Chuyện trên Trời dưới Đất
LamBaoKha 20.07.2007 05:53:54 (permalink)
Chuyện trên Trời dưới Đất
Do Lâm Bảo Kha thực hiện
 
Tôi luôn luôn có cái bất chợt nghĩ về những chuyện đã qua, lắm khi tôi vớ va vớ vẩn tự hỏi những câu vô thưởng vô phạt nào là muốn thực hiện cho sự ước mơ của tôi, thì tôi phải làm gì? Nói thì ai nói chẳng được đến khi thực hiện được hay không đó là vấn đề đấy chứ!!!

Ludwig van Beethoven đã viết...



 
Hãy xem cách viết của Ludwig van Beethoven: "I have never thought of writing for reputation and honor. What I have in my heart must come out; that is the reason why I compose."

Ai đó đã nhắc nhở tôi như thế!!! Mà thật từ lúc tôi bắt đầu tập tểnh viết lại, sau bao năm tôi uốn cong cả lưỡi nói tiếng người mà tiếng Ta lại nói và viết y hệt như cách phiên dịch từ tiếng người sang tiếng Ta, âm thanh khó nghe và khó đọc, cứ mỗi lần viết tôi đã cố gắng viết đấy chứ, dĩ nhiên là văn phạm lẫn lỗi chính tả sai rất là nhiều.

Đã bao lần trong quá khứ tôi lựng khựng, miệng thì lầm bầm tìm chữ viết khi gõ bài, tôi chỉ gõ theo trái tim và khối óc đang nhịp nhàng thay phiên nhau truyền lịnh cho đôi tay tôi gõ thật đều, cũng may lúc bé tôi đã từng "phá quá" với cái bàn tính cổ điển của cha tôi, nên đến khi được xử dựng keyboard không tệ lắm đâu! (Cũng từng gõ kiếm tiền cơ mà!)
 
Mặc dù tôi luôn cho rằng tôi là loại người rất giản dị và bình thường hoá mọi sự việc xảy ra quanh tôi trong đời sống hằng ngày. Tôi cũng thuộc là loại người khó được cảm thông, đã bao năm tôi được bao bọc những cái lớp vỏ để thi gan cùng với mọi thử thách của cuộc đời, cái lõi con người thật của tôi không mấy ai có thể nhìn thấy được, tôi không bao giờ muốn mình gục ngã với nghịch cảnh, dù tôi có tan xương nát thịt tôi vẫn chống cho đến khi tôi không còn hiện hữu, đó là tôi.

Hình như cái tôi đã từ từ xa dần theo năm tháng, từ lúc tôi rời xa cha tôi và từ đó tôi đã sống thay người để gánh vác mọi việc như một Captain để lèo lái con thuyền không biết đâu là bến và bờ cả, nhờ ơn Trên đã soi sáng cho tôi, tôi đã thay cha lo cho đàn em nheo nhóc như một captain không kinh nghiệm sống trong cuộc đời, tôi đã sống thật trọn vẹn cho cha, để những lần về lại quê nhà, tôi đã quỳ nơi cha tôi sụt sùi khóc tức tưởi, luôn luôn cứ hỏi tại sao rồi lại tại sao? Đã làm cho mọi người chung quanh tôi lúc bấy giờ phải rơi nước mắt vì tôi. Tôi đã lặng lẽ rời nơi chốn của cha, nhìn lại khoảng không gian đó từ từ xa dần, tôi đưa tay lau những giọt nước mắt buồn tủi mà hứa sẽ không làm cha tôi thất vọng.
 
Tôi đã không làm cha tôi thất vọng vì tôi, dù sao đi nữa tôi cũng phải sống cho Cha! Tôi biết chắc rằng người sẽ không vui, khi biết được tôi đã khóc suốt những ngày mưa trên phố như mưa trong lòng tôi. Tôi phải ăn ngon, mặc đẹp ngủ ngon nói năng dịu dàng và cư xử tao nhã với người, chứ không được hừm hừ với người, vì không lịch sự, một nhịn hai cũng nhịn, đếm đen tiếng thứ ba thì tôi nổi cơn quên mất lời cha dặn.
 
Các trò khác thì tôi không chiếm giải nhất, chứ cái trò khóc nhè thì không ai hơn tôi đâu nhé! Cứ mỗi lần tôi khóc là nhất định đi tìm gương để soi như tìm kiếm hình bóng cha tôi, mà thương mà nhớ, rồi cứ để đôi mắt ướt lại mĩm cười với chính mình, đưa tay vuốt nơi đôi má y hệt như cha tôi đã nâng niu tôi ngày thơ ấu, sau đó tôi lại thông suốt hơn để giải quyết mọi vấn đề quanh tôi.

Tôi đang viết với tất cả tâm tư đây!!! Đôi mắt tôi đã không còn ướt nữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2007 03:47:49 bởi LamBaoKha >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9