Ai-Cập mấy ngày Hè Chúng tôi đến phi trường Singapore vào lúc 10 giờ đêm. Phải đợi gần 2 giờ sau mới lên chuyến bay đến Cairo, thủ đô nước Ai-Cập. Thực sự, trên chuyến bay dài hơn 12 giờ, chúng tôi phải nghỉ chân tại Dubai, lúc ấy đã hơn 4 giờ sáng giờ địa phương.
Có đến hơn 90% lãnh thổ Ai-Cập nằm trên sa mạc nên không lạ gì khi phi trường Cairo cũng nằm trên sa mạc. Chúng tôi được dặn trước là không phải mọi người dân Ai-Cập đều hiếu khách và họ giữ an ninh khác thường nên không xử dụng máy ảnh hay quay phim, đặc biệt ở những nơi liên quan đến quốc phòng.
Để nhập cảnh vào Ai-Cập, mỗi người chúng tôi phải đóng 25 đô-la Mỹ (có lẽ chỉ 1 mình Ai-Cập làm chuyện này, các nước khác lấy thuế thẳng trong vé máy bay) và điền chi tiết vào hai tờ giấy nhỏ. Trong lúc điền giấy tờ, tôi đã dại dột đi giúp một số người trong đoàn nên đã không được xét nhập cảnh như những người khác. Nhân viên di trú Ai-Cập không thèm nhìn vào thông hành và giấy của tôi, anh ta để qua 1 bên và lạnh lùng chỉ tôi vào một chỗ có 2 cái ghế gỗ dài.
Lan trong phi trường Singapore Tôi ngồi yên đợi cho hành khách chuyến bay qua cửa hết mà anh ta vẫn chẳng đoái hoài đến mình. Tôi phân vân, nên định hỏi, nhưng may quá công ty du lịch thấy không có tôi họ đã vào tìm và hỏi:
- Sao anh ngồi đây ?
Tôi cười xã giao:
- Làm sao mà biết, họ giữ passport của tôi và bảo ngồi đây.
Nhân viên công ty du lịch đến nói vài câu với nhân viên di trú, chỉ không đầy 1 phút sau tôi đã chính thức nhập cảnh vào Ai-Cập. Sau này tôi mới biết là nhân viên di trú tưởng tôi là trưởng nhóm nên muốn công ty du lịch phải chè lá. Nạn chè lá ở Ai-Cập còn khá phổ biến, tôi còn thấy vài trường hợp sau này.
Có 2 xe buýt đến đón chúng tôi nên vị trưởng đoàn quyết định 1 xe chở hành lý và 1 xe chở người: hành lý mất không sao nhưng chúng tôi phải sống chết có nhau. Chúng tôi đến khách sạn mới gần 9 giờ sáng. Còn quá sớm để được nhận phòng nên công ty du lịch đưa hành lý xuống hết và bảo chúng tôi lấy máy ảnh, máy quay phim ... trực chỉ đến khu kim tự tháp và khu tượng Sphinx (đầu người, mình sư tử). Phải công nhận thời tiết thật nóng và khô. Cơ thể chúng tôi phải chuyển đổi đột ngột vì mới hôm qua đây chúng tôi còn sống trong mùa Đông ở nhà.
Cairo nằm trên 2 bờ và những cù lao trên sông Nile, về phía Bắc Ai-Cập và ngay phía Nam chỗ con sông chia nhánh đổ vào vùng đồng bằng. Cairo ngày xưa nằm ở phía đông con sông, dần dần phát triển sang hướng tây. Với dân số trên 15 triệu người (kể cả ngoại ô), Cairo được kể là thành phố có mật độ đông dân nhất trên thế giới (khoảng trên 35 ngàn 1 cây số vuông). Với một hệ thống dẫn nước rất phát triển, dân thành phố Cairo đã dần dần lấn vào sa mạc xây dựng nhà cửa.
Nhà cửa ở ngoại ô Cairo Ở phía tây Giza, nằm hẳn trong sa mạc là một phần các đền đài cổ với 3 kim tự tháp lớn (mộ của 3 đời vua, cùng 1 dòng). Lúc chúng tôi đến, bãi đậu xe đã khá đông. Vừa xuống xe, chúng tôi gặp ngay những người thợ chụp hình và những người chăn lạc đà đến mời. Nhóm bạn trẻ nhanh chân đi thuê lạc đà cưỡi và chụp hình, trong khi đám già chúng tôi cũng chia nhau tìm chỗ tốt để chụp hình. Tuy nhiên, giữa sa mạc thì chỗ nào cũng như chỗ nào. Nếu chúng tôi đến buổi chiều có lẽ tiện hơn, ánh nắng làm rõ các kim tự tháp ở hậu cảnh.
Sau khoảng nửa giờ, xe buýt chở chúng tôi đến chân kim tự tháp và phân phát vé vào cửa cho chúng tôi. Chúng tôi theo đoàn người xuống hầm. Càng đi sâu vào lòng kim tự háp không khí càng mát hơn nhưng rất ngộp.
Ba Kim tự tháp của 3 đời vua Khi mọi người trong nhóm ra khỏi kim tự tháp, người hướng dẫn đưa chúng tôi sang khu vực tượng Sphinx. Lại chụp hình và đi bộ dưới ánh nắng sa mạc. Thỉnh thoảng chúng tôi dừng lại dưới bóng mát 1 cây cột đá để uống nước. Điểm đặc biệt là ở đây có một số nhà hàng và trẻ đánh giầy. Buồn cười nhất là 1 em bé khoảng 12, 13 tuổi đòi đánh giầy cho tôi (giầy đi bộ) và em cam kết là đánh bóng mới lấy tiền.
Khoảng hai giờ chiều, chúng tôi trở về khách sạn nhận phòng và nghỉ ngơi. Hơn 1 giờ sau, chúng tôi lại tập trung lên xe buýt đi một vòng thủ đô Cairo. Như các thành phố đông dân khác, Cairo rất nhộn nhịp và có vẻ Tây phương vì cách kiến trúc và đường xá. Có một điều chúng tôi rất ngạc nhiên là hầu như tất cả các nhà cư ngụ đều chưa hoàn tất: thiếu cửa sổ, thiếu tay vịn cầu thang (lộ thiên).... Người hướng dẫn đã giải thích cho chúng tôi: Đó là cách trốn hay tránh thuế của dân Cairo vì chính phủ đánh thuế rất nhẹ vào các đơn vị gia cư chưa hoàn tất.
Trái với điều chúng tôi tưởng, là một quốc gia Hồi giáo gần 100% nhưng phụ nữ ở Cairo ăn mặc theo kiểu Tây phương, rất hiếm thấy người chùm mặt. Người hướng dẫn cũng cho chúng tôi biết là phụ nữ Cairo nói riêng và Ai-Cập nói chung ít khi mặc kín ngoại trừ đi đến khu đền Hồi giáo (cũng rất hiếm, vì đàn ông mới đến).
Giao thông tại Cairo khá tấp nập, xe cộ có vẻ mới nhưng dưới nắng và cát nên nhìn thấy xấu và cũ hơn nhiều. Xe buýt đưa chúng tôi đến 1 khu chợ. Tôi không xuống xe vì ngồi trên xe có máy lạnh khoẻ hơn, thêm vào đó mua xắm không phải là cái thú của tôi. Sau chợ, chúng tôi đến 1 khu bán hàng địa phương, giá cả trời ơi đất hỡi thành ra chúng tôi chỉ mua một ít tranh vẽ trên giấy làm bằng cây (hoa) sen. Lúc Cairo bắt đầu vào giờ cầu nguyện bổi tối là lúc chúng tôi đến 1 nhà hàng nổi trên sông Nile ăn tối.
Tượng Sphinx Hôm sau, chúng tôi dậy sớm, check out rồi lên xe buýt đi vào vùng bán đảo Sinai. Dù chỉ nhìn hình ảnh bên ngoài qua kiếng xe nhưng chúng tôi cảm thấy thế nào là sa mạc. Như đã đề cập ở trên, dọc theo con đường cũng có những khu phát triển, có khá nhiều vườn tược, chủ yếu là rau và cây lương thực, do nước được dẫn đến để canh tác. Tuyệt đối rất hiếm cây lớn. Những người dẫn đường cho chúng tôi biết cây cối ở Ai-Cập rất quý và tội giết cây tương đương với tội giết người.
Chúng tôi dừng chân ở một vài điạ điểm trên đường đi qua kinh đào Suez. Đó đây là những địa danh được ghi lại trong sách Cựu Ước như Giếng Môisen. Chúng tôi cũng đến tham quan Hamman Faraun Malun, nơi những phòng tắm của các vua Pharaon với nước nóng lưu huỳnh (bản thân tôi không vào sâu vì mùi diêm sinh giữa trời nắng làm choáng váng). Sau đó, chúng tôi đến Wadi Feran, nơi liên hệ nhiều đến trình thuật Thánh Kinh. Chúng tôi cũng ngừng lại Rafadim, nơi xẩy ra những trận chiến giữa dân Do Thái và Dân Amalec thời Cựu ước.
Trước khi tới làng Thánh Katherine, chúng tôi phải qua thủ tục xét giấy thông hành như qua biên giới. Cuối cùng, chúng tôi nghỉ chân tại Đồng Bằng El Raha (đồng bằng nghỉ ngơi) nơi xưa kia dân Do Thái dừng lại, dưới chân núi Sinai, bên cạnh Nhà Nguyện Bò Vàng. Các di tích này được xây dựng lại để tưởng niệm việc Aaron thành lập ngẫu thần trong khi Môisen còn trên Núi Sinai. Chúng tôi nghỉ đêm trong những căn nhà đá được xây cất rất tiện nghi bên trong, không thua gì các khách sạn 3 hay 4 sao.
Giếng Môi-sen có từ thời Cựu-ước Khoảng 2 giờ sáng chúng tôi thức dậy để lên núi Sinai. Trước khi lên xe buýt, chúng tôi uống cà phê sơ sài, ăn vài lát bánh sandwich. Tời trạm xét ở chân núi, hàng hàng lớp lớp các phái đoàn khác cũng xếp hàng chuẩn bị leo núi. An ninh được kiểm soát kỹ lưỡng, nhân viên an ninh lục xét từng người. Chúng tôi chỉ mang theo nước, đèn pin, trái cây và dĩ nhiên máy móc chụp hình, quay phim. Một số trong chúng tôi thuê lạc đà để cưỡi chuyến lên. Số khác đi bộ, bước theo những dốc đá cheo leo. Hành trình lên núi đã gây nhiều xúc động. Đoàn lạc đà đi trong thinh lặng, đoàn đi bộ ồn ào. Những ánh đèn pin soi đường hoà với ánh trăng cheo leo như tưởng niệm cuộc hành trình của Môisen xưa kia lên núi Sinai nhận 10 Điều Răn Giao Ước.
Lạc đà khấp khểnh bước đi trong đêm tối do những người Bedouin dẫn đường. Những tấm hình vội vã chụp cho nhau trên lưng lạc đà. Ghê quá, lạc đà cứ theo gần sườn núi thăm thẳm để đi. Dưới ánh trăng, chân núi sâu thăm thẳm. Lạc đà thủng thẳng bước đi. Nhồi lên nhồi xuống. Đau lưng và sợ sệt. Chỉ sợ lạc đà ngã quỵ đưa mình về chầu Chúa sớm quá. Lạc đà chỉ đưa chúng tôi đến lưng chừng núi, sau đó chúng tôi phải leo khoảng 2000 bậc đá lên đỉnh. Chúng tôi đến đỉnh núi khoảng hơn 5 giờ sáng. Điểm quân số, ai đã tới, ai ở ại lưng chừng và ai ở lại dọc đường - đủ.
Nơi đây, hàng ngàn năm trước có trận chiến giữa Do Tái và dân Amalec Cùng với hàng trăm khách từ nhiều nơi trên thế giới, chúng tôi đợi mặt trời lên. Gần 6 giờ sáng, tia sáng đầu tiên ló dạng giữa tiếng reo hò và những tiếng máy hình chụp lia lịa. Gió khá lớn và lạnh. Vì lúc mới lên còn nóng nên bây giờ nhiều người tìm chỗ tránh gió. Khi mặt trời lên cao khỏi các dãy núi, chúng tôi điểm người và chuẩn bị đi xuống.
Đường trở về cũng nhiều gian khổ, nhưng ai nấy đều vui tươi. Chúng tôi bước xuống cả 2000 bậc để tới điểm hẹn bốc một số người không lên được. Tới điểm hẹn, một số người trả tiền (12 đô la mỹ mỗi lượt) tiếp tục đi lạc đà xuống. Đa số đi bộ. Kinh nghiệm cho thấy đi xuống bằng lạc đà gian khổ hơn đi lên. Ngồi không quen và đúng thế sẽ gây nhiều những khó chịu cho lưng và bụng. Có những người phải xuống nửa chừng để đi bộ, không dám tiếp tục ngồi trên lưng lạc đà.
Chúng tôi đến giếng nước của Tiên Tri Elia thời đó, gọi là Núi Horeb. Trên đường xuống, giốc núi cheo leo nguy hiểm. Thấy toàn đá và thỉnh thảng một ít cỏ gai, tôi hỏi người hướng dẫn:
- Trong các phòng ngủ tôi thấy giường tủ bằng gỗ khá đẹp nhưng tôi không thấy cây cối đâu cả. Vậy rừng của Ai-Cập ở đâu?
Người hướng dẫn cười lớn trả lời:
- Ở Ai-Cập chúng tôi không có rừng, chúng tôi không biết rừng là gì cả, thậm chí trong tự điển của chúng tôi cũng không có chữ rừng (sic). Tất cả các vật dụng bằng gỗ đều được nhập cảng trực tiếp hay chế biến trong nước.
Làng Katherine nhìn từ nhà ăn Chúng tôi xuống Núi Sinai bình an và vào thăm Đan Viện Thánh Katherine xây từ những thế kỷ đầu công nguyên. Nơi đây có căn nhà nguyện làm ngay trên bụi cây bốc lửa từ đó Chúa nói với Môi-Sen. Chúng tôi đứng chụp hình tại Bụi Gai cháy lửa rồi trở về nhà ăn để ăn sáng vào lúc 10 giờ.
Buổi chiều, chúng tôi trở lại thủ đô Cairo. Trên đường về, chúng tôi vào thăm các hình ảnh làm bia mộ cho các Vua Pharaon trong các Kim Tự Tháp (như 1 viện bảo tàng). Chúng tôi cũng thăm viếng và học hỏi cách làm giấy từ cây Papyrus thời Ai-Cập trong vùng Trung Đông. Những cuốn sách Thánh Kinh đầu tiên được viết trên giấy Papyrus.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tham quan dọc theo giòng sông Nile nổi tiến trên thế giới và trong lịch sử Ai-Cập. Chiều tối, chúng tôi được đi ăn ở 1 nhà hàng Trung hoa và được thưởng thức xoài Ai-Cập (vỏ dai khủng khiếp, lúc nào cũng xanh mặc dù bên trong chín mềm), sau đó chúng tôi về lại khách sạn hôm đầu để nghỉ qua đêm.
Sáng hôm sau, chúng tôi lục tục lại check out và dùng xe buýt tiếp tục vãng cảnh Cairo ngang dọc giòng sông Nile. Chúng tôi đến tham quan Nhà Thờ Treo – Hanging Church, có ảnh Ðức Mẹ làm phép lạ. Xưa kia, ở nơi này, những ngày lụt lội kinh hoàng, chỉ còn Nhà Thờ lơ lửng trên mặt nước, nên được gọi là Nhà Thờ Treo.
Nhìn mặt trời mọc từ núi Sinai Dọc theo các phố xá cổ chật hẹp, với những di tích cổ xưa. Có những con đường, những nhà cổ còn cả chuồng nuôi chim và thú vật đời xưa. Tiếp đó, chúng tôi vào kính viếng Nhà Thờ, nơi Gia Đình Thánh Gia cư trú khi đi tỵ nạn.
(Chú thích: Theo Kinh Thánh, sau khi Đức Giê-su được sinh ra, nhà vua Do Thái đã cho lệnh bắt giết các trẻ sơ sinh nên Thánh Giu-se và Đức Maria phải mang con sang Ai-Cập trú ngụ). Một hang sâu nằm dưới lòng đất ghi dấu nơi Mẹ Maria, Thanh Cả Giuse, và Chúa Hài Nhi Giêsu trú ngụ trong những ngày tỵ nạn tại Ai-Cập.
Trên đường từ giã Ai-Cập, chúng tôi đến thăm Nhà thờ Đức Mẹ Hiện Ra (tên nhà thờ) tại Zeitun của Giáo Hội Coptic Ai-Cập. Nơi đây khoảng năm 1968-1971, hơn 250,000 người chứng kiến sự kiện Đức Mẹ hiện ra và đi vòng trên vòm Nhà Thờ. Chúng tôi được dặn là phải cẩn thận khi tiếp xúc với trẻ em địa phương vì theo truyền thống (gần như là luật) ở khu này, nếu một người ngoại quốc thân thiện bắt tay hoặc cho tiền một em bé tức là đã nhận em là con và phải chịu trách nhiệm đưa em đó về với mình. Tôi có tò mò hỏi về những trường hợp này và được biết có rất nhiều vụ du khách không về được cho tới khi làm thủ tục nhận đứa trẻ. Hiện chính quền địa phương đã ngăn chặn từ xa các bà mẹ mang con đến “cho” kiểu này.
Chúng tôi tiếp tục băng qua Thành Phố Chết tới Chợ Khan El Khaili nổi tiếng từ những thế kỷ trước công nguyên. Chợ bán đủ mọi loại hàng, những văn hoá phẩm vùng Trung Đông được trình bày nơi đây. Có các quán cà phê Thổ Nhĩ Kỳ, thuốc hút vùng Mesopotamia, thuốc hút Thổ Nhĩ Kỳ, các kỷ vật thời xưa đầy tràn, làm sống lại những văn minh Ai-Cập cổ và vùng Mesopotamia.
Chiều xuống, chúng tôi rời thủ đô Cairo để đáp máy bay đi Frankfurt nghỉ đêm, trước khi qua Bồ Đào Nha.
BH