
 
Từ vết thương đau đớn của loài Trai
Trong lòng biển người ta tìm ra Ngọc
Nên mới hiểu giá cuộc đời rất đắt
Đổi bao lần vẫn chưa hết thương đau
 
Ngọc khi xưa – giờ có khác gì nhau
Xin giữ trọn một tấc lòng tiết tháo
Đà Nẵng, Sài Gòn mỗi người xa như dảo
Thơ Giang Hồ liền nối cánh chim bay.
 
1990
 
 
 
NGOẠI CỦA RIÊNG CON
 
Ngoại đã về một cõi rất xa
Chuyện cổ tích con tin là có thật
Phút linh thiêng Ngoại vừa nhắm mắt
Rướm nỗi buồn  trên mỗi cánh hoa
 
Vết thương từ tim con vỡ ra
Cả màu trắng quyện hương khói nhớ
Đời vô nghĩa trong sát na ngừng thở
Con cúi đầu mặc niệm trước hư không
 
Chắc sáng nay Ngoại đã gặp Me con
Trời ở đó có xanh màu huyền thoại?
Con nhìn ra nắng trần gian tím tái
Trước hiên nhà cây mít rũ chịu tang
 
Kinh cầu hồn lẫn giữa tiếng khóc than
Giọt nước mắt rối lòng người trần tục
Ở một cõi không khi nào thấy được
Ngoại bây giờ là Ngoại của riêng con.
 
 
      
#1
    BĂNG NGUYỆT 15.07.2007 23:45:56 (permalink)
    0
    Chào mừng Nguyễn Hữu Thụy đến với vừơn thơ vntq nha....chúc vui nhiều nha....
    (NHT dùng chức năng trả lời thay cho đăng bài mới đi nha...như thế thơ NHT ko bị lạc ra phía sau nếu ko chăm sóc kĩ và BQT cũng tiện theo dõi bài của NHT nè, hy vọng NHT vui vẻ hợp tác cùng BQT nha...rất cảm ơn bạn)
     

    Hứng chí gặp người đối ẩm
    Cụng ly chạm vỡ nỗi buồn
    Giữa cõi trần gian buị bặm
    Nghĩa tình ngấm rượu cay ngon.

     
    Hãy cố quên đi
     
    Đời là một áng phù du
    Nên ta mượn tạm men dư rượu tàn
    Người ta khuất nẻo mây ngàn
    Môi hôn còn động vô vàng..yêu thương
     
    Ta còn mơ ngày mộng tưởng
    Nghĩa tình xưa vương vấn bóng hình
    Dù ta chẳng muốn hợp tình
    Mà quên cũng thật...khổ hình người ơi..
     
    Cụng ly chạm vỡ nhau rồi..
    Ta xin chúc phúc người vơi được buồn
    Hoa tím nào vẫn còn vương
    Trăng ngà còn đọng...mà đường rẽ hai..
     
    Đêm nay cạn chén rượu này
    Mình ta cũng khật khùng say....với đời
    Quên người....hãy cố quên thôi!!!
    #2
      nguyenhuuthuy 16.07.2007 21:32:13 (permalink)
      0
      BỘI NHIỄM HƯƠNG LAN.
       
                                                    Nguyễn Hữu Thụy
       
       
      Không thể dối lòng bảo em dễ ghét
      Khi thật tình em rất đỗi dễ thương
      Rất dễ thương nhưng làm sao thương hết
      Tơ tưởng câu thơ bắt thử nhịp cầu
       
      Nhịp cầu anh chữ nghĩa cứ đong đưa
      Đã rất hiếm giữa cõi tình son phấn
      Từng chiến bại nhưng dễ gì hề hấn
      Bội nhiễm hương Lan hồi sức xuân thì
       
      Biết tỏ cùng ai nỗi nhớ những khi
      Vừa mới hẹn đã trái trời trở gió
      Chỉ còn biết một mình anh chịu khó
      Đếm ngược thời gian lỗi nhịp sai ngày
       
      Chẳng cầu tài- anh chỉ cầu duyên may
      Bởi tin ở lượng trời luôn châm chước
      Và tình em cũng vị tha đôi chút
      Nỡ lòng nào phụ bac giống nòi thơ.
       
       
      #3
        nguyenhuuthuy 19.07.2007 23:57:31 (permalink)
        0
        THƠ VIẾT GIỮA CHỢ ĐÔNG…
         
        Nguyễn Hữu Thụy
         
        Có vợ rồi nên  thật tiếc cho ta
        Câu ca dao xưa hết thời thử nghiệm
        Từng buổi chợ đông áo vàng…áo tím
        Khiến trái tim thơ đập nhịp bồi hồi
         
        Cứ tưởng mình chưa tới U năm mươi
        Mãi yêu đời khi trời chiều trở gió
        Thơ mất hút giữa bộn bề kẻ chợ
        Còn được mang về sổ nợ chồng lên
         
        Gặp mặt nhau hoài lạ cũng thành quen
        Chợ mỗi ngày đông mà tình tan sớm
        Có phải lòng  nhau thì đời đã muộn
        Mắt biếc môi thơm nghĩ lại tiếc thầm
         
        Rồi cũng phải đành giả điếc giả câm
        Thấy cũng như không bóng  hình giữa chợ
        Như giữa cấm thành chực chờ cung nỏ
        Rớ tới chữ tình đổ máu như chơi!
                                                  
                                                   5/2007
         
         
                                                 
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9