1992
QUÊ TÌNH
HÀ NGUYÊN DŨNG
NHÀ XUẤT BẢN
VĂN NGHỆ
1992
QUA ĐÒ HÀ MẬT
Hăm lăm năm trước bến sông nầy
Khách xuống đò lên đường gió bụi
Mang mái rạ, giòng sông, dáng núi
Và ý tang bồng đi viễn phương
Bao nhiêu sóng gió, bao đọan trường
Xoi lở chân đời cây bật rễ
Ta nghiêng người né thời, né thế
Tóc đã bạc đen, đã bạc lòng?
Đời như sông khúc rộng, khúc nông
Lòng người lớn ròng như nước
Ta – Lưu Nguyễn trở về thắp đuốc
Cô thân giữa bốn nẻo trần!
Ngày ta đi lửa cháy trong thân
Ngày trở lại bụi tro than đóng
Có phải bờ lau tân khách vọng
Nước sông Hà như Dịch Thủy trôi
Đò dọc dò ngang hút bóng rồi
Có tiếng dế trong lòng ra rả
Con chim về rúc trong vòm lá
Ta rúc đâu đây? Đêm mịt mù!
Ngọn đèn dầu tỏa bóng phù du
Chén rượu lạt không hâm lòng nổi
Ngoài sông gió hất trời, mưa xối
Rừng quê nghiêng ngả rả riêng lòng
Ta lại đi trên nỗi thương mong
Không biết được phương nào ta tới
Quanh đời ta trăm con sóng dội
Hai nhánh tay không chống nổi lòng ?
ĐI, CŨNG NHƯ SÔNG
Từ nguồn xa nghe biển gọi thất thanh
Con sông vội trườn đi tìm biển lớn
Chiều chiều tôi ra chân quê đứng vọng
Con sông lừng đừng như muốn chảy vào tôi
Từ làng quê tôi mơ ước những phương trời
Đất ngọt phù sa, trời thơm nắng mật
Nơi bóng những đàn chim bay mát đất
Và tôi qua đò, đi – cũng như sông
Ngày tôi đi mơ ước no lòng
Mo cơm muối ấm thơm trong túi vải
Em gánh nước về sững người, khựng lại
Đôi thùng chao nước sánh. Lòng rưng rưng
Em vịn cây đòn gánh ngó mông lung
Chân tôi bước đầm đầm qua ngõ vắng
Sắp tới cửa lòng sông nhiễm mặn
Ra khỏi làng lòng tôi chơi vơi
Mơ ước no lòng ngày ấy đã vơi
Đời tôi đói, lòng tôi khao khát quá
Đất tha phương ở một đời vẫn lạ
Đất quê tình xa mấy bước lòng đau
Khi tôi nhổ tôi ra khỏi chốn chôn nhau
Nhổ vụng trộm làm đứt chùm rễ cái
Nên tôi bây giờ lòng sầu héo mãi
Dẫu quê người đất ngọt trời thơm!
NÀO HAY
Qua đò ta đã hẹn cùng sông
Nào hay bao năm chưa quay lòng
Nào hay lớp sóng phiêu bồng đã
Cuốn hút ta vào trong mênh mông
Bao năm ta không về cùng sông
Bao năm em chong mắt khô lòng
Em như một chiếc sào tre cắm
Ta tựa con thuyền cưỡi sóng giong
Rồi nay em tay bưng tay bồng
Thì thôi, lời xưa coi như không
Lòng ta, lòng em : ròng như nước ?
Nào hay em như ta long đong!
Bao năm tình ta còn đầy lòng
Lòng ta bao năm sầu khôn đong
Một ngày sẽ khẳm chìm trong đáy
Ta sẽ quay lòng gối bến sông!
LỠ BƯỚC
Bao năm xa Hà Mật, Điện Bàn
Lận đận bên trời vai áo bạc
Giày rách cũng làm đau xót cát
Đau lòng mỏi gối khách du phương
Hốt nhiên người gọi lớn : cố hương
Có tiếng chim từ rừng vọng lại
Mục tử lùa bò về trang trại
Đời mãi lùa ta xa thôn trang
Hoàng hôn rơi chìm bên kia ngàn
Khách vội vã đi tìm lữ điếm
Ngọn đèn dầu mờ như kỷ niệm
Cô khách nằm trăn trở từng khuya
Bỗng vọng từ bờ rạch bên kia
Tiếng trẻ khóc, tiếng lẩy Kiều đưa đẩy
Mười lăm năm có nhiều cho mấy
Sóng đọan trường xô suốt đời ta
Bao năm không trở lại quê nhà
Bom dập đạn cày bao mộng lỡ
Mồ mả trôi sông, người lạc chợ
Họ hàng bao kẻ sống lưu vong
Khách đi mang mái rạ trong lòng
Chiếc võng ấu thơ treo gốc ổi
Trái tim khách như vùng Gò Nổi
Nơi khách ra đời, khách lớn lên
Tuổi hăm hai ta bỏ sách đèn
Cầm súng cắm lưỡi lê nhọn sắc
Cuộc chiến quốc kéo dài dằng dặc
Thú thật, lòng ta có vui đâu!
Muốn về làng ngửa nón hái rau
Ra đồng cỏ tát trăng bắt cá
Nghiêng nậm rượu cùng nhau nhấp nhá
Lăn khềnh nằm mộng dưới hiên trăng
Cùng con trâu vui cuộc điền trang
Câu danh lợi không hề màng đến
Sang sảng đọc thơ như đọc lệnh
Áo rách bay ngỡ áo đại triều
Đời với ta đi chẳng thuận chiều
Ta lần bước về miền tử biệt
Rồi sẽ được riêng mình cái huyệt
Sống chẳng riêng nhà, dẫu chái tranh
Ba mươi năm ta ở thị thành
Vẫn lếch thếch dép mòn, áo vá
Làm khất sỹ tay bưng bình đá
Hứng chút ân tình kẻ đánh rơi
Cuộc đời bày canh bạc vui chơi
Nghiêng bình trút ta tìm may rủi
Chiếc bình rỗng đổ ra nhúm bụi
Ô hô ! Bình hẹp tựa lòng người
Thẹn với lòng ta cất tiếng cười
Đập vỡ nát chiếc bình đá cổ
Nghe ở lòng rạn đi mấy chỗ
Nước mắt rịn thầm hoen gối rơm
Trời mưa! Trời mưa! Mưa từng cơn
Đường lầy lội bấm chân khách bước
Trăm ngọn gió xé đời tưa tướt
Những ngọn roi mưa quất rát người
Cố hương ơi ! Ta lỡ bước rồi
Con nước có bao giờ chảy ngược
Ngày nhắm mắt là ngày trở bước
Về hay đi vào cõi quê chung !
MƯỜI NĂM TRỞ LẠI
Qua đò một chuyến đi mười năm
Nay mới đáo về quê cũ thăm
Gió tạnh, lòng rung làm động bóng
Ai mưới năm trước nhớ ta chăng?
Mười năm trở lại đâu tìm ra
Bạn xưa như những đám mây xa
Em xưa chẳng khác vầng trăng mấy
Lặn-mọc-khuyết-tròn khuất cõi ta
Mười năm trở lại ra sông ngồi
Trông đò ngang lại ngóng đò xuôi
Đò về mấy chuyến khoang đầy gió
Đành bụm nước sông mà thấm môi
Mười năm trở lại nom thấy bóng
Trong lòng giếng cổ một mình ta
Nhặt viên ngói bể ta toan ném
Cành khế rùng mình chiếc lá sa
Mười năm trở lại buồn như khói
Ngun ngún trong lòng mắt xốn cay
Thương đát quê nhà pha cát sỏi
Hột cơm phải cõng lát khoai dày
MÙA XUÂN VÀ CON ÉN
Bánh xe đạp niễng như ngựa què
Lọc cọc đường xa về thăm quê
Tạt qua nhà em, buồn – cửa đóng
Em xa chẳng biết Tết ta về
Hàng cây lấn gãy hàng rào ngõ
Gió đốc cành rung thảy lá mừng
Mẹ già mắt cạn tay che gió
Quẵng gậy mà ôm nỗi nhớ nhung
Ta buông tay nãi rơi đầy bụi
Bản thảo bài thơ rớt gió cầm
Mấy chục năm ròng thơ nặng túi
Con dế nằm trong bóng cỏ râm
Thôi ! Mẹ buồn chi, con trở lại
Cắt cành mai sớm viếng mồ cha
Câu thơ cho Mẹ con tìm mãi
Lòng động nên thơ con đục nhòa
Thôi ! Mẹ buồn chi, xuân đến rồi
Tuổi Mẹ cao như núi chọc trời
Mẹ ơi ! Tình Mẹ mùa xuân lớn
Con trở về như én báo lời !
NỬA ĐẤT QUÊ TÌNH
Em mang trong mình nửa dáng sông Thu
Và nửa dáng sông Hồng mầu mỡ
Nên giọng nói em như giòng nước lợ
Nửa Bắc ngọt ngào, nửa Quảng đục khô
Quê nội em rừng núi lấn bão xô
Và lụt đẩy hạt-người trôi khỏi xứ
Trong mỗi hạt-người mang mầm tâm sự
Dẫu cuối trời không mất giọng quê hương
Cái nớ-ni-răng-rứa, rứa mà thương
Rứa mà nhớ, nhớ chi mà nhớ rứa
Em được hòai thai từ trong hai nửa
Nửa sông Thu và một nửa sông Hồng
Em sinh ra mang tên của giòng sông
Gìong HươngThủy chảy qua đời bịn rịn
Môi em đỏ như thể lòng em chín
Má anh đào uơm chím mộng đôi mươi
Đôi mắt trong sâu như chiếc giếng khơi
Khoan thấu lòng tôi đụng niềm thương mến
Và em hiểu vì sao tôi quyến luyến
Bởi trong em mang nửa đất quê tình!
TÌNH LÊN XANH KÍN LÒNG
Anh về thăm quê cũ
Nắng rim vàng mái tranh
Luống cải ngồng quyến rũ
Lòng bướm xa không đành
Đường mịn màng đất bột
Mát êm lòng chân anh
Trong lùm tre chim hót
Tiếng quê hương ngọt lành
Ơ, đôi chim tha cỏ
Xây giường loan trên cành
Đêm đêm nằm đấu mỏ
Mớm lời tình ngọt thanh
Giòng sông len lỏi chây
Giữa đôi bờ cỏ xanh
Giòng đời con nước xóay
Không cuốn tình em anh
Anh về thăm quê cũ
Như thuyền về với sông
Cây rơm vàng ấp u û
Hương cỏ nội hoa đồng
Bao năm em vẫn đợi
Anh về thôi nhớ mong
Màu lên xanh kín nội
Tình lên xanh kín lòng !
KHI NGỒI Ở SÔNG HÀN
Ngắm dòng sông nước đang lên
Con tàu xưa biết lênh đênh phương nào
Ta về xứ mộng gầy hao
Những phiền muộn vẫy tay chào hỏi han
Xuân đi màu lá phai tàn
Mùa ve trỗi giọng nghe man mác sầu
Mỏi lòng chưa, hỡi con tàu
Trùng lai có được mai sau một lần
Bóng nghiêng ngày một vơi dần
Sương chiều thấm lạnh lẽo phần đời ta
Nằm trên phần đất quê nhà
Mà sao vẫn thấy như xa nghìn trùng
Người trong cõi đó mịt mùng
Được bao nhiêu kẻ chung cùng tâm tư
Hồn đau từ buổi giã từ!
TRONG QUÊ
Bị những niềm thương, nỗi nhớ vật
Ta không chịu nổi phải quay về
Đường xa tăm tắp – xa mù mắt
Kẻ ngóng buồn hơn kẻ nhớ quê
Xe chạy mút ga còn thấy chậm
Mấy khúc đường quanh muốn trẹo lòng
Gió mù, khói thuốc dường không đậm
Ta hít cành hông hương ruộng đồng
Cột số vù qua không kịp ngó
Giang hồ đâu nghĩ tới thời gian
Chỉ nghĩ, quê hương là chiếc tổ
Chỉ nghĩ, ta con chim lạc đàn
Em chẳng mong ngày ta trở gót
Ta đi, đi mãi cũng không đành
Chắc gì mai đã đem xương cốt
Về táng cạnh đồng bón lúa xanh
Ta đã như ngày đương xế bóng
Sợ mai mắt nuối chốn chôn nhau
Làng ta ở cạnh sông đầy sóng
Trải mấy can qua cũng bể dâu
Ta phải mang thân về bái tổ
Dù không võng lọng thà hơn không
Đêm nằm trong quê – trong chiếc tổ
Thấy đời vơi bớt nỗi long đong.
HOA ỔI
Mảnh vườn xưa như một nỗi lòng
Có giếng nước, cội mai và lùm cỏ
Có những nắng, những mưa và những gió
Ấm lạnh buồn vui theo những tháng ngày
Xưa em thường lén mẹ chạy sang đây
Vin cành hái một vài hoa ổi trắng
Làm rơi xuống áo em vài vạt nắng
Con ong bay tha chút mật ngọt lành
Giếng nước tròn như vầng trăng thanh
Trong văng vắt ngọt ngào và mát rượi
Hai cái bóng kề nhau in ở dưới
Ngó nhau cười trong mắt bóng nhau in
Theo ngày mưa ngày nắng em lớn lên
Em theo ghe xuôi về trường tỉnh học
Anh gửi lòng qua từng con đò dọc
Về trường em những nhớ, mộng mơ thầm...
Mỗi năm em về quê một vài lần
Mùa mai nở, mùa ve kêu ra rả
Trái ổi chín nằm nép bên cuống lá
Ở trên cao, em sợ – bảo : đừng trèo
Anh cầm sào nhón gót, nhướn cổ quèo
Trái ổi rớt, dập bầm – trầy trụa
Bốn bàn tay thọc vô thùng nước rửa
Cánh môi em thơm ngọt ổi quê nhà...
Vườn quê xưa là mảnh vườn đã xa
Mẹ cứ trách hai ta đi biền biệt
Anh trở lại vườn quê ngày giáp Tết
Trái ổi tròn mà mộng ước không tròn
Mẹ bảo em giờ lận đận chồng con
Anh lỡ dở mộng đời không kết trái
Hoa ổi trắng như tấm lòng thơ dại
Chút hương xưa giờ chắc nhiễm hương đời...
VẦNG TRĂNG CÁI GIẾNG VÀ CON
Tặng Minh Tuấn, Vĩnh Lộc
Ba ơi, cái giếng trước nhà
Tròn tròn như chiếc trăng xa trên trời
Trăng đang tắm dưới giếng khơi
Ba đừng múc nước trăng rời rã tan
Để con ngắm ánh trăng vàng
Ở trong đáy giếng, ở đàng trời xa
Đâu rồi ! Trăng lẫn đâu, ba?
Trên trời thì có giếng ta không còn
Chỉ còn cái giếng tròn tròn
Và cây cau đứng cùng lặng thầm.
Ở PHÍA NGÒAI NHAU
Tối bữa đó trong vườn trăng Văn Thánh
Gío cuối năm hun hút thổi se lòng
Ta thóang thấy nét môi em lành lạnh
Nên nghiêng người cố chắn ngọn đông phong
Gần gũi vậy ? Mà xa xôi quá vậy !
Bởi ta còn đang ở phía ngòai nhau
Phút vội vã quay tìm nhau, ta thấy
Giữa đôi lòng một khỏang cách sâu
Ta ở phía ngoài em mù mịt gió
Đời hiu hiu như một đốm than tàn
Dù cố thổi không bùng thành ngọn nhỏ
Em hơ lòng những buổi nắng chiều tan
Thôi đành vậy ta biết làm sao được
Bởi trong ta cũng khuyết lạnh vô cùng
Em cứ ở phía ngoài niềm ta ước
Không thể nào đôi bóng ngả về chung
Ta đưa mãi mỏi đôi bàn tay nhỏ
Mà em ơi, Hồng Phúc có bao giờ
Ta đành ở phía ngoài em, em có
Thấy ta nhìn về phía em, mơ...
HUẾ VÀ KIM ANH
Hẹn với Huế từ những mùa xuân trước
Lúc lòng ta chưa hằn những đớn đau
Và thủa em còn cắp sách qua cầu
Chiếc nón bài thơ úp che tà áo thẹn
Hẹn với Huế ta không về đúng hẹn
Khi ta về em bới tóc ru con
Đôi bờ vai cam chịu mãi mỏi mòn
Oằn trĩu xuống như mái đền hoang phế
Em quay mặt cố che niềm dâu bể
Và giấu đi những phế tích trong lòng
Khi ta về tình đã bỏ lưu vong
Sầu ở lại thấm loang màu tím Huế
Ta, kẻ tình ngu bị em truất phế
Đành bôn ba, lưu lạc những sông hồ
Em vẫn là hòang thành, dáng dấp cố đô
Của cái thuở tình-ta-còn-hưng-thịnh
Ta về Huế không bàn tay đón vịn
Ta lao chao trên mấy nhịp Trường Tiền
Một ngày nào không gượng nổi lòng nghiêng
Ngả chúi xuống chết chìm, sông Hương sẽ chảy
HỤT HẪNG
Hun hút đường xa mờ mái rạ
Mưa ngâu không thấm áo giang hồ
Vẫn nghe một chút niềm băng giá
Rớt xuống lòng như chiếc là khô
Bến dựng sào trông thuyền viễn xứ
Bao năm nghe nước chảy xói bờ
Bao năm ta chẳng về quê cũ
Phiêu lãng như lòng gã làm thơ
Làm thơ đâu phải làm quan chức
Mà hẹn ngày nhận giấy nghỉ hưu
Mà để vầng trăng quê thổn thức
Thầm bên liếp cửa, vách phên thưa
Thủa đó, ta đi – em chống sào
Sông to, sóng lớn – con đò chao
Người-đông-lòng-nặng-con-đò-khẳm
Sóng gió tràn vào nỗi ước ao
Ta đi, xưa có mắt em dõi
Thầm lặng mơ màng như mảnh trăng
Chưa về chưa phải lòng không mỏi
Mà về có chắc còn đò chăng!
Ta đi, ta đã qua trăm bến
Bước gấp mà sao cứ lở đò
Chẳng biết ngày nào ta về đến
Mẹ bẽ buồng cau chẽ để khô
Em chẽ đường ngôi cầm lọn tóc
Tóc khô như thể đã khô lòng
Ta đi như một con đò dọc
Thuận gió lòng căng chẽ sóng giong
Ta có trong ta một bến vắng
Còn nghe sóng mắt của em chao
Ta ngồi vò võ bên trời lặng
Nghe tiếng chân ai lội cắm sào
Ta biết bây giờ ngoài xứ sở
Nắng thu vàng ngấm cọng tranh rơi
Em ngồi nghe tiếng bờ sông lở
Ngả chiếc sào tre hụt hẫng đời
ÔM TÌNH QUÊ DỖ GIẤC SAY SAY
Anh đến quê em đầu tháng hạ
Trời đương nắng ấm bỗng mưa òa
Ruộng vườn xanh mướt cò bay lả
Sông chở phù sa vỗ sóng ca
Nhà em day mặt ngó ra sông
Hứng gió, đón đưa nước lớn ròng
Đò chở niềm quê neo chật bến
Neo lòng em đợi khách tang bồng
Anh đến chung quanh trời đất lạ
Lơ ngơ như mấy như nhánh lục bình
Em giương đôi mắt trong vòm lá
Phóng những đường tên tẩm nọc tình
Vườn trái đương mùa em đương xuân
Hương em hương trái bủa thơm vườn
Anh ra nhặt tiếng chim gù ấm
Sơ ý lòng anh bị trúng thương
Anh đến hoa xuân vừa rã cánh
Cũng may còn được đóa môi hồng
Lứa tình đầu vụ mùa con gái
Anh nhặt về chất ngập vựa lòng
Dù mai anh có theo trời rộng
Cũng ví như là em sẩy tay
Cũng ví như là em bỏ bóng
Ôm tình quê dỗ giấc say say!
KHI XA NGỌC HÀ
Buổi ta đi em đứng ở bên lề
Đôi mắt chiếu sáng dài theo quốc lộ
Ta quay lại thấy em như cột số
Dựng chênh vênh bên dốc khúc quanh đường
Ta đã đi và đã đến ngàn phương
Không nhớ được em là cây số mấy
Chỉ mang máng trên đường xuôi ngược ấy
Cây-số-em thóang hiện vụt qua lòng
Xa Ngọc Hà ta có nhớ buồn không
Ta chẳng biết bởi lòng ta lắm nỗi
Một thóang em mỏng manh như làn khói
Dựng âm thầm trong buổi chiều khô
Em thấy ta như thấy chiếc xe đò
Hành khách xuống lên đứng ngồi lố nhố
Em e ngại trong ta không còn chỗ
Nên đắn đo không dám quá giang lòng.
MỘT CHÚT TA
Em chớ cuời, ta tuổi bính thân
Là con khỉ nên ta hảo ngọt
Ăn trộm đào, may – không bị nhốt
Bị nắm quăng, rớt xuống cuộc người
Em cũng như một lọai trái tươi
Ngọt mật…, ngon hơn đào thượng giới
Ta vói mãi cũng không đụng tới
Trái ngon em lủng lẳng cành mơ
Ta căng lòng dưới gốc đời, chờ
Chỉ hứng được mấy nhành là úa
Không đủ nhóm thành ngọn lửa
Thẻo buồn nướng, rượu lưng hồ
Nỗi buồn như chiếc vòng kim cô
Ta loay hoay gỡ mãi
Sực nhớ, ngẩng nhìn thấy trái
Con chim nào đã tha,
Cúi nhìn, thấy sứt một chút ta!
DÒNG TÓC LŨ
Tóc ngang lưngxem chừng em bới
Để chi dài bối rối dạ anh !
Như con sông mùa nước nổi
Dòng tóc em tràn ngập cả đôi bờ
Hương bồ kết, hương hoa vườn cỏ nội
Ngấm thơm hồn tơ tóc mượt như thơ
Tôi lặng ngồi bên mé vực đời mơ
Dòng tóc chảy sóng duềnh lên bao nỗi
Tóc ngang lưng xem chừng em bới
Để chi dài bối rối dạ anh !
Như cụm lục bình theo sóng nước lênh đênh
Đời vô định lòng sầu hoa tím rũ
Chút hồn tôi như chiếc thuyền ngư phủ
Trôi lênh đênh trên dòng tóc lũ chơi vơi
Dòng tóc em trôi chảy ở ven đời
Sóng tóc đánh hương văng vào nỗi nhớ
Dòng tóc lũ qua mé đời sụt lở
Tôi trồi lên chới với giữa vô cùng.
NHƯ SÔNG NGÀY LỤT
Hai đứa liêu xiêu bên ngưỡng cửa
Ời thôi ! Mai về ta uống nữa
Sáng mai bạn như sông lên đường
Mỗi một góc trời riêng mỗi đứa
Bạn đi mùa hạ mà mưa trút
Bạn đi như con sông ngày lụt
Tràn qua bờ tre chảy thỏa lòng
Ta ở, ta về như nước rút
Thời hạn bạn hẹn về đã cạn
Một ta, một ly, một góc quán
Rượu rót tràn ly cháy khét môi
Ái ngại cô hàng không chịu bán
Trường đời, trường giang cùng chảy xiết
Nện gót giang hồ bạn đi miết
Một năm, ba năm rồi bao năm
Chẳng biết chừng nào trăng hết khuyết!
ĐÀ LẠT
Đường lên Đà Lạt như con sóng
Lòng khách, lòng xe chật nỗi đời
Núi với rừng cây không cản nổi
Lòng người thăm thẳm tựa lòng trời
Lên đồi Bảo Lộc lòng cheo leo
Gió tạt về thăm đám lá reo
Tôi cũng tạt về thăm phố núi
Còn ai ra đứng vọng chân đèo?
Xe lên, xe xuống dốc sương mù
Tôi vội vàng gài áo lãng du
Mặt dạn mày dày trăm dặm lữ
Sao lòng run run trong hơi thu
Ngày cũng chuồi theo con dốc xuống
Xe men theo hồ Xuân Hương bay
Đà Lạt mờ mờ như mộng tưởng
Tôi về Dà Lạt không ai hay!
Lòng bỗng nhiên chùng như lũng thấp
Sầu lên mấy nỗi tựa đồi Cù
Âm thầm tôi đứng như bia cổ
Gió bôi hòai tên ai không lu
Đà Lạt buồn như nỗi tình xa
Buồn lây sang những sắc hoa, và
Những vòng tay khép đan che ngực
Sợ lỗi nhịp tình, sợ vắng xa.
Đà Lạt mặt trời như bóng trăng
Mắt em sầu đẹp đến mơ màng
Ngày tôi trở gót chân du lãng
Em ngó, lòng như muốn quá giang…
NGÀY TRỞ LẠI LỘC NINH
Bụi đỏ đùn lên đỏ tóc râu
Dấu xưa tàn tạ đau tâm sự
Ta, người giang khách cũ
Trở lại Lộc Ninh là cố nhân!
Giang khách tìm một quán rượu quen
Nhấp nhá vài chung cho ấm dạ
Nữ quán nhìn ta ngở ngợ quá
Đâu ngờ hai tóc đã lên sương
Rượu xong khách quày quã lên đường
Hờ hững vậy! Về đây chi vậy?
Cũng vẫn chút lòng hờ hững ấy
Hơn mười năm trước khách ra đi
Hơn mười năm thế cuộc thạnh suy
Đời giang khách bảy chìm ba nổi
Đường thiên lý vó câu dong ruỗi
Nhàn nhạt trong lòng bóng cố nhân!
Hơn mười năm! Đã hơn mười năm
Bên mé rừng cao su Lộc Thạnh
Trái chín rụng thành cây tỏa nhánh
Hay mưa xoi đã giạt theo dòng
Hơn mười năm giấu kín nỗi lòng
Đành làm kẻ qua cầu rút ván
Đâu biết được tận trong tâm khảm
Nhưng nhức đau hòai một vết thương!
Ngày khách đi bụi đỏ tiễn đường
Con chim vụt bay từ mô đất
Chưa khỏi làng bóng giang khách khuất
Nhập nhòa trong lớp khói sương bay
Khách đi hòai nam bắc đông tây
Thời chiến quốc mấy ai dám hẹn
Lửa chiến tắt khách về nguyên vẹn
Nhưng ở lòng trăm vết giáo gươm
Nay khách lại như kẻ lạc đường
Không có hẹn không ai đón khách
Khách lại như từ trong cổ tích
Ngơ ngác như chim lạc thị thành
Thị trấn nhỏ như một trái tim
Đêm buồn bã như lời cầu nguyện
Vô tình không biết có khách đến
Chỉ có hàng cây lóng ngóng chờ
Hốt nhiên trong khỏanh khắc tình cờ
Ta, kẻ giang hồ muôn hướng
Ngày trở lại nghe lòng chùng xuống
Như những dây đàn đã lạc âm
Những thôn xa như cuộc đời thầm
Nhòa nhạt dưới tàn cây bóng lá
Trùng điệp rừng su như biển cả
Sóng đất nhồi cây động lá rung
Ta thường mang một trái tim suông
Một bộ mặt lạnh lùng như sáp
Ngày trở lại nghe lòng se thắt
Và trái tim rung suốt chặng đường
Nằm một đêm chưa ấm vạt giường
Khách trở gót trời chưa sáng hẳn
Nếu quả nghiệp giang hồ còn nặng
Thì thôi, xin khách cứ ra roi!
Khách lại đi! Khách lại xa rồi
Cũng vẫn như hơn mười năm trước
Con chim lại vụt từ mô đất
Sõai cánh theo mây đuổi bóng trời
Khách ra đi không nói một lời
Chẳng biết rẻo trời nào khách ở
Lộc Ninh có còn là nỗi nhớ
Trong lòng giang khách nữa hay không?
NGÀY TRỞ LẠI BIÊN HÒA
Tặng HL
Những ngọn roi thương nhớ quật đau lòng
Buộc ngươi phải vòng về phuơng mộng lỡ
Ta đâu hay ngươi buồn, ta cầm muỗng gõ
Hát vu vơ và ngó vu vơ…
Ngươi , kẻ giang hồ mặt dạn mày trơ
Trên thân thể còn lằn gươm chiến quốc
Mấy nẻo đường thơ ngươi quen thuộc
Sao ngỡ ngàng trước lối phượng xưa
Ngày ngươi đi không hẹn với người đưa
Nay trở lại buồn chi mà rớt lệ
Ta mới hay lòng ngươi chưa dâu bể
Mà lòng ai chừng đã bể dâu rồi!
Hai mươi năm về, thành cũ gió bôi
Ngươi ngậm ngải tìm trầm trưa phố nắng
Một bận sẩy tay, một đời hụt hẫng
Ngậm ngải mà đi về phía quê người!
TÌM GIỮA RỪNG NGƯỜI
Ta ngậm kín môi như ngậm ngải
Lách rừng người đi kiếm chút trầm
Đêm đêm gối sạp lần tay nải
Đời đã vơi mà tình cũng thâm
Ta vẫn buồn như ngày bỏ xứ
Lòng chưa ra khỏi bụi tre quê
So dây cho khớp niềm tâm sự
Tính-tính-tình-hoài-cố-xứ, hề!
Ta ngậm kín môi như ngậm ngải
Ngải chưa tan đời chảng tụ trầm
Dừng chân thẻ gạch ta ngồi lại
Nhà dựng tường vây cổng đóng câm
Ứ hự, rừng người còn hiểm trở
Ý người như gió thổi quay cuồng
Bao năm ta sống trong phường chợ
Miệng lưỡi chưa quen giọng bán buôn
Ôi chút trầm thơm – niềm hạnh phúc
Ở trong ta đâu ở trong người
Trầm! Trầm! Mỗi ngày ta lặt luộc
Lòng tham không đáy liếm mòn môi!
EM – MÙA XUÂN
Con chim nhảy xuống đồng nhặt nắng
Ngày đã lưng, lưng quá nửa ngôi vườn
Có ai ngồi gội mái tóc dạ hương
Làm cả buổi chiều cuối năm bịn rịn
Con chim sững sờ làm rơi mấy tiềng
Tôi sững người làm gãy mấy búp mai
Buổi tôi đi em tóc mới chạm vai
Nay trở lại tóc sông dài gió chải
Con sông ngần ngừ giữa hai bờ cây trái
Cồn cát loi ngoi khong thóat khỏi dòng
Tôi trở về bởi quá đỗi thương mong
Em không biết, em nhìn trời lơ đãng
Tôi chóang ngợp màu da men sữa sáng
Môi xuân thì mòng mọng mật tươm hương
Em – mùa xuân rạng rỡ ngôi vườn
Trời chưa Tết mà lòng tôi đã Tết!
NỖI VUI TÌNH CỜ
Chiều cuối năm ghé quán
Hai đứa ngồi bơ vơ
Khói mây còn du lãng
Người còn xa quê mờ
Giọt cà phê thầm nhỏ
Loang buồn như bóng đêm
Lập lòe que thuốc đỏ
Môi nẽ khói đùn lên
Ly cà phê đắng chát
Xin em thêm chút đường
Em nghiêng dòng tóc mát
Rơi vào một chút hương
Chút hương gây mùi nhớ
Đủ làm thành cơn mơ
Một chút sầu tan vỡ
Thành nỗi vui tình cờ.
TUỔI XUÂN XA
Mãn án giang hồ ta trở lại
Vườn xưa cỏ lấp cội mai già
Và em cũng hết mùa con gái
Đã buộc đời trên bến gió xa
Ta về tháng chạp trời xua gió
Bẽ những cành khô, bứt lá vàng
Xách cuốc ra vườn ta giẫy cỏ
Mấy nỗi sầu ta khó khỏa bằng
Ngày tàn ráng rựng chân mây đỏ
Bóng cuối năm buông mái rạ nhòa
Chống cuốc ta nhìn qua bến gió
Em biệt mù như tuổi xuân xa
Khi em lòng hướng về quê cũ
Có thấy ta về đứng cuối vườn
Như trong cây còn bao nhiêu nụ
Trong ta còn bao nỗi nhớ thương
Trở lại tìm nhau nơi cắt rún
Tình mất và ta đã chôn nhau
Mùa xuân đến viếng hương thơm lựng
Ta có mùa xuân chẳng có nhau!
CÂY ĐỜI TÔI
Cây đời tôi mọc bên mé rừng người
Ý như gió thổi lòng không gượng nổi
Tôi vặn vẹo giữa hai chiều sáng tối
Thân trầy bầm, rễ nhớm, lòng rêm
Lá tóc xanh càng ngày càng bạc đen
Cành tay mỏi lờ quờ ôm sự sống
Vì trong tôi còn những mầm, những mộng
Những hạt lời chưa sạ hết vào thơ
Cây đời tôi chênh ngoài những ước mơ
Lòng sầu trổ những chùm thơ buồn tái
Ngày tháng chảy làm mòn lở mãi
Ngón – rễ trồi, sắp trốc gốc, hư thân
Cây đời tôi có trái tim chín thơm
Khi em thấy đói lòng em cứ hái
Tôi ngả qụy và sẽ hồi sinh lại
Ở trong em – trong cõi lòng người
KHÔNG THỂ KHÔNG ĐAU
Trời hôm đó bỗng nhiên như muốn khóc
Mây đu mình sà xuống nóc thị thành
Gió lồng lộng trên đường em đi học
Tà áo bay cùng mái tóc xuân xanh
Luôn mấy bữa mưa giăng mờ phố ướt
Áo mưa bay lấp loáng khắp phố phường
Hai đứa mình che chung dù, thầm bước
Chẳng nói gì ngòai những chuyện yêu thương
Vô tình quá! Phải không em bé bỏng
Ta vô tình gần đến độ vô tâm
Đâu có biết ngòai quê anh biển động
Mới tháng năm đã mưa bão thét gầm!
Trận bão quê anh rớt về thành phố
Trúng lòng người gợi những nỗi niềm riêng
Quê của em có bao giờ bão tố
Còn quê anh mưa, bão, lụt triền miên
Anh bỏ quê từ những ngày khói lửa
Để mái đình con hạc đứng chơ vơ
Trong anh có dòng sông thầm thì gọi
Bão rớt dâng bao nỗi ngập đôi bờ
Anh đã khóc với em chiều hôm đó
Không phải vì cuộc sống, cuộc tình ta
Vì dòng máu trong anh luôn luôn đỏ
Không thể không đau nỗi khổ quê nhà!
CHỊU ĐỰNG
Nửa đêm mưa dột chỗ nằm
Loay hoay (lòng bỗng nhiên thầm nhớ em)
Tìm bao diêm quẹt thắp đèn
Que diêm ẩm khói xì lên cay xè
Khum bàn tay lại cố che
Không ngăn được gió theo khe phên vào
Ngọn đèn với chiếc bóng chao
Thân ta cũng phải chịu lao đao hòai
CÁI TÔI TÔI BUỒN
Đêm đêm tôi ngủ trong mùng
Một hôm tưởng cá tôi vùng nhảy ra
Rớt vào trong cõi người ta
Tôi bơi tôi lội đã qua nửa đời
Đã nghe thân thể rã rời
Tay chưa phớt đụng góc trời hiển cư
Trong mơ tôi cứ nhằn nhừ
Cõi người, người lại chối từ nhau sao!
Tôi bơi ra, tôi lặn vào
Chỉ ngần ấy việc đủ hao mòn đời
Em đem nơm đặt thử thời
Rủi ro bắt được cái tôi tôi buồn !
THƠ TẶNG VÙNG LŨ LỤT
Nguồn xối nước tràn ngập nội
Đá cũng trôi lăn lóc huống chi người
Tôi ở xa em lũ không tràn tới
Mà nỗi buồn như lụt lút lòng tôi
Em ở đó chống chèo trên ngọn lũ
Vớt cọng rau, nhánh lúa ngậm cầm lòng
Tôi ở đây chen lấn giữa phố đông
Gõ cửa gọi: - Bầu ơi thương bí với
Người người xúc ở vựa lòng đong gởi
Một chút tình mong mỏi bọc đùm em
Lặn trong niềm đau tôi cố vớt lên
Bài thơ gởi tặng vùng quê lũ lụt
Nguồn tạnh, nắng lùa nước rút
Em dọn đồng, em sạ hạt mồ hôi
Niềm vui reo như nồi cơm sôi
Vựa lòng em, vựa lòng tôi kín lúa!
NGHĨ TỪ ĐÀ LẠT
Ta trở lại nơi ngày xưa đã đến
Nghe trong hồ con nước trở lanh canh
Bước đã mỏi chưa tìm ra cõi mến
Lại trở về nơi đã đến loanh quanh
Chân ta bước ngập ngừng qua mấy nẻo
Hồn ta bay mắt lượn la đà
Vì trong những sắc màu lên tiếng réo
Hồn hoa còn thoang thóang dáng hương xa
Ta đứng lắng tiếng ngày qua vi vút
Nghe tiếng chân ta vọng nhịp thăng trầm
Vì tuổi trẻ như em xa hun hút
Ta mờ dần trong lớp khói sương dâng
Ta đảo mắt tìm trong niềm hoang vắng
Đụng những dòng nước bỏ cội nguồn đi
Ta khẽ bảo, cõi đời đâu có lặng
Ta lang thang dong ruỗi mãi bởi vì
Ngày qua mãi ta đâu còn ở lại
Ta phải tìm cho được chốn hiển cư
Khi ta về lòng nhiễm gió sương mù
Em nhen chút tình trầm ta cùng sưởi.
CUỐI NĂM NGỒI QUÁN
Cuối năm ngồi quán uống vài chung
Thấy xe chở hoa về phố bán
Hoa trong nụ mà hương lãng đãng
Mắt ta – hai chú bướm lượn theo
Ta bao năm xa quán quê nghèo
Tết ! Những Tết ngậm ngùi đất khách
Giũ áo bụi giang hồ đâu sạch
Bụi giang hồ thấm tận máu tim
Đã bao năm ta làm con chim
Soãi đôi cánh sớm nam tối bắc
Nhớ thủa qua đò sông Hà Mật
Mẹ tiễn đưa ta lệ sụt sùi
Đâu ngờ đời ta không được vui
Đâu ngờ ta đi không trở lại
Mẹ như mất ta từ thơ dại
Ta đành như chim mất tổ rơm
Ngược xuôi hoài vẫn chuyện áo cơm
Lùa ta tới phương trời cát đá
Lòng muốn trở về vui điền giả
Vun giồng tỉa hạt đợi mùa hoa
Quê quán xưa mẹ đã quá già
Lưng còm cõi cong như lá lúa
Đêm nằm nghe gió mùa đập cửa
Tưởng con về lật đật chạy ra
Mẹ ta nghèo! Nghèo đến xót xa
Ta áo vá mưới phương đậm nhạt
Lá rách đùm được sao lá nát
Hổ lòng mái tóc đã lên sương
Giấu trong lòng một góc quê hương
Bờ ruộng, bờ ao, đường đất bột
Đất khách đêm nằm nghe đột ngột
Trong hang hồn tiếng dế te te
Chiều cuối năm ngồi quán sắt se
Ngón tay gõ thành ly thầm hát
Nhớ thuở qua đò sông Hà Mật
Ôm mộng vào nam dựng cơ đồ
Phút mỏi lòng dừng bước giang hồ
Ngựa ngỏanh cổ thèm tàu cỏ cũ
Lạc loài mãi chưa nơi trú ngụ
Dẫu rằng, trần thế chốn tạm cư
Quay quắt tìm giòng suối chân như
Để tắm gội sạch lòng bá tánh
Đêm đọc thấy thiên thư đã định
Chín kiếp ngươi chưa dứt long đong
Ta trôi hoài như một nhánh sông
Ấm lạnh đục trong tùy phong thổ
Sừng sững núi cao cùng nội cỏ
Nghẹn giòng sông phải lượn quanh co
Thấp thóang bờ lau lách bóng cò
Đi lữ thử như người bại trận
Cùng một lũ phong trần lận đận
Đời rách chiều mưa dột ướt lòng
Mẹ sinh ta tay bế tay bồng
Đâu có nghĩ ta thằng bội bạc
Bỏ xứ sở gia đình phiêu giạt
Hăm mấy mùa xuân, Tết chẳng về
Mộ cha mối đùn cỏ mọc che
Tấm bia vẹo lem nhem hàng chữ
Nhang khói thắp mịt mùng ngũ tự
Dỗ dành tâm sự kẻ vong thân
Lá mai vàng rụng bốn bốn lần
Ta đã thấy đời vơi sắp cạn
Buồn như ngải ngậm hoài lòng đắng
Thua thời, thua đến trắng hai tay
Đất khách, ta như kẻ đi đày
Kim ấn thời gian đóng nát trán
Đời sắp cạn vẫn không hết hạn
Sống gửi thân còn thác gửi xương
Cuối năm ngồi quán vọng cố hương
Thương mái tranh nghèo hun khói bếp
Nhớ chiếc chõng tre hôi mùi rệp
Ta nằm vắt cẳng mộng Kinh bang…
Rồi dạo qua sông ta lên đàng
Em cầm sào đẩy con đò giạt
Em đã đẩy ta vào lãng bạt
Mộng tàn ! Mộng tàn ! Ai hay chăng !
MỘNG NGÀY XUÂN
Mùa xuân đã về rồi đó em
Trong vườn nguyên đán nắng đang lên
Và bầy chim sẻ trong vòm lá
Vụt phóng người bơi vào mông mênh
Chúng bơi và lặn trong làn nắng
Rỉa chút trời xanh , hớp chút hương
Trở lại, cành xuân – ria rỉa cánh
Dụi dụi vào nhau ngỏ ý thương
Con say sưa ngó biển trời xanh
Con đi tìm lộc, hái - trong cành
Chúng kêu chiêm chiếp như han hỏi
Như chúc cùng nhau gặp mộng lành
Chao ôi chim sẻ ! Đàn chim sẻ
Chộn rộn tươi mươi suốt bốn mùa
Và bỗng anh muốn thành đứa bé
Ngu ngơ cười như hoa nắng trưa!
NGÀY VỀ HÀ MẬT
Mười mấy năm chu du bốn phương
Hơn đám mây trời phiêu lãng
Tiện ngõ ta về thăm cố quán
Đám trẻ thấy ta, ngó – xầm xì
Sực nhớ ngày ta xuống đò đi
Tuồi xấp xỉ bằng đàn trẻ đó
Mười mấy năm đầu mưa đầu gió
Nay về cố quán biển dâu thay!
Từ lùm tre chim hỏang hốt bay
Như cũng sợ con người lạ lẫm
Vai đãy, áo quần mưa nắng dặm
Đầu trần tóc cỏ cháy xơ rơ
Cô ta, đôi mắt đèn dầu mờ
Soi sát mặt, nhận ra thằng cháu
Ta ra sông rửa khoai lang nấu
Tiệc quê biệt đãi đứa con quê
Ngôi nhà xiêu không bóng cây che
Gió sông thổi muốn bay mái rạ
Vồng khoai không kịp đâm đọt lá
Cọng tong teo như cọng kẽm gai
Mặt trời sa bóng đổ nhoài – dài
Ai đội củi đường xa lúi chúi
Ném bó củi mừng mừng tủi tủi
Người di, người ở bàn tay không…
Ta vội vàng xuống bến xuôi sông
Chiều hối, gió đưa, con sóng giục
Lòng ta và lòng sông lềnh đục
Một nỗi buồn đau kẻ bỏ nguồn!
***
QUÊ TÌNH
HÀ NGUYÊN DŨNG
NHÀ XUẤT BẢN
VĂN NGHỆ
1992
QUA ĐÒ HÀ MẬT
Hăm lăm năm trước bến sông nầy
Khách xuống đò lên đường gió bụi
Mang mái rạ, giòng sông, dáng núi
Và ý tang bồng đi viễn phương
Bao nhiêu sóng gió, bao đọan trường
Xoi lở chân đời cây bật rễ
Ta nghiêng người né thời, né thế
Tóc đã bạc đen, đã bạc lòng?
Đời như sông khúc rộng, khúc nông
Lòng người lớn ròng như nước
Ta – Lưu Nguyễn trở về thắp đuốc
Cô thân giữa bốn nẻo trần!
Ngày ta đi lửa cháy trong thân
Ngày trở lại bụi tro than đóng
Có phải bờ lau tân khách vọng
Nước sông Hà như Dịch Thủy trôi
Đò dọc dò ngang hút bóng rồi
Có tiếng dế trong lòng ra rả
Con chim về rúc trong vòm lá
Ta rúc đâu đây? Đêm mịt mù!
Ngọn đèn dầu tỏa bóng phù du
Chén rượu lạt không hâm lòng nổi
Ngoài sông gió hất trời, mưa xối
Rừng quê nghiêng ngả rả riêng lòng
Ta lại đi trên nỗi thương mong
Không biết được phương nào ta tới
Quanh đời ta trăm con sóng dội
Hai nhánh tay không chống nổi lòng ?
ĐI, CŨNG NHƯ SÔNG
Từ nguồn xa nghe biển gọi thất thanh
Con sông vội trườn đi tìm biển lớn
Chiều chiều tôi ra chân quê đứng vọng
Con sông lừng đừng như muốn chảy vào tôi
Từ làng quê tôi mơ ước những phương trời
Đất ngọt phù sa, trời thơm nắng mật
Nơi bóng những đàn chim bay mát đất
Và tôi qua đò, đi – cũng như sông
Ngày tôi đi mơ ước no lòng
Mo cơm muối ấm thơm trong túi vải
Em gánh nước về sững người, khựng lại
Đôi thùng chao nước sánh. Lòng rưng rưng
Em vịn cây đòn gánh ngó mông lung
Chân tôi bước đầm đầm qua ngõ vắng
Sắp tới cửa lòng sông nhiễm mặn
Ra khỏi làng lòng tôi chơi vơi
Mơ ước no lòng ngày ấy đã vơi
Đời tôi đói, lòng tôi khao khát quá
Đất tha phương ở một đời vẫn lạ
Đất quê tình xa mấy bước lòng đau
Khi tôi nhổ tôi ra khỏi chốn chôn nhau
Nhổ vụng trộm làm đứt chùm rễ cái
Nên tôi bây giờ lòng sầu héo mãi
Dẫu quê người đất ngọt trời thơm!
NÀO HAY
Qua đò ta đã hẹn cùng sông
Nào hay bao năm chưa quay lòng
Nào hay lớp sóng phiêu bồng đã
Cuốn hút ta vào trong mênh mông
Bao năm ta không về cùng sông
Bao năm em chong mắt khô lòng
Em như một chiếc sào tre cắm
Ta tựa con thuyền cưỡi sóng giong
Rồi nay em tay bưng tay bồng
Thì thôi, lời xưa coi như không
Lòng ta, lòng em : ròng như nước ?
Nào hay em như ta long đong!
Bao năm tình ta còn đầy lòng
Lòng ta bao năm sầu khôn đong
Một ngày sẽ khẳm chìm trong đáy
Ta sẽ quay lòng gối bến sông!
LỠ BƯỚC
Bao năm xa Hà Mật, Điện Bàn
Lận đận bên trời vai áo bạc
Giày rách cũng làm đau xót cát
Đau lòng mỏi gối khách du phương
Hốt nhiên người gọi lớn : cố hương
Có tiếng chim từ rừng vọng lại
Mục tử lùa bò về trang trại
Đời mãi lùa ta xa thôn trang
Hoàng hôn rơi chìm bên kia ngàn
Khách vội vã đi tìm lữ điếm
Ngọn đèn dầu mờ như kỷ niệm
Cô khách nằm trăn trở từng khuya
Bỗng vọng từ bờ rạch bên kia
Tiếng trẻ khóc, tiếng lẩy Kiều đưa đẩy
Mười lăm năm có nhiều cho mấy
Sóng đọan trường xô suốt đời ta
Bao năm không trở lại quê nhà
Bom dập đạn cày bao mộng lỡ
Mồ mả trôi sông, người lạc chợ
Họ hàng bao kẻ sống lưu vong
Khách đi mang mái rạ trong lòng
Chiếc võng ấu thơ treo gốc ổi
Trái tim khách như vùng Gò Nổi
Nơi khách ra đời, khách lớn lên
Tuổi hăm hai ta bỏ sách đèn
Cầm súng cắm lưỡi lê nhọn sắc
Cuộc chiến quốc kéo dài dằng dặc
Thú thật, lòng ta có vui đâu!
Muốn về làng ngửa nón hái rau
Ra đồng cỏ tát trăng bắt cá
Nghiêng nậm rượu cùng nhau nhấp nhá
Lăn khềnh nằm mộng dưới hiên trăng
Cùng con trâu vui cuộc điền trang
Câu danh lợi không hề màng đến
Sang sảng đọc thơ như đọc lệnh
Áo rách bay ngỡ áo đại triều
Đời với ta đi chẳng thuận chiều
Ta lần bước về miền tử biệt
Rồi sẽ được riêng mình cái huyệt
Sống chẳng riêng nhà, dẫu chái tranh
Ba mươi năm ta ở thị thành
Vẫn lếch thếch dép mòn, áo vá
Làm khất sỹ tay bưng bình đá
Hứng chút ân tình kẻ đánh rơi
Cuộc đời bày canh bạc vui chơi
Nghiêng bình trút ta tìm may rủi
Chiếc bình rỗng đổ ra nhúm bụi
Ô hô ! Bình hẹp tựa lòng người
Thẹn với lòng ta cất tiếng cười
Đập vỡ nát chiếc bình đá cổ
Nghe ở lòng rạn đi mấy chỗ
Nước mắt rịn thầm hoen gối rơm
Trời mưa! Trời mưa! Mưa từng cơn
Đường lầy lội bấm chân khách bước
Trăm ngọn gió xé đời tưa tướt
Những ngọn roi mưa quất rát người
Cố hương ơi ! Ta lỡ bước rồi
Con nước có bao giờ chảy ngược
Ngày nhắm mắt là ngày trở bước
Về hay đi vào cõi quê chung !
MƯỜI NĂM TRỞ LẠI
Qua đò một chuyến đi mười năm
Nay mới đáo về quê cũ thăm
Gió tạnh, lòng rung làm động bóng
Ai mưới năm trước nhớ ta chăng?
Mười năm trở lại đâu tìm ra
Bạn xưa như những đám mây xa
Em xưa chẳng khác vầng trăng mấy
Lặn-mọc-khuyết-tròn khuất cõi ta
Mười năm trở lại ra sông ngồi
Trông đò ngang lại ngóng đò xuôi
Đò về mấy chuyến khoang đầy gió
Đành bụm nước sông mà thấm môi
Mười năm trở lại nom thấy bóng
Trong lòng giếng cổ một mình ta
Nhặt viên ngói bể ta toan ném
Cành khế rùng mình chiếc lá sa
Mười năm trở lại buồn như khói
Ngun ngún trong lòng mắt xốn cay
Thương đát quê nhà pha cát sỏi
Hột cơm phải cõng lát khoai dày
MÙA XUÂN VÀ CON ÉN
Bánh xe đạp niễng như ngựa què
Lọc cọc đường xa về thăm quê
Tạt qua nhà em, buồn – cửa đóng
Em xa chẳng biết Tết ta về
Hàng cây lấn gãy hàng rào ngõ
Gió đốc cành rung thảy lá mừng
Mẹ già mắt cạn tay che gió
Quẵng gậy mà ôm nỗi nhớ nhung
Ta buông tay nãi rơi đầy bụi
Bản thảo bài thơ rớt gió cầm
Mấy chục năm ròng thơ nặng túi
Con dế nằm trong bóng cỏ râm
Thôi ! Mẹ buồn chi, con trở lại
Cắt cành mai sớm viếng mồ cha
Câu thơ cho Mẹ con tìm mãi
Lòng động nên thơ con đục nhòa
Thôi ! Mẹ buồn chi, xuân đến rồi
Tuổi Mẹ cao như núi chọc trời
Mẹ ơi ! Tình Mẹ mùa xuân lớn
Con trở về như én báo lời !
NỬA ĐẤT QUÊ TÌNH
Em mang trong mình nửa dáng sông Thu
Và nửa dáng sông Hồng mầu mỡ
Nên giọng nói em như giòng nước lợ
Nửa Bắc ngọt ngào, nửa Quảng đục khô
Quê nội em rừng núi lấn bão xô
Và lụt đẩy hạt-người trôi khỏi xứ
Trong mỗi hạt-người mang mầm tâm sự
Dẫu cuối trời không mất giọng quê hương
Cái nớ-ni-răng-rứa, rứa mà thương
Rứa mà nhớ, nhớ chi mà nhớ rứa
Em được hòai thai từ trong hai nửa
Nửa sông Thu và một nửa sông Hồng
Em sinh ra mang tên của giòng sông
Gìong HươngThủy chảy qua đời bịn rịn
Môi em đỏ như thể lòng em chín
Má anh đào uơm chím mộng đôi mươi
Đôi mắt trong sâu như chiếc giếng khơi
Khoan thấu lòng tôi đụng niềm thương mến
Và em hiểu vì sao tôi quyến luyến
Bởi trong em mang nửa đất quê tình!
TÌNH LÊN XANH KÍN LÒNG
Anh về thăm quê cũ
Nắng rim vàng mái tranh
Luống cải ngồng quyến rũ
Lòng bướm xa không đành
Đường mịn màng đất bột
Mát êm lòng chân anh
Trong lùm tre chim hót
Tiếng quê hương ngọt lành
Ơ, đôi chim tha cỏ
Xây giường loan trên cành
Đêm đêm nằm đấu mỏ
Mớm lời tình ngọt thanh
Giòng sông len lỏi chây
Giữa đôi bờ cỏ xanh
Giòng đời con nước xóay
Không cuốn tình em anh
Anh về thăm quê cũ
Như thuyền về với sông
Cây rơm vàng ấp u û
Hương cỏ nội hoa đồng
Bao năm em vẫn đợi
Anh về thôi nhớ mong
Màu lên xanh kín nội
Tình lên xanh kín lòng !
KHI NGỒI Ở SÔNG HÀN
Ngắm dòng sông nước đang lên
Con tàu xưa biết lênh đênh phương nào
Ta về xứ mộng gầy hao
Những phiền muộn vẫy tay chào hỏi han
Xuân đi màu lá phai tàn
Mùa ve trỗi giọng nghe man mác sầu
Mỏi lòng chưa, hỡi con tàu
Trùng lai có được mai sau một lần
Bóng nghiêng ngày một vơi dần
Sương chiều thấm lạnh lẽo phần đời ta
Nằm trên phần đất quê nhà
Mà sao vẫn thấy như xa nghìn trùng
Người trong cõi đó mịt mùng
Được bao nhiêu kẻ chung cùng tâm tư
Hồn đau từ buổi giã từ!
TRONG QUÊ
Bị những niềm thương, nỗi nhớ vật
Ta không chịu nổi phải quay về
Đường xa tăm tắp – xa mù mắt
Kẻ ngóng buồn hơn kẻ nhớ quê
Xe chạy mút ga còn thấy chậm
Mấy khúc đường quanh muốn trẹo lòng
Gió mù, khói thuốc dường không đậm
Ta hít cành hông hương ruộng đồng
Cột số vù qua không kịp ngó
Giang hồ đâu nghĩ tới thời gian
Chỉ nghĩ, quê hương là chiếc tổ
Chỉ nghĩ, ta con chim lạc đàn
Em chẳng mong ngày ta trở gót
Ta đi, đi mãi cũng không đành
Chắc gì mai đã đem xương cốt
Về táng cạnh đồng bón lúa xanh
Ta đã như ngày đương xế bóng
Sợ mai mắt nuối chốn chôn nhau
Làng ta ở cạnh sông đầy sóng
Trải mấy can qua cũng bể dâu
Ta phải mang thân về bái tổ
Dù không võng lọng thà hơn không
Đêm nằm trong quê – trong chiếc tổ
Thấy đời vơi bớt nỗi long đong.
HOA ỔI
Mảnh vườn xưa như một nỗi lòng
Có giếng nước, cội mai và lùm cỏ
Có những nắng, những mưa và những gió
Ấm lạnh buồn vui theo những tháng ngày
Xưa em thường lén mẹ chạy sang đây
Vin cành hái một vài hoa ổi trắng
Làm rơi xuống áo em vài vạt nắng
Con ong bay tha chút mật ngọt lành
Giếng nước tròn như vầng trăng thanh
Trong văng vắt ngọt ngào và mát rượi
Hai cái bóng kề nhau in ở dưới
Ngó nhau cười trong mắt bóng nhau in
Theo ngày mưa ngày nắng em lớn lên
Em theo ghe xuôi về trường tỉnh học
Anh gửi lòng qua từng con đò dọc
Về trường em những nhớ, mộng mơ thầm...
Mỗi năm em về quê một vài lần
Mùa mai nở, mùa ve kêu ra rả
Trái ổi chín nằm nép bên cuống lá
Ở trên cao, em sợ – bảo : đừng trèo
Anh cầm sào nhón gót, nhướn cổ quèo
Trái ổi rớt, dập bầm – trầy trụa
Bốn bàn tay thọc vô thùng nước rửa
Cánh môi em thơm ngọt ổi quê nhà...
Vườn quê xưa là mảnh vườn đã xa
Mẹ cứ trách hai ta đi biền biệt
Anh trở lại vườn quê ngày giáp Tết
Trái ổi tròn mà mộng ước không tròn
Mẹ bảo em giờ lận đận chồng con
Anh lỡ dở mộng đời không kết trái
Hoa ổi trắng như tấm lòng thơ dại
Chút hương xưa giờ chắc nhiễm hương đời...
VẦNG TRĂNG CÁI GIẾNG VÀ CON
Tặng Minh Tuấn, Vĩnh Lộc
Ba ơi, cái giếng trước nhà
Tròn tròn như chiếc trăng xa trên trời
Trăng đang tắm dưới giếng khơi
Ba đừng múc nước trăng rời rã tan
Để con ngắm ánh trăng vàng
Ở trong đáy giếng, ở đàng trời xa
Đâu rồi ! Trăng lẫn đâu, ba?
Trên trời thì có giếng ta không còn
Chỉ còn cái giếng tròn tròn
Và cây cau đứng cùng lặng thầm.
Ở PHÍA NGÒAI NHAU
Tối bữa đó trong vườn trăng Văn Thánh
Gío cuối năm hun hút thổi se lòng
Ta thóang thấy nét môi em lành lạnh
Nên nghiêng người cố chắn ngọn đông phong
Gần gũi vậy ? Mà xa xôi quá vậy !
Bởi ta còn đang ở phía ngòai nhau
Phút vội vã quay tìm nhau, ta thấy
Giữa đôi lòng một khỏang cách sâu
Ta ở phía ngoài em mù mịt gió
Đời hiu hiu như một đốm than tàn
Dù cố thổi không bùng thành ngọn nhỏ
Em hơ lòng những buổi nắng chiều tan
Thôi đành vậy ta biết làm sao được
Bởi trong ta cũng khuyết lạnh vô cùng
Em cứ ở phía ngoài niềm ta ước
Không thể nào đôi bóng ngả về chung
Ta đưa mãi mỏi đôi bàn tay nhỏ
Mà em ơi, Hồng Phúc có bao giờ
Ta đành ở phía ngoài em, em có
Thấy ta nhìn về phía em, mơ...
HUẾ VÀ KIM ANH
Hẹn với Huế từ những mùa xuân trước
Lúc lòng ta chưa hằn những đớn đau
Và thủa em còn cắp sách qua cầu
Chiếc nón bài thơ úp che tà áo thẹn
Hẹn với Huế ta không về đúng hẹn
Khi ta về em bới tóc ru con
Đôi bờ vai cam chịu mãi mỏi mòn
Oằn trĩu xuống như mái đền hoang phế
Em quay mặt cố che niềm dâu bể
Và giấu đi những phế tích trong lòng
Khi ta về tình đã bỏ lưu vong
Sầu ở lại thấm loang màu tím Huế
Ta, kẻ tình ngu bị em truất phế
Đành bôn ba, lưu lạc những sông hồ
Em vẫn là hòang thành, dáng dấp cố đô
Của cái thuở tình-ta-còn-hưng-thịnh
Ta về Huế không bàn tay đón vịn
Ta lao chao trên mấy nhịp Trường Tiền
Một ngày nào không gượng nổi lòng nghiêng
Ngả chúi xuống chết chìm, sông Hương sẽ chảy
HỤT HẪNG
Hun hút đường xa mờ mái rạ
Mưa ngâu không thấm áo giang hồ
Vẫn nghe một chút niềm băng giá
Rớt xuống lòng như chiếc là khô
Bến dựng sào trông thuyền viễn xứ
Bao năm nghe nước chảy xói bờ
Bao năm ta chẳng về quê cũ
Phiêu lãng như lòng gã làm thơ
Làm thơ đâu phải làm quan chức
Mà hẹn ngày nhận giấy nghỉ hưu
Mà để vầng trăng quê thổn thức
Thầm bên liếp cửa, vách phên thưa
Thủa đó, ta đi – em chống sào
Sông to, sóng lớn – con đò chao
Người-đông-lòng-nặng-con-đò-khẳm
Sóng gió tràn vào nỗi ước ao
Ta đi, xưa có mắt em dõi
Thầm lặng mơ màng như mảnh trăng
Chưa về chưa phải lòng không mỏi
Mà về có chắc còn đò chăng!
Ta đi, ta đã qua trăm bến
Bước gấp mà sao cứ lở đò
Chẳng biết ngày nào ta về đến
Mẹ bẽ buồng cau chẽ để khô
Em chẽ đường ngôi cầm lọn tóc
Tóc khô như thể đã khô lòng
Ta đi như một con đò dọc
Thuận gió lòng căng chẽ sóng giong
Ta có trong ta một bến vắng
Còn nghe sóng mắt của em chao
Ta ngồi vò võ bên trời lặng
Nghe tiếng chân ai lội cắm sào
Ta biết bây giờ ngoài xứ sở
Nắng thu vàng ngấm cọng tranh rơi
Em ngồi nghe tiếng bờ sông lở
Ngả chiếc sào tre hụt hẫng đời
ÔM TÌNH QUÊ DỖ GIẤC SAY SAY
Anh đến quê em đầu tháng hạ
Trời đương nắng ấm bỗng mưa òa
Ruộng vườn xanh mướt cò bay lả
Sông chở phù sa vỗ sóng ca
Nhà em day mặt ngó ra sông
Hứng gió, đón đưa nước lớn ròng
Đò chở niềm quê neo chật bến
Neo lòng em đợi khách tang bồng
Anh đến chung quanh trời đất lạ
Lơ ngơ như mấy như nhánh lục bình
Em giương đôi mắt trong vòm lá
Phóng những đường tên tẩm nọc tình
Vườn trái đương mùa em đương xuân
Hương em hương trái bủa thơm vườn
Anh ra nhặt tiếng chim gù ấm
Sơ ý lòng anh bị trúng thương
Anh đến hoa xuân vừa rã cánh
Cũng may còn được đóa môi hồng
Lứa tình đầu vụ mùa con gái
Anh nhặt về chất ngập vựa lòng
Dù mai anh có theo trời rộng
Cũng ví như là em sẩy tay
Cũng ví như là em bỏ bóng
Ôm tình quê dỗ giấc say say!
KHI XA NGỌC HÀ
Buổi ta đi em đứng ở bên lề
Đôi mắt chiếu sáng dài theo quốc lộ
Ta quay lại thấy em như cột số
Dựng chênh vênh bên dốc khúc quanh đường
Ta đã đi và đã đến ngàn phương
Không nhớ được em là cây số mấy
Chỉ mang máng trên đường xuôi ngược ấy
Cây-số-em thóang hiện vụt qua lòng
Xa Ngọc Hà ta có nhớ buồn không
Ta chẳng biết bởi lòng ta lắm nỗi
Một thóang em mỏng manh như làn khói
Dựng âm thầm trong buổi chiều khô
Em thấy ta như thấy chiếc xe đò
Hành khách xuống lên đứng ngồi lố nhố
Em e ngại trong ta không còn chỗ
Nên đắn đo không dám quá giang lòng.
MỘT CHÚT TA
Em chớ cuời, ta tuổi bính thân
Là con khỉ nên ta hảo ngọt
Ăn trộm đào, may – không bị nhốt
Bị nắm quăng, rớt xuống cuộc người
Em cũng như một lọai trái tươi
Ngọt mật…, ngon hơn đào thượng giới
Ta vói mãi cũng không đụng tới
Trái ngon em lủng lẳng cành mơ
Ta căng lòng dưới gốc đời, chờ
Chỉ hứng được mấy nhành là úa
Không đủ nhóm thành ngọn lửa
Thẻo buồn nướng, rượu lưng hồ
Nỗi buồn như chiếc vòng kim cô
Ta loay hoay gỡ mãi
Sực nhớ, ngẩng nhìn thấy trái
Con chim nào đã tha,
Cúi nhìn, thấy sứt một chút ta!
DÒNG TÓC LŨ
Tóc ngang lưngxem chừng em bới
Để chi dài bối rối dạ anh !
Như con sông mùa nước nổi
Dòng tóc em tràn ngập cả đôi bờ
Hương bồ kết, hương hoa vườn cỏ nội
Ngấm thơm hồn tơ tóc mượt như thơ
Tôi lặng ngồi bên mé vực đời mơ
Dòng tóc chảy sóng duềnh lên bao nỗi
Tóc ngang lưng xem chừng em bới
Để chi dài bối rối dạ anh !
Như cụm lục bình theo sóng nước lênh đênh
Đời vô định lòng sầu hoa tím rũ
Chút hồn tôi như chiếc thuyền ngư phủ
Trôi lênh đênh trên dòng tóc lũ chơi vơi
Dòng tóc em trôi chảy ở ven đời
Sóng tóc đánh hương văng vào nỗi nhớ
Dòng tóc lũ qua mé đời sụt lở
Tôi trồi lên chới với giữa vô cùng.
NHƯ SÔNG NGÀY LỤT
Hai đứa liêu xiêu bên ngưỡng cửa
Ời thôi ! Mai về ta uống nữa
Sáng mai bạn như sông lên đường
Mỗi một góc trời riêng mỗi đứa
Bạn đi mùa hạ mà mưa trút
Bạn đi như con sông ngày lụt
Tràn qua bờ tre chảy thỏa lòng
Ta ở, ta về như nước rút
Thời hạn bạn hẹn về đã cạn
Một ta, một ly, một góc quán
Rượu rót tràn ly cháy khét môi
Ái ngại cô hàng không chịu bán
Trường đời, trường giang cùng chảy xiết
Nện gót giang hồ bạn đi miết
Một năm, ba năm rồi bao năm
Chẳng biết chừng nào trăng hết khuyết!
ĐÀ LẠT
Đường lên Đà Lạt như con sóng
Lòng khách, lòng xe chật nỗi đời
Núi với rừng cây không cản nổi
Lòng người thăm thẳm tựa lòng trời
Lên đồi Bảo Lộc lòng cheo leo
Gió tạt về thăm đám lá reo
Tôi cũng tạt về thăm phố núi
Còn ai ra đứng vọng chân đèo?
Xe lên, xe xuống dốc sương mù
Tôi vội vàng gài áo lãng du
Mặt dạn mày dày trăm dặm lữ
Sao lòng run run trong hơi thu
Ngày cũng chuồi theo con dốc xuống
Xe men theo hồ Xuân Hương bay
Đà Lạt mờ mờ như mộng tưởng
Tôi về Dà Lạt không ai hay!
Lòng bỗng nhiên chùng như lũng thấp
Sầu lên mấy nỗi tựa đồi Cù
Âm thầm tôi đứng như bia cổ
Gió bôi hòai tên ai không lu
Đà Lạt buồn như nỗi tình xa
Buồn lây sang những sắc hoa, và
Những vòng tay khép đan che ngực
Sợ lỗi nhịp tình, sợ vắng xa.
Đà Lạt mặt trời như bóng trăng
Mắt em sầu đẹp đến mơ màng
Ngày tôi trở gót chân du lãng
Em ngó, lòng như muốn quá giang…
NGÀY TRỞ LẠI LỘC NINH
Bụi đỏ đùn lên đỏ tóc râu
Dấu xưa tàn tạ đau tâm sự
Ta, người giang khách cũ
Trở lại Lộc Ninh là cố nhân!
Giang khách tìm một quán rượu quen
Nhấp nhá vài chung cho ấm dạ
Nữ quán nhìn ta ngở ngợ quá
Đâu ngờ hai tóc đã lên sương
Rượu xong khách quày quã lên đường
Hờ hững vậy! Về đây chi vậy?
Cũng vẫn chút lòng hờ hững ấy
Hơn mười năm trước khách ra đi
Hơn mười năm thế cuộc thạnh suy
Đời giang khách bảy chìm ba nổi
Đường thiên lý vó câu dong ruỗi
Nhàn nhạt trong lòng bóng cố nhân!
Hơn mười năm! Đã hơn mười năm
Bên mé rừng cao su Lộc Thạnh
Trái chín rụng thành cây tỏa nhánh
Hay mưa xoi đã giạt theo dòng
Hơn mười năm giấu kín nỗi lòng
Đành làm kẻ qua cầu rút ván
Đâu biết được tận trong tâm khảm
Nhưng nhức đau hòai một vết thương!
Ngày khách đi bụi đỏ tiễn đường
Con chim vụt bay từ mô đất
Chưa khỏi làng bóng giang khách khuất
Nhập nhòa trong lớp khói sương bay
Khách đi hòai nam bắc đông tây
Thời chiến quốc mấy ai dám hẹn
Lửa chiến tắt khách về nguyên vẹn
Nhưng ở lòng trăm vết giáo gươm
Nay khách lại như kẻ lạc đường
Không có hẹn không ai đón khách
Khách lại như từ trong cổ tích
Ngơ ngác như chim lạc thị thành
Thị trấn nhỏ như một trái tim
Đêm buồn bã như lời cầu nguyện
Vô tình không biết có khách đến
Chỉ có hàng cây lóng ngóng chờ
Hốt nhiên trong khỏanh khắc tình cờ
Ta, kẻ giang hồ muôn hướng
Ngày trở lại nghe lòng chùng xuống
Như những dây đàn đã lạc âm
Những thôn xa như cuộc đời thầm
Nhòa nhạt dưới tàn cây bóng lá
Trùng điệp rừng su như biển cả
Sóng đất nhồi cây động lá rung
Ta thường mang một trái tim suông
Một bộ mặt lạnh lùng như sáp
Ngày trở lại nghe lòng se thắt
Và trái tim rung suốt chặng đường
Nằm một đêm chưa ấm vạt giường
Khách trở gót trời chưa sáng hẳn
Nếu quả nghiệp giang hồ còn nặng
Thì thôi, xin khách cứ ra roi!
Khách lại đi! Khách lại xa rồi
Cũng vẫn như hơn mười năm trước
Con chim lại vụt từ mô đất
Sõai cánh theo mây đuổi bóng trời
Khách ra đi không nói một lời
Chẳng biết rẻo trời nào khách ở
Lộc Ninh có còn là nỗi nhớ
Trong lòng giang khách nữa hay không?
NGÀY TRỞ LẠI BIÊN HÒA
Tặng HL
Những ngọn roi thương nhớ quật đau lòng
Buộc ngươi phải vòng về phuơng mộng lỡ
Ta đâu hay ngươi buồn, ta cầm muỗng gõ
Hát vu vơ và ngó vu vơ…
Ngươi , kẻ giang hồ mặt dạn mày trơ
Trên thân thể còn lằn gươm chiến quốc
Mấy nẻo đường thơ ngươi quen thuộc
Sao ngỡ ngàng trước lối phượng xưa
Ngày ngươi đi không hẹn với người đưa
Nay trở lại buồn chi mà rớt lệ
Ta mới hay lòng ngươi chưa dâu bể
Mà lòng ai chừng đã bể dâu rồi!
Hai mươi năm về, thành cũ gió bôi
Ngươi ngậm ngải tìm trầm trưa phố nắng
Một bận sẩy tay, một đời hụt hẫng
Ngậm ngải mà đi về phía quê người!
TÌM GIỮA RỪNG NGƯỜI
Ta ngậm kín môi như ngậm ngải
Lách rừng người đi kiếm chút trầm
Đêm đêm gối sạp lần tay nải
Đời đã vơi mà tình cũng thâm
Ta vẫn buồn như ngày bỏ xứ
Lòng chưa ra khỏi bụi tre quê
So dây cho khớp niềm tâm sự
Tính-tính-tình-hoài-cố-xứ, hề!
Ta ngậm kín môi như ngậm ngải
Ngải chưa tan đời chảng tụ trầm
Dừng chân thẻ gạch ta ngồi lại
Nhà dựng tường vây cổng đóng câm
Ứ hự, rừng người còn hiểm trở
Ý người như gió thổi quay cuồng
Bao năm ta sống trong phường chợ
Miệng lưỡi chưa quen giọng bán buôn
Ôi chút trầm thơm – niềm hạnh phúc
Ở trong ta đâu ở trong người
Trầm! Trầm! Mỗi ngày ta lặt luộc
Lòng tham không đáy liếm mòn môi!
EM – MÙA XUÂN
Con chim nhảy xuống đồng nhặt nắng
Ngày đã lưng, lưng quá nửa ngôi vườn
Có ai ngồi gội mái tóc dạ hương
Làm cả buổi chiều cuối năm bịn rịn
Con chim sững sờ làm rơi mấy tiềng
Tôi sững người làm gãy mấy búp mai
Buổi tôi đi em tóc mới chạm vai
Nay trở lại tóc sông dài gió chải
Con sông ngần ngừ giữa hai bờ cây trái
Cồn cát loi ngoi khong thóat khỏi dòng
Tôi trở về bởi quá đỗi thương mong
Em không biết, em nhìn trời lơ đãng
Tôi chóang ngợp màu da men sữa sáng
Môi xuân thì mòng mọng mật tươm hương
Em – mùa xuân rạng rỡ ngôi vườn
Trời chưa Tết mà lòng tôi đã Tết!
NỖI VUI TÌNH CỜ
Chiều cuối năm ghé quán
Hai đứa ngồi bơ vơ
Khói mây còn du lãng
Người còn xa quê mờ
Giọt cà phê thầm nhỏ
Loang buồn như bóng đêm
Lập lòe que thuốc đỏ
Môi nẽ khói đùn lên
Ly cà phê đắng chát
Xin em thêm chút đường
Em nghiêng dòng tóc mát
Rơi vào một chút hương
Chút hương gây mùi nhớ
Đủ làm thành cơn mơ
Một chút sầu tan vỡ
Thành nỗi vui tình cờ.
TUỔI XUÂN XA
Mãn án giang hồ ta trở lại
Vườn xưa cỏ lấp cội mai già
Và em cũng hết mùa con gái
Đã buộc đời trên bến gió xa
Ta về tháng chạp trời xua gió
Bẽ những cành khô, bứt lá vàng
Xách cuốc ra vườn ta giẫy cỏ
Mấy nỗi sầu ta khó khỏa bằng
Ngày tàn ráng rựng chân mây đỏ
Bóng cuối năm buông mái rạ nhòa
Chống cuốc ta nhìn qua bến gió
Em biệt mù như tuổi xuân xa
Khi em lòng hướng về quê cũ
Có thấy ta về đứng cuối vườn
Như trong cây còn bao nhiêu nụ
Trong ta còn bao nỗi nhớ thương
Trở lại tìm nhau nơi cắt rún
Tình mất và ta đã chôn nhau
Mùa xuân đến viếng hương thơm lựng
Ta có mùa xuân chẳng có nhau!
CÂY ĐỜI TÔI
Cây đời tôi mọc bên mé rừng người
Ý như gió thổi lòng không gượng nổi
Tôi vặn vẹo giữa hai chiều sáng tối
Thân trầy bầm, rễ nhớm, lòng rêm
Lá tóc xanh càng ngày càng bạc đen
Cành tay mỏi lờ quờ ôm sự sống
Vì trong tôi còn những mầm, những mộng
Những hạt lời chưa sạ hết vào thơ
Cây đời tôi chênh ngoài những ước mơ
Lòng sầu trổ những chùm thơ buồn tái
Ngày tháng chảy làm mòn lở mãi
Ngón – rễ trồi, sắp trốc gốc, hư thân
Cây đời tôi có trái tim chín thơm
Khi em thấy đói lòng em cứ hái
Tôi ngả qụy và sẽ hồi sinh lại
Ở trong em – trong cõi lòng người
KHÔNG THỂ KHÔNG ĐAU
Trời hôm đó bỗng nhiên như muốn khóc
Mây đu mình sà xuống nóc thị thành
Gió lồng lộng trên đường em đi học
Tà áo bay cùng mái tóc xuân xanh
Luôn mấy bữa mưa giăng mờ phố ướt
Áo mưa bay lấp loáng khắp phố phường
Hai đứa mình che chung dù, thầm bước
Chẳng nói gì ngòai những chuyện yêu thương
Vô tình quá! Phải không em bé bỏng
Ta vô tình gần đến độ vô tâm
Đâu có biết ngòai quê anh biển động
Mới tháng năm đã mưa bão thét gầm!
Trận bão quê anh rớt về thành phố
Trúng lòng người gợi những nỗi niềm riêng
Quê của em có bao giờ bão tố
Còn quê anh mưa, bão, lụt triền miên
Anh bỏ quê từ những ngày khói lửa
Để mái đình con hạc đứng chơ vơ
Trong anh có dòng sông thầm thì gọi
Bão rớt dâng bao nỗi ngập đôi bờ
Anh đã khóc với em chiều hôm đó
Không phải vì cuộc sống, cuộc tình ta
Vì dòng máu trong anh luôn luôn đỏ
Không thể không đau nỗi khổ quê nhà!
CHỊU ĐỰNG
Nửa đêm mưa dột chỗ nằm
Loay hoay (lòng bỗng nhiên thầm nhớ em)
Tìm bao diêm quẹt thắp đèn
Que diêm ẩm khói xì lên cay xè
Khum bàn tay lại cố che
Không ngăn được gió theo khe phên vào
Ngọn đèn với chiếc bóng chao
Thân ta cũng phải chịu lao đao hòai
CÁI TÔI TÔI BUỒN
Đêm đêm tôi ngủ trong mùng
Một hôm tưởng cá tôi vùng nhảy ra
Rớt vào trong cõi người ta
Tôi bơi tôi lội đã qua nửa đời
Đã nghe thân thể rã rời
Tay chưa phớt đụng góc trời hiển cư
Trong mơ tôi cứ nhằn nhừ
Cõi người, người lại chối từ nhau sao!
Tôi bơi ra, tôi lặn vào
Chỉ ngần ấy việc đủ hao mòn đời
Em đem nơm đặt thử thời
Rủi ro bắt được cái tôi tôi buồn !
THƠ TẶNG VÙNG LŨ LỤT
Nguồn xối nước tràn ngập nội
Đá cũng trôi lăn lóc huống chi người
Tôi ở xa em lũ không tràn tới
Mà nỗi buồn như lụt lút lòng tôi
Em ở đó chống chèo trên ngọn lũ
Vớt cọng rau, nhánh lúa ngậm cầm lòng
Tôi ở đây chen lấn giữa phố đông
Gõ cửa gọi: - Bầu ơi thương bí với
Người người xúc ở vựa lòng đong gởi
Một chút tình mong mỏi bọc đùm em
Lặn trong niềm đau tôi cố vớt lên
Bài thơ gởi tặng vùng quê lũ lụt
Nguồn tạnh, nắng lùa nước rút
Em dọn đồng, em sạ hạt mồ hôi
Niềm vui reo như nồi cơm sôi
Vựa lòng em, vựa lòng tôi kín lúa!
NGHĨ TỪ ĐÀ LẠT
Ta trở lại nơi ngày xưa đã đến
Nghe trong hồ con nước trở lanh canh
Bước đã mỏi chưa tìm ra cõi mến
Lại trở về nơi đã đến loanh quanh
Chân ta bước ngập ngừng qua mấy nẻo
Hồn ta bay mắt lượn la đà
Vì trong những sắc màu lên tiếng réo
Hồn hoa còn thoang thóang dáng hương xa
Ta đứng lắng tiếng ngày qua vi vút
Nghe tiếng chân ta vọng nhịp thăng trầm
Vì tuổi trẻ như em xa hun hút
Ta mờ dần trong lớp khói sương dâng
Ta đảo mắt tìm trong niềm hoang vắng
Đụng những dòng nước bỏ cội nguồn đi
Ta khẽ bảo, cõi đời đâu có lặng
Ta lang thang dong ruỗi mãi bởi vì
Ngày qua mãi ta đâu còn ở lại
Ta phải tìm cho được chốn hiển cư
Khi ta về lòng nhiễm gió sương mù
Em nhen chút tình trầm ta cùng sưởi.
CUỐI NĂM NGỒI QUÁN
Cuối năm ngồi quán uống vài chung
Thấy xe chở hoa về phố bán
Hoa trong nụ mà hương lãng đãng
Mắt ta – hai chú bướm lượn theo
Ta bao năm xa quán quê nghèo
Tết ! Những Tết ngậm ngùi đất khách
Giũ áo bụi giang hồ đâu sạch
Bụi giang hồ thấm tận máu tim
Đã bao năm ta làm con chim
Soãi đôi cánh sớm nam tối bắc
Nhớ thủa qua đò sông Hà Mật
Mẹ tiễn đưa ta lệ sụt sùi
Đâu ngờ đời ta không được vui
Đâu ngờ ta đi không trở lại
Mẹ như mất ta từ thơ dại
Ta đành như chim mất tổ rơm
Ngược xuôi hoài vẫn chuyện áo cơm
Lùa ta tới phương trời cát đá
Lòng muốn trở về vui điền giả
Vun giồng tỉa hạt đợi mùa hoa
Quê quán xưa mẹ đã quá già
Lưng còm cõi cong như lá lúa
Đêm nằm nghe gió mùa đập cửa
Tưởng con về lật đật chạy ra
Mẹ ta nghèo! Nghèo đến xót xa
Ta áo vá mưới phương đậm nhạt
Lá rách đùm được sao lá nát
Hổ lòng mái tóc đã lên sương
Giấu trong lòng một góc quê hương
Bờ ruộng, bờ ao, đường đất bột
Đất khách đêm nằm nghe đột ngột
Trong hang hồn tiếng dế te te
Chiều cuối năm ngồi quán sắt se
Ngón tay gõ thành ly thầm hát
Nhớ thuở qua đò sông Hà Mật
Ôm mộng vào nam dựng cơ đồ
Phút mỏi lòng dừng bước giang hồ
Ngựa ngỏanh cổ thèm tàu cỏ cũ
Lạc loài mãi chưa nơi trú ngụ
Dẫu rằng, trần thế chốn tạm cư
Quay quắt tìm giòng suối chân như
Để tắm gội sạch lòng bá tánh
Đêm đọc thấy thiên thư đã định
Chín kiếp ngươi chưa dứt long đong
Ta trôi hoài như một nhánh sông
Ấm lạnh đục trong tùy phong thổ
Sừng sững núi cao cùng nội cỏ
Nghẹn giòng sông phải lượn quanh co
Thấp thóang bờ lau lách bóng cò
Đi lữ thử như người bại trận
Cùng một lũ phong trần lận đận
Đời rách chiều mưa dột ướt lòng
Mẹ sinh ta tay bế tay bồng
Đâu có nghĩ ta thằng bội bạc
Bỏ xứ sở gia đình phiêu giạt
Hăm mấy mùa xuân, Tết chẳng về
Mộ cha mối đùn cỏ mọc che
Tấm bia vẹo lem nhem hàng chữ
Nhang khói thắp mịt mùng ngũ tự
Dỗ dành tâm sự kẻ vong thân
Lá mai vàng rụng bốn bốn lần
Ta đã thấy đời vơi sắp cạn
Buồn như ngải ngậm hoài lòng đắng
Thua thời, thua đến trắng hai tay
Đất khách, ta như kẻ đi đày
Kim ấn thời gian đóng nát trán
Đời sắp cạn vẫn không hết hạn
Sống gửi thân còn thác gửi xương
Cuối năm ngồi quán vọng cố hương
Thương mái tranh nghèo hun khói bếp
Nhớ chiếc chõng tre hôi mùi rệp
Ta nằm vắt cẳng mộng Kinh bang…
Rồi dạo qua sông ta lên đàng
Em cầm sào đẩy con đò giạt
Em đã đẩy ta vào lãng bạt
Mộng tàn ! Mộng tàn ! Ai hay chăng !
MỘNG NGÀY XUÂN
Mùa xuân đã về rồi đó em
Trong vườn nguyên đán nắng đang lên
Và bầy chim sẻ trong vòm lá
Vụt phóng người bơi vào mông mênh
Chúng bơi và lặn trong làn nắng
Rỉa chút trời xanh , hớp chút hương
Trở lại, cành xuân – ria rỉa cánh
Dụi dụi vào nhau ngỏ ý thương
Con say sưa ngó biển trời xanh
Con đi tìm lộc, hái - trong cành
Chúng kêu chiêm chiếp như han hỏi
Như chúc cùng nhau gặp mộng lành
Chao ôi chim sẻ ! Đàn chim sẻ
Chộn rộn tươi mươi suốt bốn mùa
Và bỗng anh muốn thành đứa bé
Ngu ngơ cười như hoa nắng trưa!
NGÀY VỀ HÀ MẬT
Mười mấy năm chu du bốn phương
Hơn đám mây trời phiêu lãng
Tiện ngõ ta về thăm cố quán
Đám trẻ thấy ta, ngó – xầm xì
Sực nhớ ngày ta xuống đò đi
Tuồi xấp xỉ bằng đàn trẻ đó
Mười mấy năm đầu mưa đầu gió
Nay về cố quán biển dâu thay!
Từ lùm tre chim hỏang hốt bay
Như cũng sợ con người lạ lẫm
Vai đãy, áo quần mưa nắng dặm
Đầu trần tóc cỏ cháy xơ rơ
Cô ta, đôi mắt đèn dầu mờ
Soi sát mặt, nhận ra thằng cháu
Ta ra sông rửa khoai lang nấu
Tiệc quê biệt đãi đứa con quê
Ngôi nhà xiêu không bóng cây che
Gió sông thổi muốn bay mái rạ
Vồng khoai không kịp đâm đọt lá
Cọng tong teo như cọng kẽm gai
Mặt trời sa bóng đổ nhoài – dài
Ai đội củi đường xa lúi chúi
Ném bó củi mừng mừng tủi tủi
Người di, người ở bàn tay không…
Ta vội vàng xuống bến xuôi sông
Chiều hối, gió đưa, con sóng giục
Lòng ta và lòng sông lềnh đục
Một nỗi buồn đau kẻ bỏ nguồn!
***
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2007 10:51:57 bởi Hanguyendung >